Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay...
Huân Lân (醺麟) Huân Lân
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển I: Bão Ngầm Trỗi Dậy

Chương 232 - Từ hôm nay bắt đầu làm hầu gái (1)

4 Bình luận - Độ dài: 1,542 từ - Cập nhật:

Trong khoảng thời gian tiếp theo, Albert lại kể vắn tắt cho Phynia nghe một số chuyện xảy ra sau khi nàng được mua về.

Chỉ là vì những sự việc diễn ra trong quãng thời gian này quá đỗi phức tạp, Albert không thể nào kể hết trong chốc lát. Bởi vậy hắn đành phải chọn lọc những chuyện quan trọng để tường thuật, đồng thời nhấn mạnh giới thiệu về Ella, Camilla, Yarronves và những người khác, bao gồm cả dung mạo của họ cũng như diễn biến khi họ gặp gỡ.

Trong lúc lắng nghe hắn kể, sự bối rối trong ánh mắt Phynia ngày càng sâu sắc – người mà Albert tiên sinh nhắc tới, nàng ấy thật sự chính là mình sao?

Tính cách hoàn toàn chẳng giống chút nào.

Hay là cái bản thân đó đã trải qua những chuyện mà Albert tiên sinh cũng không biết?

Phynia không khỏi nghĩ như vậy.

Thời gian chầm chậm trôi, và khi Albert kể xong những chuyện gần đây, những đám mây ngoài cửa sổ cũng vừa vặn chuyển thành sắc đỏ rực như lửa cháy, đỏ tía tựa như mỹ tửu, mộng ảo mà rực rỡ.

Ánh chiều tà chiếu rọi lên gương mặt Phynia, làn da ngọc ngà như được khoác lên một tấm lụa mỏng, điểm thêm nét hư ảo, đẹp đẽ đến mức khiến người ta có cảm giác như đang lạc vào cõi mộng.

Nàng mỉm cười hiền dịu, đoan trang mà tao nhã.

“Cảm ơn ngài đã kể cho tôi nghe lâu đến vậy, Albert tiên sinh.”

“Không, không có gì. Nếu cô đã tỉnh lại và cũng đã hiểu rõ những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian trước, vậy thì ta sẽ báo tin này cho những người khác.”

Đối mặt với một Phynia như vậy, Albert cảm thấy toàn thân đều trở nên gò bó, hắn siết nhẹ vạt áo, trả lời có chút căng thẳng. Hoàn toàn không giống phản ứng của một người tái sinh, đax gần sáu mươi tuổi.

Phynia khẽ gật đầu.

“Ừm, vậy lát nữa gặp lại, Albert tiên sinh.”

“Lát nữa gặp.”

Albert rời đi như thể chạy trốn.

Thấy vậy Phynia nghiêng đầu bối rối, không hiểu vì sao Albert lại có phản ứng như vậy. Nàng vén chăn, sau đó bước xuống giường đến trước tủ quần áo – trên người nàng chỉ mặc một chiếc váy ngủ lụa trắng tinh, chắc chắn phải thay đồ mới có thể ra ngoài.

Mở tủ quần áo, bên trong tủ chật kín gần trăm bộ đồ. Trong đó một phần ba là đồng phục hầu gái có kiểu dáng gần như tương đồng, hai phần ba còn lại đều là trang phục thường ngày và lễ phục với nhiều kiểu dáng khác nhau.

Phynia lộ ra vẻ chần chừ trên mặt.

Đây thật sự là tủ quần áo của nàng sao?

Nhưng Albert tiên sinh vừa rồi không phải đã nói nàng là hầu gái của hắn sao?

Tại sao trong tủ quần áo của một hầu gái lại chất đầy những bộ đồ trông rất đắt tiền như vậy?

Nghĩ đến đây, Phynia đột nhiên nhận ra điều gì đó, quay đầu nhìn căn phòng mình đang ở.

Phòng ngủ cũng thật lớn, ước chừng sáu bảy mươi mét vuông, các đồ nội thất bày biện cũng trông vô cùng phi phàm, không có món nào là đồ rẻ tiền.

Đây thật sự là phòng của một hầu gái sao?

Hơn nữa, nói đi thì phải nói lại, Albert tiên sinh vừa rồi hình như là chủ nhân của nàng thì phải? Một hầu gái nho nhỏ bị mất trí nhớ, lại được chủ nhân đích thân đến chăm sóc?

Mang theo đầy rẫy nghi hoặc, Phynia cẩn trọng chọn một bộ hầu gái. Sau khi mặc xong, nàng lại vệ sinh cá nhân một lượt, rồi mới mở cửa bước ra ngoài.

Rời khỏi phòng, Phynia mất trí nhớ chỉ biết lang thang vô định. Trên hành lang, những người hầu gặp ngẫu nhiên đều tỏ ra cung kính và thân thiện với nàng, điều này càng khiến Phynia khó hiểu hơn. Thân thiện thì còn tạm chấp nhận được, dù sao mọi người cũng là đồng nghiệp, nhưng ánh mắt cung kính kia là gì?

Cứ thế đi bộ khoảng hơn mười phút, cách Phynia không xa đột nhiên xuất hiện một cô bé đang chạy như bay tới. Nàng có mái tóc dài màu trắng như băng tuyết, trên người mặc chiếc váy lộng lẫy đáng yêu, nhìn qua đã biết là một trong những chủ nhân của trang viên này, có lẽ là em gái của Albert tiên sinh vừa rồi? Phynia thầm nghĩ như vậy.

Để tránh va vào cô bé, Phynia vội vàng nghiêng người né sang một bên.

Thế nhưng, điều bất ngờ là cô bé kia thấy Phynia né sang bên cạnh, lại cũng thay đổi hướng, trực tiếp lao vào lòng Phynia.

“Sư phụ Phynia!”

“Ê?” Σ(°ロ°)

Phynia nghe vậy thì ngẩn người.

Sư phụ?

Chắc là không nghe lầm đâu… như mà sư phụ?

Nhưng nàng thì có thể dạy cô bé ấy cái gì?

Phynia thắc mắc. Ngoài các ngôn ngữ khác nhau ở mỗi vùng, nàng có lẽ chỉ có thể dạy kỹ năng ẩn nấp nhỉ?

Thật ra mà nói, nàng cũng có chút kinh nghiệm về việc trốn sau lưng theo dõi người khác.

Dù sao đó cũng là kế sinh nhai mà.

Nhưng nói đi thì phải nói lại, cô bé này nhìn qua đã thấy thân phận phi phàm, tại sao lại muốn học kỹ năng vô dụng như vậy chứ?

Trong lúc Phynia còn đang nghi hoặc, cô bé kia dường như cũng nhận ra vẻ mặt mơ hồ của thiếu nữ, liền vội vàng vỗ vỗ ngực nói.

“Á, suýt nữa quên mất, sư phụ hình như bị mất trí nhớ phải không? Đều tại Albert Điện Hạ! Dám đưa sư phụ đi mạo hiểm ở những nơi nguy hiểm, mà còn cố tình không cho con đi cùng!” Cô bé bất mãn vung nắm đấm: “Vậy thì con xin tự giới thiệu lại nhé, con tên là Camilla đó, sư phụ.”

Ừm… Camilla?

Albert tiên sinh trước đây hình như quả thật đã nhắc đến cái tên này.

Và cũng quả thật là học trò của mình.

Chỉ là vì nói vội vàng, Albert tiên sinh không nói rõ thân phận cụ thể của Camilla, cũng không nói Camilla học gì từ nàng, khiến Phynia lúc đó còn tưởng Camilla cũng là một hầu gái, theo mình học việc hầu gái!

Bây giờ lại là sao đây?

Phynia nghi hoặc nhìn Camilla, hỏi ra câu hỏi của mình: “Camilla, có thể nói cho sư phụ biết, con học gì từ sư phụ vậy?”

“Ma pháp!” ꉂ(˵˃ ᗜ ˂˵)

Camilla nói với vẻ mặt hiển nhiên.

Tuy nhiên câu nói này lại khiến Phynia giật mình.

Ma pháp?

Làm sao nàng có thể biết thứ đó chứ?

Phải biết rằng ma pháp là thứ chỉ có quý tộc mới có thể học, kém nhất cũng là thường dân nhân loại có thiên phú.

Nàng thậm chí còn không phải là nhân loại, làm sao có cơ hội học ma pháp, lại còn đi dạy người khác?

Phynia cho đến nay chỉ từng gặp một pháp sư duy nhất là Kamahn, thủ lĩnh của Nhà của Atina. Ông ấy đã phải trải qua hàng chục năm lăn lộn, thông qua một số ma pháp thư thất lạc trong dân gian mới có thể trở thành một pháp sư cấp bốn, hơn nữa còn là loại có căn cơ cực kỳ không vững chắc.

Kamahn thậm chí còn không thể diễn tả chính xác phương pháp tu luyện ma pháp của mình để dạy những người khác trong tổ chức học ma pháp, khiến cho Nhà của Atina sau nhiều năm vẫn chỉ có một mình Kamahn là pháp sư.

Lắc lắc đầu, Phynia nói với Camilla.

“Điều này không thể nào… Tôi đâu có biết ma pháp, bán tinh linh làm sao có thể học pháp thuật chứ?”

“Nhưng sư phụ đã học rồi mà.” Camilla hiển nhiên nói: “Hơn nữa còn là cấp sáu… không, hình như đã là cấp bảy rồi đó, là sư phụ Phynia đã đột phá trong trận chiến khiến sư phụ mất trí nhớ vào mấy ngày trước.”

“…”

Phynia im lặng.

Trận chiến của pháp sư cấp bảy? Và kết quả của trận chiến lại là nàng mất trí nhớ?

Xin thứ lỗi cho thiếu nữ không thể tưởng tượng ra.

Khi xưa, nàng thấy thủ lĩnh Kamahn sử dụng một số pháp thuật nhị hoàn đã cảm thấy rất kỳ diệu rồi, còn những trận chiến cấp cao hơn như vậy, trong đầu Phynia thật sự không có bất kỳ khái niệm nào.

Vậy nên nếu điều Camilla nói là thật, thì nàng trước khi mất trí nhớ rốt cuộc đã trải qua những gì?

Sao cảm giác hoàn toàn không phải là một người với mình vậy?

“Haizz…”

Phynia thở dài một tiếng đầy phiền muộn.

Bình luận (4)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

4 Bình luận