Từ khi bị cuốn vào câu chuyện ma giết người hàng loạt này, ba phút đã trôi qua kể từ khi chúng tôi đứng trước khu nhà nghỉ trên núi giữa rừng sâu.
Sau khi xuống xe đạp, người mà tôi đã gặp qua thương trường bán hàng đã dùng trên mạng tiến đến cửa căn nhà.
Anh ta khựng lại một chút khi thấy tôi và Baek Saheon đã đứng đó trước.
‘…Có vẻ anh ta nhận ra mình.’
Người mua ở chợ đồ cũ có vẻ nhận ra tôi, nhưng tôi giả vờ không biết anh ta là ai và giữ im lặng.
Baek Saheon thì vẫn như thường lệ, hắn ta lập tức lên tiếng một cách thân thiện.
“Xin lỗi, anh là chủ nhà nghỉ này sao? Chúng tôi đi nhầm xe buýt và lạc đến đây. Với khu rừng bao quanh như thế này, điện thoại chúng tôi không có tín hiệu. Chúng tôi có thể mượn điện thoại của anh để gọi nhờ được không?”
“Tôi cũng bị lạc, nên đến đây để nhờ giúp đỡ.”
“Ồ… ra vậy.”
Đến lúc này, tôi mới giả vờ nhận ra anh ta.
“...!”
Tôi hơi mở to mắt rồi gật đầu chào lịch sự.
Người mua đã nhận ra tôi từ trước thì chỉ gật đầu đáp lại một cách hờ hững.
Trong khi đó, Baek Saheon bắt đầu dò hỏi thêm thông tin.
Rõ ràng, hắn ta đang đánh giá xem đối phương có yếu thế hơn mình không.
“Anh đi leo núi vào cuối tuần à? Khu này khá hẻo lánh để leo núi đấy - à, anh là dân địa phương sao?”
“…Không. Tôi cũng không chắc mình đến đây bằng cách nào. Tôi khởi hành từ Seoul mà.”
“Ồ, thật sao? Bọn tôi cũng vậy! Nhưng chỗ này lại không có tín hiệu điện thoại. Anh có biết đường ra ngoài hoặc đây là đâu không?”
“…Tôi cũng không chắc cho lắm. Hay là chúng vào bên trong rồi hỏi thử xem sao.”
“…À, đúng rồi.”
Thất vọng vì không khai thác được gì hữu ích, Baek Saheon khẽ tặc lưỡi rồi liếc nhìn chiếc xe đạp mà người mua đi đến.
Và sau đó, hắn nhận ra một điều.
Biểu tượng in trên tay lái.
---------------------------------------------------------
[Chính quyền Thủ đô Seoul #2153]
---------------------------------------------------------
Rõ ràng đây là xe cấp phát chính thức của chính phủ.
Tìm thấy sơ hở, Baek Saheon lập tức sáng mắt lên và định mở miệng hỏi gì đó.
Tôi nhẹ nhàng huých vào mạng sườn hắn.
Hắn khựng lại, mím chặt môi và quay sang nhìn tôi.
Tôi chậm rãi nhép miệng:
‘Cục Quản Lý Thảm Họa Thiên Nhiên.’
“...!”
‘Hắn chắc chắn từng nghe ở công ty về mối quan hệ căng thẳng giữa Tập đoàn và Cục Quản Lý.’
Nếu người này biết được chúng tôi là ai…
Tôi làm động tác cắt ngang cổ.
Sắc mặt Baek Saheon tái nhợt.
Từ giây phút đó, hắn hoàn toàn tránh nói chuyện trực tiếp với nhân viên chính phủ. Tốt lắm. Một quyết định sáng suốt.
“Tôi sẽ mở cửa.”
Tôi chỉ gật đầu nhẹ để đáp lại người nhân viên công vụ, tay anh thì đã chạm vào tay nắm cửa và nhẹ nhàng kéo mở cánh cửa gỗ.
Kétttt.
“Có ai ở trong đó không?”
Từ lối vào, ánh nắng giữa trưa hắt vào không gian tối tăm bên trong.
Và rồi—
“Ồ! Lại có thêm người đến này!”
“Anh là chủ nơi này sao?”
Những người đã đến trước bước ra.
Một cặp vợ chồng trung niên khoảng bốn mươi.
Ba thanh niên độ tuổi đôi mươi.
Và một người đàn ông trung niên.
Tổng cộng sáu người.
Cộng thêm ba người chúng tôi là… chín.
‘Bắt đầu rồi.’
Tôi nén tiếng thở dài và đi vào bên trong căn nhà.
****
Mọi chuyện diễn ra y như một câu chuyện ma rập khuôn.
Đầu tiên là cặp vợ chồng trung niên nói rằng GPS dẫn họ đến đây.
“Tôi nói rồi mà! GPS dẫn đi sai đường, xe lại hỏng, điện thoại thì không có sóng… vô số điều xui xẻo khiến tôi như muốn phát điên mất!”
“Haa… Anh yêu, em đã bảo rồi đúng không? Đáng ra, chúng ta nên đi Sapporo[note71286] thay vì Sokcho[note71287] !”
Tiếp theo là ba sinh viên đại học từ câu lạc bộ leo núi, họ bảo rằng mình đã vô tình đến đây trong khi bị lạc đường.
“Nhưng tụi mình đậu xe ngay dưới chân núi mà?”
“Ừ, nhưng… Ugh, chuyện này phiền chết đi được.”
Cuối cùng là một người đàn ông trung niên, sau khi kết thúc ca làm tài xế hộ, ông ta đã đến đây sau khi lên trạm xe buýt gần nhất.
“Aigoo. Dù sao thì, thấy có người ở đây cũng yên tâm hơn. Chắc chủ nhà sẽ đến sớm thôi phải không?”
☾ Rồi khi chủ nhà đến, vụ thảm sát sẽ bắt đầu hả? ☽
Gần như vậy.
Tôi liếc mắt xung quanh với ánh nhìn của một kẻ đã hoàn toàn từ bỏ hy vọng.
Tôi thậm chí còn không mang theo vật phẩm nào ra hồn.
Cuộc sống này thật khốn nạn…
‘Giờ mình chỉ cần tập trung vào bản thân mình là được. Mình chỉ lo cho bản thân mình thôi!’
Chẳng bao lâu sau, những người khác cũng bắt đầu hỏi han về chúng tôi.
“Còn hai anh thì sao? Sao các anh lại đến đây?”
“À, bọn tôi là nhân viên văn phòng. Chắc do đi nhầm xe buýt trong lúc đi thực địa. Người này là sếp tôi, còn tôi chỉ là nhân viên thôi.”
Nhìn hắn ta kìa, hắn cứ vậy mà đẩy hết trách nhiệm lên đầu tôi một cách tự nhiên.
Tôi thì lấy quyển sổ tay ra.
May mắn là tôi vẫn mặc đồ đi thực địa, nên có nó sẵn trong túi. Nhờ đó, tôi có thể dễ dàng duy trì phong thái như bình thường.
〔Xin chào.〕
“Hả? Sao anh lại viết thay vì nói chuyện…?”
〔Tôi bị đau họng một chút.〕
“Àaaa.”
Ba sinh viên đại học quay đi, trông tụi nó có vẻ không hứng thú cho lắm.
Cặp vợ chồng trung niên thì lùi lại một bước.
“Trời ạ, đợt này cảm cúm chắc nặng lắm nhỉ?”
“Anh nên đeo khẩu trang vào đi. Lỡ lây bệnh cho người khác thì sao?”
〔Xin lỗi. Tôi sẽ tránh nói chuyện và cẩn thận hơn.〕
Baek Saheon liếc tôi bằng ánh mắt đầy ghê tởm như thể tôi là thứ gì đó gớm ghiếc. Suốt từ nãy đến giờ, hắn cứ bộc lộ những phản ứng, thứ mà tôi đáng ra phải là người thể hiện mới đúng.
“À, mà chàng trai trẻ kia cũng làm chung công ty với hai người à?”
“Không, bọn tôi chỉ vừa gặp nhau ở cửa thôi, nhưng… ừm.”
Người mua ở chợ đồ cũ là một chàng trai cao ráo với đôi mắt sắc bén đầy áp lực, trái với ngoại hình của mình, anh đáp lại một cách lịch sự.
“Tôi là công chức làm việc tại Tòa thị chính Seoul.”
Ồ. Anh ta thực sự thừa nhận luôn.
Và rồi anh ta chỉ nói sơ qua rằng mình là công chức và bị lạc đường khi đang đạp xe.
Chấm hết.
Anh ta rất biết cách bỏ qua phần quan trọng rằng, anh ta đang làm cho Cục Quản Lý Thảm Họa Thiên Nhiên, và rằng tất cả chúng tôi đều đang bị mắc kẹt trong một câu chuyện ma, nơi một kẻ giết người hàng loạt sẽ lần lượt hạ gục từng người một như một ván cò quay Nga[note71318] chết chóc.


2 Bình luận
Tfnc