Tôi Vẫn Phải Đi Làm Dù Bị...
백덕수 UOONGPIG; 웅돼지
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chương 100.2: Oẳn, Tù, Xì...

4 Bình luận - Độ dài: 1,389 từ - Cập nhật:

Trên hồ sơ là bức ảnh của một đồng nghiệp, anh ta có mặt mũi u ám, tóc dài rũ rượi.

“Cậu từng gặp rồi mà, phải không? Hai người từng vào [Công Viên Giải Trí Vui Tươi] cùng nhau đấy. Cậu ta thuộc đội Bổ Sung.”

“Giờ thì không còn nữa đâu. Tôi tin là cậu ta bị điều sang Đội F rồi…”

“À đúng, cậu ta bị điều đi thật. Nhưng trên danh nghĩa thì vẫn là người của đội Bổ Sung.”

“...!”

“Chỉ là điều động tạm thời sang đội tổng hợp thôi. Việc chuyển hẳn chắc phải sang năm mới hoàn tất, đúng chứ?”

Kwak Jaekang gõ gõ tập hồ sơ.

“Nên… trên lý thuyết, tôi vẫn có thể cử anh ta đi làm nhiệm vụ như thế này.”

“...”

Nhiệm vụ như thế này?

Lưng tôi lạnh toát.

“Ý anh là sao vậy?”

“Đơn giản thôi. Sau khi cậu xong việc trong truyện ma, hãy gọi cậu ấy tới thang máy, rồi để cậu ấy lại đó.”

“...!”

Tên điên này.

Không được hoảng. Tôi không thể để lộ ra mình đang rối.

“Bóng tối này yêu cầu phải có hai người để truy cập… hay là cần hiến tế?”

“Haha… tìm ra điều đó chẳng phải chính là mục đích nghiên cứu của chúng ta sao? Cậu cứ làm theo hướng dẫn đi. Nhiệm vụ đơn giản mà, phải không?”

Thịch.

Kwak Jaekang ném thêm một tập hồ sơ lên bàn.

Đó chính là câu chuyện ma được phân cho tôi.

“Đây là cái chuyện ma về thang máy mà tôi nói với cậu đấy.”

***

—  “Vậy nhé, tôi giao hết cho cậu đấy, Hươu! Nhớ gọi thằng lính mới bên đội Bổ Sung khi cần tới.”

“...”

Tôi đọc lại quy trình tôi đã học thuộc, rồi nhét vào túi.

Tôi định làm gì ư?

     Kim Soleum: [Heoun - ssi, tụi mình sẽ vào khoảng 5 giờ chiều. Cậu cứ nghỉ ngơi đi nhé.]

     Jang Heoun: [Àaaa, oke! Biết rồi!]

Tôi sẽ không mang anh ta theo.

Và tôi thừa biết điều này có nghĩa là gì.

‘Việc này có thể khiến mình gặp rắc rối to.’

Dù lý do có thuyết phục thế nào, thì đây vẫn là chuyện lớn.

Không phải kiểu luật lệ linh hoạt mà có thể lách qua được.

Nhưng nếu không ngăn từ đầu, thì mọi thứ đều vô nghĩa.

‘Chắc chắn Kwak Jaekang đã sắp đặt gì đó liên quan đến Jang Heoun.’

Tôi phải đảm bảo Heoun không đặt chân tới đó ngay từ đầu.

Dù có phải liều bị kỷ luật… thì tôi vẫn có một lợi ích tiềm tàng để tính sau khi khám phá xong.

Còn bây giờ, thứ cấp bách nhất là…

…Tôi phải bước vào chiếc thang máy ma ám một mình.

“Haiz.”

Lần đầu tiên, tôi bước vào một nơi bị ma ám với thời gian chuẩn bị kỹ càng.

‘Có khi… bị ném vào đột ngột mà chẳng biết gì như trước giờ lại tốt hơn.’

Tay tôi run lên vì sợ.

Và tôi để Braun ở lại phía sau.

‘Trong câu chuyện ma này, chiếc thang máy chỉ chứa được một người.’

Tôi không muốn Braun bén mảng lại gần thang máy. Ai mà biết được chuyện gì sẽ xảy ra chứ?

Tôi đã nhờ Đội trưởng Lee Jaheon ghé kiểm tra Braun định kỳ, nên chắc sẽ ổn.

‘…Đi thôi.’

Tôi bước vào tòa nhà mà công ty xác nhận là nơi truy cập Qterw-D-718. Một khu chung cư cho thuê cũ kỹ đã bị cắt nước từ lâu, điện thì mới được khôi phục tạm thời.

Không khí bên trong khu chung cư u ám, lạnh lẽ và có mùi ẩm mốc của một nơi bị bỏ hoang.

Ở bên kia hành lang tối om và trải dài…

…Là thứ duy nhất vẫn còn hoạt động…

〔Thang máy hiện đang đứng tại tầng 5〕

…Cửa thang máy ở tầng một.

“...”

Tôi nuốt nước bọt và đi dọc theo hành lang.

Bảng chỉ dẫn lối thoát hiểm và vài bóng đèn nhấp nháy lập lòe khi tôi tiến đến gần.

                  〔— Đang Bảo Trì —〕

  〔Chúng tôi sẽ sửa trong thời gian sớm nhất.〕

〔Ban Quản Lý Chung Cư Vùng Đất Hạnh Phúc〕

Mặc dù thông báo ghi ‘sửa trong thời gian sớm nhất’, mảnh giấy ghi thông báo đã ngả vàng và chỉ được dính bằng vài miếng băng keo cũ mèm.

Đây là hiện tượng phổ biến ở những tòa nhà có đúng một thang máy, và chiếc thang máy đó thường xuyên hỏng hoặc dán biển đang bảo trì.

Chính là nơi này.

Tay tôi run rẩy khi nhấn nút thang máy.

Nó từ từ hạ xuống.

5, T, 3, 2…

Ding.

Tôi hít một hơi sâu.

Cửa thang máy mở ra, cho thấy một khoang thang máy tối tăm và rỉ sét.

Sàn nhà thang máy thì bị bám bụi bẩn như chưa từng được lau chùi.

Tôi vẫn bước vào.

Bên trong, hai bên vách là những tấm gương bám đầy dấu tay mờ đục.

‘…ghê vãi.’

========================

「Hồ sơ Về Những Bí Ẩn Trong Bóng Tối」: Công ty Daydream Inc: Chuyện Ma

[Đừng Nhìn Vào Gương]

Mã truyện: Daydream [Qterw-D-718]

Mô tả:

Một câu chuyện ma kiểu nghi lễ được lan truyền trên mạng vào những năm 2000.

Người ta nói, nếu bạn chơi oẳn tù tì với hình phản chiếu của mình trong gương thang máy và thắng, nó sẽ trả lời bất kỳ câu hỏi nào một cách trung thực.

Chuyện ma này đi kèm hướng dẫn dạng sách phiêu lưu tương tác, giải thích cách xử lý các hiện tượng khác nhau.

========================

【Cửa đang đóng lại.】

Tôi nép sát vào bức tường không có gương và nhìn cánh cửa từ từ khép lại.

Tim tôi đập dồn dập như muốn vỡ tung.

Cửa khép lại hoàn toàn. Bóng tối và tĩnh lặng bao trùm.

Tôi đứng đó, một mình, trong chiếc thang máy đứng rợn người…

…với những tấm gương.

“...”

Thời gian kéo dài như vô tận.

Phải chịu đựng. Nếu chịu đựng được–

【Đang đi lên.】

Ding.

Thang máy bắt đầu chuyển động, dù tôi chưa nhấn nút nào.

…Nó đã được triệu hồi tới một nơi nào đó.

Tất cả nút tầng đều bật sáng đỏ, nhuộm cả khoang thang máy trong ánh sáng ghê rợn.

Câu chuyện ma bắt đầu.

========================

「Hồ sơ Về Những Bí Ẩn Trong Bóng Tối」: Công ty Daydream Inc: Chuyện Ma

[Đừng Nhìn Vào Gương]: Sách tương tác: Quy tắc:

Khi vào thang máy, không được nhấn nút.

Nếu thang tự di chuyển, bạn đã truy cập thành công.

1- Chơi oẳn tù tì với hình phản chiếu trong gương cho đến khi thang tới tầng cao nhất.

+ Nếu thắng ít nhất một lần: Chuyển đến bước 3.

+ Nếu không thắng lần nào: Chuyển đến bước 13.

========================

“...”

Tôi nuốt khô cổ họng và từ từ quay đầu nhìn về gương bên trái.

Trong đó là hình ảnh nhợt nhạt của tôi trong thang máy.

Vô số phiên bản tôi.

Phản chiếu trước sau lặp lại vô hạn giữa hai tấm gương đối diện, nhỏ dần cho đến khi trở thành những chấm mờ không thể phân biệt.

Mỗi hình ảnh nhòe dần, nhạt đi…

“...”

Tôi lau mồ hôi tay trái vào áo rồi từ từ giơ tay lên.

Và lẩm bẩm, “…Oẳn, tù, tì.”

Kéo.

Tất cả hình ảnh phản chiếu đều ra kéo, trước và sau, vô tận.

“Oẳn, tù, tì.”

Lần này, tất cả tôi trong gương đều ra nắm đấm.

Tôi lặp lại vài lần nữa.

Oẳn, tù, tì.

Oẳn, tù, tì.

Oẳn, tù, tì…

“Oẳn, tù, tì.”

Lần thứ năm, tôi chọn nắm đấm.

Và rồi tôi thấy một điều kỳ lạ giữa vô vàn hình ảnh của mình…

…Một bàn tay người đang xòe ra.

Giữa hàng loạt nắm đấm, có một phản chiếu giơ bàn tay mở ra, ở tấm gương xa tít cuối cùng.

“...”

Tôi sững lại, tay vẫn đang giơ lên.

Từ tận sâu trong gương, hình ảnh xa xăm ấy từ từ quay đầu –

– và mỉm cười.

Một nụ cười rộng ngoác, méo mó và ghê rợn.

Bình luận (4)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

4 Bình luận

Thang máy thì đúng là chỉ có truyện ma thôi
Xem thêm
TRANS
đoạn 67: 5, T, 3, 2
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
Tác giả để vậy á, mà bên Eng cũng để 5,F,3,2 nên Hành để T, "tầng" cho thuần Việt.
Xem thêm
TRANS
@OnionSsi: à tưởng 5432
Xem thêm