Tôi và đặc vụ cùng tựa lưng vào tường, mắt dán chặt về phía hành lang, cụ thể là lớp 1-5, nơi chúng tôi vừa trốn thoát.
Và rồi, tôi thấy chúng.
Chớp tắt.
Ở cuối hành lang, những hình nhân như ma-nơ-canh xuất hiện.
‘…Ba đứa?’
Lại có thêm một đứa nhập hội.
Hiện tại, chúng có hai nam sinh và một nữ sinh.
Hai đứa bước ra từ lớp học thì người bê bết máu và đang mỉm cười nhìn về phía chúng tôi. Đứa thứ ba thì vẫn mặc khoác phục sạch bong và đứng im như tượng.
Khi đèn sáng, trông chúng như những ma-nơ-canh sáp sống động đến mức kinh dị, hoặc người bị đóng băng giữa tấm ảnh chụp.
Nhưng mỗi khi đèn nháy tắt –
Chớp tắt.
– chúng lại xuất hiện gần hơn một chút.
Cứ thế lặp lại.
Dù chúng tôi có lùi lại –
Chớp tắt.
–chúng vẫn áp sát tới mép chùm sáng của đèn pin.
Mỗi lần ánh sáng rọi vào, chúng lại đứng trơ ra, tạo dáng kinh dị ở khoảng cách đáng sợ.
Chúng không bao giờ rời xa hơn.
Chớp tắt.
“...”
Tôi không thể không nghĩ đến viễn cảnh nếu pin đèn pin cạn sạch.
Trò giằng co này sẽ kết thúc… và không theo chiều hướng có lợi cho ta.
‘Khỉ thật.’
Dù cố di chuyển cẩn thận, nỗi sợ vẫn cào cấu trong tâm trí tôi.
Cuối cùng, chúng tôi đến điểm cuối hành lang và buộc phải dừng lại.
Và rồi –
【Đing– đoong– đeng– đoong–】
“...”
【Đã có một ca tử vong tại lớp 3-2.】
ĐM.
【Người thiệt mạng là học sinh lớp 12, Park Chaeah.】
【Xin dành một phút mặc niệm kéo dài năm giây.】
“Chuẩn bị đi.”
Tôi siết chặt đèn pin, ép lưng vào tường.
【5】
Tôi lia nhanh đèn pin qua ba cái bóng người.
Mỗi lần ánh sáng quét qua rồi trở lại, chúng lại gần hơn một chút.
【4】
Tôi và đặc vụ chia nhau chiếu đèn lên hai thực thể.
…Nhưng còn đứa thứ ba?
【3】
Đứa thứ ba đâu rồi?
Tôi lia đèn pin hai bên, quét cả những góc khuất, mà chẳng thấy.
【2】
Thời gian như tăng tốc theo nhịp tim của tôi.
Đâu rồi? Ở đâu? Ở–
A.
Tôi lập tức lia đèn xuống dưới.
【1】
Ánh sáng chiếu vào bàn chân tôi và…
Một bàn tay trắng toát, đẫm máu đang với lấy mắt cá chân tôi.
Một bàn tay với đồng phục học sinh.
“...”
Dưới đất, một học sinh của trường Kỹ thuật Sekwang nằm dài và ngửa mặt lên, cười toe toét với tôi.
【Thời gian mặc niệm kết thúc. Cầu chúc người đã khuất yên nghỉ.】
“...”
Tôi chậm rãi rút chân lại.
‘Hah.’
Chết mẹ rồi chết mẹ rồi!!
Chỉ cần phản xạ chậm một nhịp thôi là giờ tôi đi chầu ông bà rồi.
‘Tôi còn chưa từng chơi game kinh dị thực tế ảo nữa kia?! Mà giờ phải trải nghiệm tận xương thế này hả?!’
Tôi chớp từng mắt một luân phiên, không bao giờ để cả hai nhắm cùng lúc, vừa run bần bật vừa lùi dần.
Đặc vụ thì đang chăm chú nhìn chằm chằm vào hai đứa còn lại và nói,
“Khi chúng ta rời khỏi một tầng, lũ học sinh ở tầng đó thường không tiếp tục truy đuổi.”
Tôi biết điều đó.
Nếu vẫn còn con mồi trên tầng, bọn học sinh sẽ ưu tiên xử lý chúng trước…
“Lên tầng trên thôi.”
“…Không xuống tầng một à?”
“Không. Mục tiêu của nhiệm vụ lần này là tầng năm, cụ thể là hội trường.”
Tôi lập tức nhớ lại thông báo lúc đầu:
【Học sinh trường Kỹ thuật Sekwang! Lễ tốt nghiệp sắp bắt đầu. Xin hãy tập trung tại hội trường.】
“…Trong hội trường có gì vậy?”
“Chưa có thông tin. Vì thế nên chúng tôi mới cần phải đi điều tra.”
Tất nhiên rồi.
‘Nhật ký thám hiểm hiện tại mới chỉ ở giai đoạn đầu đến giữa của「Hồ sơ Về Những Bí Ẩn Trong Bóng Tối」.
Rất ít người chịu lên nơi được thông báo là điểm tập trung trong cái ác mộng trường học này.
Và những người cố leo lên thường bị học sinh chặn đường và chết giữa chừng.
Càng lên cao, hành vi của lũ học sinh càng hung hăng, bất định và thông minh hơn.
Và vấn đề lớn nhất chính là–
========================
「Hồ sơ Về Những Bí Ẩn Trong Bóng Tối」: Công ty Daydream Inc: Chuyện Ma
[Ẩn Trong Cái Bóng Của Màn Đêm]:Nhật ký cuối cùng của Hồ sơ Thám hiểm số 12
Đừng bao giờ lên tầng năm!! Thà chết ở tầng dưới còn hơn. Đừng lên.
========================
…Đó là kết cục của người dám liều mình lên tới tầng năm.
‘Hah, mình thật sự không muốn đi tí nào…’
Nhưng đau lòng thay, tôi biết trước sau gì mình cũng phải lên đó.
Ít nhất thì giờ tôi không còn đi một mình nữa.
Tuy nhiên, tình trạng hiện tại chưa đủ để sống sót. Tôi cần chuẩn bị kỹ hơn và tôi đã nghĩ ra một cách để điều chỉnh kế hoạch.
“Chúng ta có thể dừng lại khám tầng ba và bốn không?”
“Có lý do gì sao?”
“Ừm, thiết lập này trông giống hệt game kinh dị mà tôi biết.”
“...!”
“Trong game, việc thu thập vật phẩm then chốt thường là điều bắt buộc để tiến triển.”
Tôi vừa nói vừa leo cầu thang lùi.
“Tôi không chắc, nhưng nếu là tôi, tôi sẽ bắt đầu bằng cách kiểm tra các phòng đặc biệt như phòng nhạc, phòng thí nghiệm, hoặc văn phòng giáo viên. Cũng có thể là kỷ yếu hay hồ sơ học sinh.”
“...”
“Tôi nghĩ có khả năng có manh mối hoặc chìa khóa ẩn trong các vật dụng hay đạo cụ.”
Càng lên cao, khoảng cách của chúng tôi với bọn ‘học sinh’ càng xa, ánh sáng đèn pin bao phủ nhiều hơn khiến chúng không thể áp sát.
Chỉ lúc đó, đặc vụ mới lên tiếng, “Nhóm phân tích của chúng tôi cũng có kết luận tương tự… rằng câu chuyện ma này có cấu trúc kiểu trò chơi.”
Ồ?
“Họ nhận thấy tên trường cấp ba hư cấu và kiểu lẩn trốn quái vật giống hệt game.”
“À, tôi cũng nghĩ y vậy.”
“Nhưng đây là lần đầu tiên có người đề xuất… tập trung không phải vào quái vật hay người, mà là vào vật thể…”
Vì lý do nào đó, mắt của đặc vụ ánh lên lấp lánh.
Vì anh ấy mang dáng vẻ học sinh cấp ba chưa bị quầng thâm mắt phá hủy dung nhan, nên ánh mắt ấy không hề lố bịch.
“Rất tốt. Chúng ta hãy kiểm tra từng phòng kỹ lưỡng nhất có thể. Tôi cũng sẽ báo cáo đề xuất này cho các đặc vụ khác khi họ tới…”
…Thêm đặc vụ nữa hả? Khỏi đi cho tôi nhờ.
Nhưng đặc vụ có vẻ đang rất phấn khích, nên anh ta còn bổ sung thêm:
“Giờ anh đã là đặc vụ tạm thời nên chúng ta gọi nhau bằng mật danh. Anh có muốn chọn mật danh nào không?”
Trời đất…
“À, bọn tôi thường dùng những danh xưng có nguồn gốc lịch sử. Dùng từ phi thường giúp dễ phân biệt giữa các đặc vụ.”
‘Anh cho tôi chọn mật danh luôn?!’
Đúng là chiều mọi giấc mơ thầm kín còn hơn fanfic!
…Khoan, tôi nhớ ra rồi. Tôi đã từng nghĩ ra một mật danh mình muốn dùng nếu trở thành đặc vụ trong Hồ sơ Khám Phá Bóng Tối.
Phải rồi. Tôi có rồi.


4 Bình luận