Nhưng… tôi vẫn còn đủ tự trọng để không nói ra cái tên mình thực sự muốn. Nói ra thì xấu hổ bome.
“…Gọi tôi là Nho đi.”
Trong thoáng chốc, tôi tưởng tượng ra Braun sẽ bình luận gì về lựa chọn này: ☾Một loại trái cây à? Ngắn gọn, dễ nhớ. Tôi thích đấy.☽
‘Tự nhiên mình nhớ nó ghê.’
Tôi gạt bỏ cảm giác mất mát vì thiếu vắng『Người Bạn Tốt』và tiếp tục trò chuyện.
“Còn anh thì sao, đặc vụ? Tôi gọi anh là gì?”
“Biệt danh của tôi là Đồng.”
“Được rồi, đặc vụ Đồng.”
Người đặc vụ - anh Đồng mỉm cười nhẹ và gật đầu đầy hài lòng, y hệt kiểu phản ứng đối với một thực tập sinh.
‘Không biết là do mình tưởng tượng hay sao, mà hình như dạo này, mình hay bị đối xử như lính mới thì phải…?’
Dù sao đi nữa, chúng tôi vẫn tiếp tục vừa leo cầu thang vừa kiểm tra cẩn thận. Để đảm bảo không có sinh viên nào bám theo phía sau, một người luôn phải canh chừng tầng trên.
Và rồi chúng tôi tới nơi.
〔Tầng 3〕
Khu vực tập trung của khối lớp 11.
“...Yên ắng thật.”
Lũ học sinh ở tầng dưới đã biến mất khỏi tầm mắt, bọn chúng cũng không xuất hiện ở đầu cầu thang. Có vẻ chúng đã đuổi theo con mồi khác.
Tuy vậy, cả hai vẫn cứ ngoái nhìn về cầu thang sau lưng khi bước vào hành lang tầng ba.
Dưới ánh đèn sáng rực, hành lang trông sạch sẽ đến lạ.
Không máu, không bẩn, không xác người. Cũng chẳng có ai ngồi đờ đẫn, khóc như mưa như gió, ánh mắt tuyệt vọng nhìn về phía một học sinh.
“...”
Ngay cả mấy thực thể học sinh cũng chẳng thấy đâu.
Và tôi nghĩ tôi biết tại sao.
‘Bọn họ đã phong tỏa các cửa rồi.’
Một ai đó đã khóa tất cả các lối ra vào. Một vài nơi thậm chí bị quấn xích và khóa ổ to tổ chảng.
‘…! Đây chắc chắn là do nhân viên của Daydream làm rồi.’
Y hệt trong cẩm nang của chúng tôi.
========================
「Hồ sơ Về Những Bí Ẩn Trong Bóng Tối」: Công ty Daydream Inc: Chuyện Ma
[Ẩn Trong Cái Bóng Của Màn Đêm]: Hướng Dẫn:
Học sinh mặc đồng phục của Trường Kỹ Thuật Sekwang có xu hướng kháng cự lại việc phá hoại tài sản của trường.
Khi không bị khiêu khích, nếu đóng và khóa cửa lớp một cách nhẹ nhàng, học sinh thường không phản ứng gì mà chỉ ngồi yên tại chỗ.
Ngoài ra nếu cửa bị phong tỏa, bất cứ nỗ lực cậy cửa nào cũng sẽ gây ra tiếng động.
Mà tiếng động thì sẽ lập tức khiến những thực thể khác ngoái nhìn.
========================
‘Một biện pháp đảm bảo an toàn cơ bản.’
Khi vẫn còn nhiều người sống để có thể hạn chế hành vi của lũ học sinh, việc lén lút khóa cửa lớp thế này hoàn toàn khả thi.
“...”
Nhưng nếu hành lang đã yên tĩnh đến thế, chúng tôi cũng phải tuyệt đối giữ im lặng.
Lũ học sinh bị thu hút bởi tiếng ồn.
“Phòng giáo viên khối 11 nằm ngay góc kia.” - thì thầm*
“Chúng ta bò qua đó nhé?” - thì thầm*
Gật đầu*
Sau vài câu thì thầm, cả hai cùng nép sát tường và bắt đầu bò chầm chậm trong khi cố gắng không gây tiếng động.
Ngay cả khi di chuyển, mắt chúng tôi vẫn luôn canh chừng những chỗ nguy hiểm. Ở cuối hành lang, hoặc đầu cầu thang, bất cứ nơi nào mà ai đó có thể âm thầm xuất hiện.
Mồ hôi lạnh túa ra sau lưng tôi.
‘Còn chút nữa thôi, cố thêm chút nữa là được.’
Từ từ.
Mình chỉ cần lặng lẽ lướt qua là được.
Khi chúng tôi đã đi được quá nửa thì–
AAAAHHHHH!
...
Một tiếng thét kinh hoàng vang vọng từ cuối hành lang.
‘Không.’
Nếu có tiếng động…
Lạch cạch.
Lạch cạch-lạch cạch-lạch cạch-lạch cạch–
Tôi không dám ngẩng đầu lên.
Tiếng tay vặn nắm cửa vang ra từ mọi cánh cửa bị khóa.
…Lũ học sinh cũng đã nghe thấy.
Lạch cạch-lạch cạch-lạch cạch–
Chỉ mong thoát ra khỏi nơi đó càng nhanh càng tốt, tôi và đặc vụ bò như điên dọc theo hành lang.
Khi chúng tôi ngoái nhìn lại…
Lạch cạch…
“...”
“...”
Phù…
May mắn thay, tiếng động chỉ kéo dài trong chốc lát nên bọn chúng cũng sớm dừng lại.
Nhưng tôi có thể thấy những bóng người lờ mờ đứng sau vài cánh cửa, bọn chúng đang ngó ra ngoài…
“...”
Kinh khủng thật sự.
Ít ra chúng không nhìn về phía mình. Đó là điều duy nhất giữ tôi còn sống.
Tôi nuốt nước miếng.
May mà chúng tôi đã đến được điểm đến đầu tiên.
〔Phòng Giáo Viên Khối 11〕
Phòng giáo viên nằm ngay góc hành lang.
Nhưng cửa phòng cũng bị khóa chặt. Xích và khóa lớn khóa cứng lại, cửa sổ thì bị dán giấy báo từ trong khiến cho bên trong không thể bị ngó vào.
Nhìn thì thấy rờn rợn, nhưng thật sự tôi nhẹ cả người khi thấy cái phòng này vẫn còn nguyên.
“Anh trông chừng giùm tôi một lúc”, nói rồi, nhân viên chính phủ đeo một thứ trông như cái đê may vào ngón tay, rồi nhét nó vào ổ khóa cửa.
Mặc dù món đó trông chẳng vừa với ổ khóa, nó vẫn trượt vào trơn tru và sau một tiếng ‘cạch’, cửa phòng giáo viên mở ra.
‘Quao.’
Thiết bị của Cục Quản Lý Thảm Họa Siêu Nhiên đúng là thần kỳ như lời đồn.
“Có thể vẫn còn học sinh trong phòng, chúng ta phải cẩn thận khi vào.”
Và khi mở cửa–
“...!”
“...?!”
Thứ hiện ra trước mắt hoàn toàn vượt ngoài dự đoán.
“Đóng cửa lại. Nhẹ thôi.”
“...”
“Nhanh lên.”
Tôi lặng lẽ khép cửa sau lưng lại.
Bên trong không có học sinh nào, thay vào đó là bảy người đang giằng co căng thẳng, họ nhìn nhau chằm chằm như sắp nhào vô xâu xé đối phương.
Một bên là những học sinh đeo mặt nạ động vật, một bên là những người cầm súng bán trong suốt.
Nhân viên của Cục Quản Lý Thảm Họa Siêu Nhiên và nhân viên của Tập đoàn Daydream.
‘Họ đang đánh nhau à?!’
Ở giữa bàn là một món đồ duy nhất, một cây bút máy.
‘…Một vật phẩm.’
Tôi nhận ra nó ngay lập tức.
『Bút Máy của Học Sinh Khối 11 ■■■』
Có vẻ cả hai bên đang giằng co để giành quyền sở hữu nó.
‘Mấy người không lo khám phá truyện ma mà để dành sức để đi săn vật phẩm à?!’
Cả đám trong phòng dường như không nhận ra sự có mặt của tụi tôi cho đến khi quá muộn.
“Đặc vụ Đồng.”
Một vài đặc vụ cuối cùng cũng nhận ra Đồng đang đứng bên tôi, họ chào hỏi anh ta một cách thân mật.
Nhưng đặc vụ Đồng vẫn lý trí như thường lệ, anh ta không hề dao động trước tình huống và…
“Chúng ta tham gia với họ thôi.”
“...??”
Chờ đã, cái gì cơ?
Trước khi tôi kịp phản ứng, Đồng đã bước tới đứng cùng đám đặc vụ.
Còn tôi thì…
“...”
Trong khi tám nhân viên Daydream đeo mặt nạ thì đang dòm tôi chằm chằm.
Nhất là hai người nhận ra tôi.
“??”
“??!”
Thấy Baek Saheon và Jang Heoun cùng lúc làm cái mặt, “cái quái gì đang xảy ra vậy”, là một trải nghiệm tôi không nghĩ đời mình sẽ có.
Hai người lia mắt từ phù hiệu sắt của Cục sang khẩu súng tôi đang cầm như thể hỏi bằng mắt:
‘Anh đang làm gì với họ vậy…?’
Tuy nhiên, đặc vụ Đồng lại gọi tôi:
“Đặc vụ Nho.”
“N-Nho hả?!”, một trong hai người quen biết tôi bối rối thốt lên.
Đặc vụ lạnh lùng đáp, “Xem thường biệt danh người khác à? Chuẩn kiểu của công ty mấy người đấy.”
“...??”
Nghe cái cách anh ta hiểu lầm, tôi như muốn sụp đổ khi đứng trước tình huống rối ren này.
“Đi qua đây. Anh nên đứng xa khỏi cửa.”
“...”
‘Làm sao bây giờ…?’
Sau một hồi đấu tranh nội tâm căng thẳng, tôi hít sâu một hơi và quyết định.
‘Tôi không thể phản bội… ’
Một cách miễn cưỡng, tôi đi tới nhóm đặc vụ…
“Vâng, sếp.”
… Ngay cạnh Đồng.
“Cái- cái quái gì thế này?!”
“...”
Đúng vậy. Tôi không thể phản bội.
‘Tôi không thể phản bội… bản năng sinh tồn của chính mình!!’
Và thế là mọi chuyện thành ra như này đấy, các đồng nghiệp yêu quý.


3 Bình luận