Tôi Vẫn Phải Đi Làm Dù Bị...
백덕수 UOONGPIG; 웅돼지
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chương 85.1: Trở Lại Chính Mình

7 Bình luận - Độ dài: 1,319 từ - Cập nhật:

Dưới ánh nắng ấm áp trải dài trong [Văn Phòng Tư Vấn Của Cáo].

Một ‘Kim Soleum’ khác đang đứng ngoài cửa sổ và nắm lấy cánh tay tôi, rồi lục lọi hình xăm.

...

Hả?

Khoan đã, đó không phải tôi.

Vậy tôi phải phản đối chuyện này. Tôi có phá luật không? Không. Chính xác thì tình huống này là sai! Sai lè! Sai lắm luôn! Tôi là một giáo viên mới phải tuân thủ nguyên tắc tuyệt đối!

“Xong rồi đấy, thưa ngài.”

Bàn tay từng lục lọi hình xăm rời đi–

Cộp.

– Kèm với cánh tay ấy là một vật phẩm, dù hình xăm trước đó trống rỗng.

“Ngài vẫn còn thứ này đó.”

Dưới ánh nắng khu vườn, dòng chữ đỏ của món đồ hiện ra một cách nổi bật.

Một cuốn cẩm nang với chiếc bìa màu nâu.

『Cẩm Nang Trường Mầm Non ■■』

“Trông quen không? Ngài nhớ nó là gì chứ?”

Ôi trời ơi.

Thấy cuốn cẩm nang, tôi cảm giác như bị tạt nước đá thẳng vào mặt, còn tâm trí tôi thì lập tức bừng tỉnh.

‘Cái đó…!!’

Đầu tôi như con đập bị vỡ bờ đê, những mảnh ký ức mờ mịt của vài tuần qua bỗng tràn về như thác lũ.

Đó là vào lúc tôi niêm phong Giám sát viên Park Minseong bị ô nhiễm vào trong cổ tay!

Kho chứa trong hình xăm đã nuốt chửng anh ấy… A, chắc lúc đó cuốn sổ cũng chạm vào tôi! Tôi từng định xử lý nó riêng, tôi sẽ không bao giờ vô tình quên nó như thế đâu. 

Cuốn sổ tay mà Park Minseong cầm đã bị hút vào hình xăm cùng với anh ấy!

Dù tôi vốn có ý định báo cáo mọi chuyện cho Đội An Ninh sau khi cứu viện xong, và tôi cũng kiềm chế ý định giải quyết cuốn sổ một mình.

Nhưng…

      “Nếu anh đã mang bất cứ vật phẩm hoặc tài liệu nào từ Bóng tối [Kẻ Treo Cổ Đói Khát], vui lòng hoàn trả.”

      “À, tôi không có mang theo gì cả.”

Tôi chưa hề hoàn trả cuốn cẩm nang.

Chính xác hơn là, mỗi khi cố nhớ lại xem còn gì bên trong hình xăm, tôi lại bị một cảm giác kháng cự chặn lại trong vô thức.

Nghi ngờ luật lệ là vi phạm luật lệ!

Và ngay cả cảm giác kháng cự ấy cũng dần bị chôn vùi, khiến cho tôi còn chẳng có quyền nhận ra nó.

Vì giáo viên thì không được phép khó chịu với quy tắc…

Không, tôi không được nghĩ quá xa!

Điều rõ ràng nhất là tôi đã từng nhiều lần cố gắng vứt cuốn cẩm nang.

…Từng cố gắng báo cho người khác biết rằng có điều gì đó không ổn với bản thân mình.

      “…Đọii trưởng.”

      “Ừ?”

      “Nếu sau này em có biểu hiện gì đó ám ảnh bất thường với quy tắc, phiền anh điều tra giúp em…”

      “Được.”

      “...À kệ đi. Chắc dạo này em bận quá nên suy nghĩ hơi rối thôi.”

      “Tôi hiểu.”

Tôi còn từng đề cập chuyện đó với Đội trưởng Lee Jaheon vài lần, dù mỗi lần đều kết thúc bằng sự hoài nghi bản thân và câu chuyện bị bỏ quên.

‘Suýt nữa là mình gây ra sai lầm nghiêm trọng rồi.’

Cuốn cẩm nang bên trong hình xăm đã bắt đầu xói mòn tiềm thức của tôi, rồi dần dà, tất cả mọi điều bất thường đều trở thành chuyện bình thường đối với tôi…

‘…May mà mình tỉnh lại được ở Trường Kỹ Thuật Sekwang!’

Nhờ ăn 『Kẹo Hoài Niệm』mới được vậy.

Nhưng ngay khi tôi tỉnh khỏi giấc mơ ấy, sự tỉnh táo cũng biến mất.

Và vào ngày hôm qua, ‘chủ đề cuối cùng’ mà tôi nói với Đội trưởng Lee Jaheon chính là mảnh ghép cuối cùng.

      “Kim Soleum-ssi.”

      “Vâng?”

      “Gần đây cậu có từng cảm thấy một sự thôi thúc hoặc áp lực khác thường trong việc tuân thủ quy tắc không?”

      “Tuân thủ quy tắc là điều tất yếu của một người đi làm mà, thưa Đội trưởng!”

      “Ra vậy.”

“...”

Vãi. Ôi trời ơi.

‘Mình cảm giác như sắp nôn luôn.’

Đó thật sự là tôi sao??

Cả người tôi lảo đảo và dựa vào cửa sổ.

‘Thì ra là vì vậy mà Đội trưởng Lee Jaheon…’

Anh ấy cứ khăng khăng đưa tôi đi tư vấn ngay lập tức.

“...Ha.”

Mọi chuyện giờ đã sáng tỏ.

Như thể tôi vừa lột ra một chiếc áo len cổ lọ quá chật hoặc lau sạch cặp kính mờ. Một cảm giác giải thoát tươi mới và mệt mỏi ập đến bao trùm lấy tôi. Và… 

Cả bất an nữa.

“...”

“Bây giờ ngài đang nghĩ gì?”

“…Tôi vừa cảm thấy mệt, vừa nhẹ nhõm.”

“Ngài cảm giác như vừa thoát ra khỏi một sự ràng buộc khó chịu, đúng chứ?”

“…Ừ.”

Người tư vấn (mang gương mặt y hệt tôi) bên ngoài cửa sổ nhìn tôi với ánh mắt dịu dàng và đầy cảm thông.

“Ngài đã làm rất tốt. Việc ở lại đây và tiếp tục buổi tư vấn là minh chứng cho ý chí mạnh mẽ của ngài.”

“...”

Sau đó, anh ta nhẹ nhàng đặt cuốn cẩm nang xuống nền vườn, rồi lấy ra một cái xẻng (mà tôi không biết từ đâu ra) và bắt đầu đào đất.

“Bị cuốn vào những suy nghĩ hay ép buộc vượt ngoài ý muốn là một chuyện rất khổ tâm, đúng không?”

Xào xạc xào xạc.

Phiên bản ‘Kim Soleum’ bên ngoài bắt đầu đào một cái hố nhỏ ở góc vườn.

Tụt.

Cuốn sổ tay được ném vào trong hố.

“Thay đổi không phải lúc nào cũng xấu, nhưng nếu cơ thể và tâm trí ngài đang rạn nứt vì nó, thì phản kháng là điều hoàn toàn đúng đắn.”

Phiên bản ‘tôi’ kia lấp đất gọn gàng lên cái hố, rồi phủi tay với vẻ hài lòng.

“Ngài Soleum, ngài có thấy cái chậu nhỏ bên cạnh không?”

Chậu?

Tôi quay sang và quả nhiên, trên chiếc bàn gần sofa có một chậu cây nhỏ.

Trong chậy là một cành cây với vài quả xanh còn non, to cỡ hạt đậu.

“Ngài hãy hái một quả mà ngài cảm thấy thích nhất và đưa cho tôi.”

“...”

Tôi nhẹ nhàng hái một quả có vẻ chín nhất và đưa cho ‘tôi’ bên kia cửa kính.

“Ngài làm tốt lắm.”

Người tư vấn bên ngoài cầm lấy quả và cả tay tôi.

Rồi –

“...!”

Quả đậu trên tay tôi chuyển sang màu đỏ rực rỡ của sự chín mọng. Nó căng tròn lên, trông quả đậu ngon lành như thể nó vừa hút lấy hết chất dinh dưỡng cần thiết.

“Hãy nhai kỹ trước khi nuốt nhé.”

“...”

Tôi bỏ quả đậu vào miệng.

Một cơn bão của sự lo lắng, bức bối, những suy nghĩ rối ren, và nỗi đau mơ hồ tan ra chậm rãi cùng với hương vị của quả chín…

========================

「Hồ sơ Về Những Bí Ẩn Trong Bóng Tối」: Công ty Daydream: Chuyện Ma

[Văn Phòng Tư Vấn Của Cáo] 

Khi một khách hàng có mức nhiễm ô tâm lý nghiêm trọng đến văn phòng, quả đỏ (nghi thuộc họ Hạt Cáo hoặc Trái Hồ Ly) sẽ được dùng như thuốc điều trị.

Loại quả này cho thấy hiệu quả vượt trội trong việc ổn định tâm thần.

Mọi nỗ lực mang quả rời khỏi văn phòng đều vô ích, vì nó sẽ biến mất ngay khi vượt qua ngưỡng cửa.

========================

Hừm…

Tôi hít một hơi thật sâu.

Tất cả cặn bã cảm xúc rơi rụng như cát bụi.

Tôi thấy bình yên.

Tôi trở về làm một nhân viên văn phòng bình thường và mệt mỏi.

…Trở lại làm chính mình.

Bình luận (7)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

7 Bình luận

Woc, ê tính ra toi cũng quên bén mất vụ cuốn sổ ấy
Xem thêm
Cảm ơn trans
Xem thêm
Cái trường mẫu giáo này có mức độ ô nhiễm cao cấp dễ sợ
Xem thêm
Thanks for new chapter, trans
Xem thêm
Sợ thế 😥
Cái trường mẫu giáo đó báo vl😑
Xem thêm
tí thì cooked
Xem thêm