Tôi Vẫn Phải Đi Làm Dù Bị...
백덕수 UOONGPIG; 웅돼지- Ảnh Minh Họa
- Web Novel
- Chương 1.1:「Hồ sơ Về Những Bí Ẩn Trong Bóng Tối」
- Chương 1.2: Bài Kiểm Tra Khảo Sát
- Chương 1.3: Ga U Sầu
- Chương 2.1: Ga Oán Hận
- Chương 2.2: Ga Hân Hoan
- Chương 2.3: Tìm Đồ Thất Lạc
- Chương 3: Vật Thất Lạc
- Chương 4: Một Cảm Xúc 'Không Tồn Tại'
- Chương 5.1: Nhận Thưởng
- Chương 5.2: Tấm Vé Ước Nguyện
- Chương 6.1: Bạn Cùng Phòng
- Chương 6.2: Ngày Đầu Tiên Đi Làm
- Chương 7.1: Tinh Chất Giấc Mơ
- Chương 7.2: Thử Thách Chết Chóc
- Chương 7.3: Đuổi Bắt Với Ma
- Chương 8.1: Tín Hiệu
- Chương 8.2: Tân Binh 'Gan Dạ'
- Chương 9.1: Điểm Thưởng
- Chương 9.2: Shop Người Ngoài Hành Tinh
- Chương 10.1: Chương Trình Đố Vui Tối Thứ Ba
- Chương 10.2: Chương Trình Đố Vui Tối Thứ Ba
- Chương 11.1: Chương Trình Đố Vui Tối Thứ Ba
- Chương 11.2: Sự Cố Phát Sóng
- Chương 12.1: Dàn Đồng Ca Của Những Con Chiên Hy Sinh
- Chương 12.2: Nghỉ Giải Lao
- Chương 13.1: Thằn Lằn
- Chương 13.2: Thiêu Hủy
- Chương 14.1: Đội Trưởng Lee
- Chương 14.2: Đi Ăn
- Chương 15.1: Thiết Bị Tùy Chỉnh
- Chương 15.2: 『Bộ Hạt Giống Thân Thiện』
- Chương 15.3: Thay Đổi Vị Trí
- Chương 16.1: [Gã Hề Ghét Bạn] (1)
- Chương 16.2: [Gã Hề Ghét Bạn] (2)
- Chương 17.1: Cậu Ấy Làm Đấy (1)
- Chương 17.2: Cậu Ấy Làm Đấy (2)
- Chương 18.1: Cái Đinh Nhô Lên Sẽ Bị Đóng Xuống
- Chương 18.2: Ý Nghĩa Của Thứ Tự Chữ Cái
- Chương 18.3: Nhà Khoa Học Điên Rồ
- Chương 19.1: [Công Viên Giải Trí Vui Tươi] (1)
- Chương 19.2: [Công Viên Giải Trí Vui Tươi] (2)
- Chương 19.3: [Công Viên Giải Trí Vui Tươi] (3)
- Chương 20.1: Công Viên Giải Trí Vui Tươi (4)
- Chương 20.2: Vùng Đất Cổ Tích Của Thỏ (1)
- Chương 21.1: Vùng Đất Cổ Tích Của Thỏ Đỏ (2)
- Chương 21.2: Vùng Đất Cổ Tích Của Thỏ Đỏ (3)
- Chương 22.1: Vùng Đất Cổ Tích Của Thỏ Đỏ (4)
- Chương 22.2: Vùng Nước Thơ Mộng Của Rồng Xanh (1)
- Chương 23.1: Vùng Nước Thơ Mộng Của Rồng Xanh (2)
- Chương 23.2: Vùng Nước Thơ Mộng Của Rồng Xanh (3)
- Chương 24.1: Người Bạn Tốt (1)
- Chương 24.2: Người Bạn Tốt (2)
- Chương 25.1: Linh Vật Hoa Vàng Ở Đâu?
- Chương 25.2: Khu Vực Vàng
- Chương 25.3: Quà Cho Rồng Xanh
- Chương 26.1: Kẻ Nhát Gan
- Chương 26.2: Vi Phạm Quy Tắc
- Chương 27.1: Giận Cá Chém Thớt?
- Chương 27.2: Giận Cá Chém Thớt? (2)
- Chương 28.1: [Ngày Tôi Sẽ Chết] (1)
- Chương 28.2: [Ngày Tôi Sẽ Chết] (2)
- Chương 28.3: [Ngày Tôi Sẽ Chết] (3)
- Chương 29.1: Vào Đội A?
- Chương 29.1: Từ Chối
- Chương 30.1: Tài Khoản Lạ
- Chương 30.2: Giao Dịch
- Chương 31.1: Mua Hàng
- Chương 31.2: Quà Cho Người Bạn Tốt?
- Chương 32.1: Truy Tìm
- Chương 32.2: ㄴĐội An Ninhᄀ
- Chương 32.3: Bị Cuốn Vào
- Chương 33.1: Bức Tranh Thủy Mặc
- Chương 33.2: Tiếng Gọi Cửa
- Chương 34.1: Sangun-nim (1)
- Chương 34.2: Sangun-nim (2)
- Chương 34.3: Sangun-nim (3)
- Chương 35.1: Nghi Lễ
- Chương 35.2 Bên ngoài
- Chương 36.1 Nghĩa trang Sangun-nim
- Chương 36.2 Bài ca dâng lên Sangun-nim
- Chương 37.1: Cái Bẫy Của Changgwi
- Chương 37.2: Changgwi Lộ Diện
- Chương 37.3: Yêu Cầu Cứu Hộ?
- Chương 38.1: Tôi Là Lính Mới Của Đội D
- Chương 38.2: Mua Bồn Tắm Máu
- Chương 39.1: Bồn Tắm Máu
- Chương 39.2: Nhân Sâm Bỏ Trốn
- Chương 40.1: Thêm Người
- Chương 40.2: Biệt Thự Của Người Mù
- Chương 41.1: Thu Phí
- Chương 41.2: Tên Điên
- Chương 42.1: Tầng Hầm
- Chương 42.2: Buổi triển lãm 'Sức Mạnh Của Cảm Xúc'
- Chương 42.3: Tai Thay Cho Mắt
- Chương 43.1: Công Cụ Trốn Thoát
- Chương 43.2: Tạo Nến
- Chương 43.3: Giáp Mặt
- Chương 44.1: Cửa Sổ Trong Triển Lãm
- Chương 44.2: Thứ Đánh Lừa Các Máy Soát Vé
- Chương 45.1: Không Đủ Điều Kiện
- Chương 45.2: Quá Thảm Hại
- Chương 46.1: Suy Nghĩ Khác Thường
- Chương 46.2: Sự Bất Đồng Trong Văn Hóa
- Chương 47.1 Thông Báo
- Chương 47.2 Tẩu Thoát
- Chương 48.1 Quản Lý Kim
- Chương 48.2 Nhân Viên Ưu Tú
- Chương 48.3 Dược Thể Tái Tạo
- Chương 49.1 Nói Dối Càng Nhiều, Hiệu Quả Càng Giảm
- Chương 49.2 Trách Nhiệm Và Quyền Lợi
- Chương 50.1 Bóng Tối Phụ Trách
- Chương 50.2 Gian Thương
- Chương 51.1 Cuộn Băng Cassette
- Chương 51.2 Người Từ Salmon Market
- Chương 52.1 Viên Chức Chính Phủ
- Chương 52.2 Nhà Nghỉ Chân Trời
- Chương 52.3 Một Trong Những Người Ở Đây
- Chương 53.1 Nạn Nhân Đầu Tiên
- Chương 53.2 Sợ Hãi
- Chương 53.3 Càn Quét
- Chương 54.1: Ngày Cuối Cùng
- Chương 54.2: Kẻ Giết Người Là...?
- Chương 55.1: Kết Quả Trao Đổi
- Chương 55.2: Anh Đã Từng Nghĩ Đến Việc Đổi Nghề Chưa?
- Chương 56.1: Được Thừa Hưởng
- Chương 56.2: Lời Tuyên Bố
- Chương 57.1: Một Phép Màu
- Chương 57.2: Câu Chuyện Ma Bị Hiểu Lầm
- Chương 58.1: Tiệm Xăm Ánh Trăng
- Chương 58.2: Nâng Cấp Hình Xăm
- Chương 59.1: Không Gian Mini
- Chương 59.2: Ba Ngày Chuẩn Bị
- Chương 60.1: Một Lối Thoát Mới?
- Chương 60.2: Không Có Lần Sau
- Chương 61.1: Cuộc Sống Là Một Chuỗi Biến Đổi
- Chương 61.2: Người Treo Cổ
- Chương 62.1: Kịch Bản Tốt Nhất
- Chương 62.2: Biến Số
- Chương 63.1: Cá Cược
- Chương 63.2: Lỗ Hổng
- Chương 64.1: Bài Học Rút Ra
- Chương 64.2: Trái Cây Yêu Thích
- Chương 64.2: Màn Hành Quyết
- Chương 65.1: Giáo Viên Park Minseong
- Chương 65.2: Bầu Trời Xanh
- Chương 66.1: Người Bị Ô Nhiễm
- Chương 66.2: Nỗ Lực Xứng Đáng
- Chương 67.1: Gặp Lại Đội Phó
- Chương 67.2: Cuộc Chia Ly Êm Đẹp Nhất
- Chương 68.1: Nhiệm Vụ Quay Trở Lại
- Chương 68.2: Vỗ Tay
- Chương 69.1: Cho Xin Miếng Đi
- Chương 69.2: Còn Tỉnh
- Chương 70.1: Lời Khuyên
- Chương 70.2: Mua Tất
- Chương 71.1: Bàn Đạp
- Chương 71.2: Thành Viên Mới
- Chương 72.1: Mỏ Vàng Sinh Lời
- Chương 72.2: Phương Thức Tham Gia
- Chương 73.1: Đón Chào Học Sinh Chuyển Trường
- Chương 73.2: Đặc Vụ Chăm Chỉ
- Chương 74.1: Năm Giây Mặc Niệm
- Chương 74.2: Bằng Chứng
- Chương 74.3: Phê Duyệt Tạm Thời
- Chương 75.1: Biệt Danh
- Chương 75.2: Không Thể Phản Bội
- Chương 76.1: Che Giấu Niềm Vui
- Chương 76.2: Chém Gió Thôi!
- Chương 77.1: Tình Huống Lố Bịch
- Chương 77.2: Có Cái Gì Đó Sai Sai
- Chương 77.3: Nhân Viên 'Hy Sinh'
- Chương 78.1: Phòng Y Tế
- Chương 78.2: Học Sinh Trường Sekwang
- Chương 79.1: Ngã Rẽ Mới
- Chương 79.2: Cô Cừu Đấy À?
- Chương 80.1: Cách Gợi Ý Trở Thành Bằng Chứng
- Chương 80.2: Giáo Viên
- Chương 81.1: Cà Chua
- Chương 81.2: Tốt Nghiệp
- Chương 82.1: Chưa Từng Hiện Diện
- Chương 82.2: Gặp Gỡ Giám Đốc Cheong
- Chương 83.1: Có Hệ Thống Hơn Tưởng Tượng
- Chương 83.2: 'Tài Sản'
- Chương 84.1: Đã Ô Nhiễm
- Chương 84.2: Đi Tư Vấn
- Chương 85.1: Trở Lại Chính Mình
- Chương 85.2: Giám Đốc Ho
- Chương 86.1: Đừng Để Quá Một Tuần
- Chương 86.2: Cách Sống Lý Trí
- Chương 87.1: Ồ, Ra Là Vậy.
- Chương 86.2: Loại Người Khó Hiểu Nhất
- Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Dưới ánh nắng ấm áp trải dài trong [Văn Phòng Tư Vấn Của Cáo].
Một ‘Kim Soleum’ khác đang đứng ngoài cửa sổ và nắm lấy cánh tay tôi, rồi lục lọi hình xăm.
...
Hả?
Khoan đã, đó không phải tôi.
Vậy tôi phải phản đối chuyện này. Tôi có phá luật không? Không. Chính xác thì tình huống này là sai! Sai lè! Sai lắm luôn! Tôi là một giáo viên mới phải tuân thủ nguyên tắc tuyệt đối!
“Xong rồi đấy, thưa ngài.”
Bàn tay từng lục lọi hình xăm rời đi–
Cộp.
– Kèm với cánh tay ấy là một vật phẩm, dù hình xăm trước đó trống rỗng.
“Ngài vẫn còn thứ này đó.”
Dưới ánh nắng khu vườn, dòng chữ đỏ của món đồ hiện ra một cách nổi bật.
Một cuốn cẩm nang với chiếc bìa màu nâu.
『Cẩm Nang Trường Mầm Non ■■』
“Trông quen không? Ngài nhớ nó là gì chứ?”
Ôi trời ơi.
Thấy cuốn cẩm nang, tôi cảm giác như bị tạt nước đá thẳng vào mặt, còn tâm trí tôi thì lập tức bừng tỉnh.
‘Cái đó…!!’
Đầu tôi như con đập bị vỡ bờ đê, những mảnh ký ức mờ mịt của vài tuần qua bỗng tràn về như thác lũ.
Đó là vào lúc tôi niêm phong Giám sát viên Park Minseong bị ô nhiễm vào trong cổ tay!
Kho chứa trong hình xăm đã nuốt chửng anh ấy… A, chắc lúc đó cuốn sổ cũng chạm vào tôi! Tôi từng định xử lý nó riêng, tôi sẽ không bao giờ vô tình quên nó như thế đâu.
Cuốn sổ tay mà Park Minseong cầm đã bị hút vào hình xăm cùng với anh ấy!
Dù tôi vốn có ý định báo cáo mọi chuyện cho Đội An Ninh sau khi cứu viện xong, và tôi cũng kiềm chế ý định giải quyết cuốn sổ một mình.
Nhưng…
“Nếu anh đã mang bất cứ vật phẩm hoặc tài liệu nào từ Bóng tối [Kẻ Treo Cổ Đói Khát], vui lòng hoàn trả.”
“À, tôi không có mang theo gì cả.”
Tôi chưa hề hoàn trả cuốn cẩm nang.
Chính xác hơn là, mỗi khi cố nhớ lại xem còn gì bên trong hình xăm, tôi lại bị một cảm giác kháng cự chặn lại trong vô thức.
Nghi ngờ luật lệ là vi phạm luật lệ!
Và ngay cả cảm giác kháng cự ấy cũng dần bị chôn vùi, khiến cho tôi còn chẳng có quyền nhận ra nó.
Vì giáo viên thì không được phép khó chịu với quy tắc…
Không, tôi không được nghĩ quá xa!
Điều rõ ràng nhất là tôi đã từng nhiều lần cố gắng vứt cuốn cẩm nang.
…Từng cố gắng báo cho người khác biết rằng có điều gì đó không ổn với bản thân mình.
“…Đọii trưởng.”
“Ừ?”
“Nếu sau này em có biểu hiện gì đó ám ảnh bất thường với quy tắc, phiền anh điều tra giúp em…”
“Được.”
“...À kệ đi. Chắc dạo này em bận quá nên suy nghĩ hơi rối thôi.”
“Tôi hiểu.”
Tôi còn từng đề cập chuyện đó với Đội trưởng Lee Jaheon vài lần, dù mỗi lần đều kết thúc bằng sự hoài nghi bản thân và câu chuyện bị bỏ quên.
‘Suýt nữa là mình gây ra sai lầm nghiêm trọng rồi.’
Cuốn cẩm nang bên trong hình xăm đã bắt đầu xói mòn tiềm thức của tôi, rồi dần dà, tất cả mọi điều bất thường đều trở thành chuyện bình thường đối với tôi…
‘…May mà mình tỉnh lại được ở Trường Kỹ Thuật Sekwang!’
Nhờ ăn 『Kẹo Hoài Niệm』mới được vậy.
Nhưng ngay khi tôi tỉnh khỏi giấc mơ ấy, sự tỉnh táo cũng biến mất.
Và vào ngày hôm qua, ‘chủ đề cuối cùng’ mà tôi nói với Đội trưởng Lee Jaheon chính là mảnh ghép cuối cùng.
“Kim Soleum-ssi.”
“Vâng?”
“Gần đây cậu có từng cảm thấy một sự thôi thúc hoặc áp lực khác thường trong việc tuân thủ quy tắc không?”
“Tuân thủ quy tắc là điều tất yếu của một người đi làm mà, thưa Đội trưởng!”
“Ra vậy.”
“...”
Vãi. Ôi trời ơi.
‘Mình cảm giác như sắp nôn luôn.’
Đó thật sự là tôi sao??
Cả người tôi lảo đảo và dựa vào cửa sổ.
‘Thì ra là vì vậy mà Đội trưởng Lee Jaheon…’
Anh ấy cứ khăng khăng đưa tôi đi tư vấn ngay lập tức.
“...Ha.”
Mọi chuyện giờ đã sáng tỏ.
Như thể tôi vừa lột ra một chiếc áo len cổ lọ quá chật hoặc lau sạch cặp kính mờ. Một cảm giác giải thoát tươi mới và mệt mỏi ập đến bao trùm lấy tôi. Và…
Cả bất an nữa.
“...”
“Bây giờ ngài đang nghĩ gì?”
“…Tôi vừa cảm thấy mệt, vừa nhẹ nhõm.”
“Ngài cảm giác như vừa thoát ra khỏi một sự ràng buộc khó chịu, đúng chứ?”
“…Ừ.”
Người tư vấn (mang gương mặt y hệt tôi) bên ngoài cửa sổ nhìn tôi với ánh mắt dịu dàng và đầy cảm thông.
“Ngài đã làm rất tốt. Việc ở lại đây và tiếp tục buổi tư vấn là minh chứng cho ý chí mạnh mẽ của ngài.”
“...”
Sau đó, anh ta nhẹ nhàng đặt cuốn cẩm nang xuống nền vườn, rồi lấy ra một cái xẻng (mà tôi không biết từ đâu ra) và bắt đầu đào đất.
“Bị cuốn vào những suy nghĩ hay ép buộc vượt ngoài ý muốn là một chuyện rất khổ tâm, đúng không?”
Xào xạc xào xạc.
Phiên bản ‘Kim Soleum’ bên ngoài bắt đầu đào một cái hố nhỏ ở góc vườn.
Tụt.
Cuốn sổ tay được ném vào trong hố.
“Thay đổi không phải lúc nào cũng xấu, nhưng nếu cơ thể và tâm trí ngài đang rạn nứt vì nó, thì phản kháng là điều hoàn toàn đúng đắn.”
Phiên bản ‘tôi’ kia lấp đất gọn gàng lên cái hố, rồi phủi tay với vẻ hài lòng.
“Ngài Soleum, ngài có thấy cái chậu nhỏ bên cạnh không?”
Chậu?
Tôi quay sang và quả nhiên, trên chiếc bàn gần sofa có một chậu cây nhỏ.
Trong chậy là một cành cây với vài quả xanh còn non, to cỡ hạt đậu.
“Ngài hãy hái một quả mà ngài cảm thấy thích nhất và đưa cho tôi.”
“...”
Tôi nhẹ nhàng hái một quả có vẻ chín nhất và đưa cho ‘tôi’ bên kia cửa kính.
“Ngài làm tốt lắm.”
Người tư vấn bên ngoài cầm lấy quả và cả tay tôi.
Rồi –
“...!”
Quả đậu trên tay tôi chuyển sang màu đỏ rực rỡ của sự chín mọng. Nó căng tròn lên, trông quả đậu ngon lành như thể nó vừa hút lấy hết chất dinh dưỡng cần thiết.
“Hãy nhai kỹ trước khi nuốt nhé.”
“...”
Tôi bỏ quả đậu vào miệng.
Một cơn bão của sự lo lắng, bức bối, những suy nghĩ rối ren, và nỗi đau mơ hồ tan ra chậm rãi cùng với hương vị của quả chín…
========================
「Hồ sơ Về Những Bí Ẩn Trong Bóng Tối」: Công ty Daydream: Chuyện Ma
[Văn Phòng Tư Vấn Của Cáo]
Khi một khách hàng có mức nhiễm ô tâm lý nghiêm trọng đến văn phòng, quả đỏ (nghi thuộc họ Hạt Cáo hoặc Trái Hồ Ly) sẽ được dùng như thuốc điều trị.
Loại quả này cho thấy hiệu quả vượt trội trong việc ổn định tâm thần.
Mọi nỗ lực mang quả rời khỏi văn phòng đều vô ích, vì nó sẽ biến mất ngay khi vượt qua ngưỡng cửa.
========================
Hừm…
Tôi hít một hơi thật sâu.
Tất cả cặn bã cảm xúc rơi rụng như cát bụi.
Tôi thấy bình yên.
Tôi trở về làm một nhân viên văn phòng bình thường và mệt mỏi.
…Trở lại làm chính mình.


7 Bình luận
Cái trường mẫu giáo đó báo vl😑