【Các bạn nhỏ, trò “Hangman” là gì nào?】
【Đúng rồi! Là trò chơi giáo dục để học cách đánh vần một từ! Nếu đoán trúng chữ cái nằm trong từ, tôi sẽ nói chính xác! Còn không thì sai mất rồi!】
【Để giúp các bạn học dễ hơn, chúng ta sẽ có thêm gợi ý nhé!】
Một bóng người lơ lửng giữa không trung.
Tông màu pastel của màn hình TV và chất giọng tươi sáng tương phản gay gắt với cảnh tượng trước mắt, cứa vào tai tôi như dao cạo.
【Bắt đầu thôi nào~】
Trên cao, Đội Phó Eun Haje mỉm cười gượng gạo. Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng từ thái dương cô ấy, "Cái màn giới thiệu này ai cũng biết cả rồi, mấy người làm màu hơi quá rồi đó."
Trò kể chuyện ma hạng B này ăn sống nuốt tươi tâm lý người chơi bằng sự giày vò tinh thần, áp lực đến nghẹt thở, và cơn đau kéo người ta tới tận rìa của cái chết.
[Người Treo Cổ] là loại chuyện ma kiểu đó.
Một khi bị chọn làm Người treo cổ, cơ bản là bạn đã bị tuyên án tử hình.
Nhưng… trong quá trình chơi, nạn nhân vẫn có thể tạm thời giữ mạng sống.
Và nạn nhân lần này là…
【Từ cần tìm của ngày hôm nay sẽ là thứ đại diện cho cô giáo Eun Haje nhé~ Mọi người cùng đoán xem cô ấy là người thế nào nha~】
Bí mật của Người treo cổ sẽ bị lôi ra ánh sáng không một chút thương tình.
Theo ghi chép trong「Hồ sơ Về Những Bí Ẩn Trong Bóng Tối」, bất cứ nỗ lực nào nhằm che giấu danh tính nạn nhân đều sẽ thất bại.
Cuộc đời của họ bị phanh phui từng mảnh và từng phần quan trọng sẽ bị đưa ra bình phẩm công khai.
Đó chính là mục đích của phiên bản tàn bạo, thứ đã bị sửa đổi từ trò Hangman truyền thống.
【Từ này có 8 chữ cái đó nha~】
Tôi ngước nhìn dãy ô trống hiện trên màn hình TV:
┌──────────────────┐
│ KẺ ーーーー ーーー │
└──────────────────┘
Nếu đoán đúng toàn bộ, sẽ thành một từ khóa hoàn chỉnh.
Thông thường, người chơi sẽ lần lượt đoán các chữ cái và nếu trùng thì ô sẽ được điền vào, họ sẽ dần suy ra được từ đó.
Nhưng…
‘Ở đây, mỗi chữ đều gắn liền với cuộc đời nạn nhân.’
【Gợi ý cho chữ cái thứ tư nhé~】
【Cô giáo Eun Haje đã làm nghề gì vào bốn năm trước?】
Đấy, kiểu thế.
Muốn bạn muốn đoán trúng chữ thì bạn phải biết quá khứ của nạn nhân. Để quá trình này trơn tru… nạn nhân phải hợp tác với người chơi.
Bằng cách thuyết phục hoặc đe dọa, người chơi phải ép người bị tuyên án tử hình mở miệng.
“...”
“...”
Mồ hôi lạnh chảy xuống cằm tôi.
‘Lúc này…’
Mình đang làm cái gì vậy?
Một con gấu bông trong tay, một cái TV cũ mèm, và Đội phó Eun treo lơ lửng trên không…
Tôi có thể làm gì trước tình huống này đây?
‘Chạy.’
Tôi bắt đầu bước đi.
"Hươu! Cậu đi đâu đấy?!"
"Không kịp giải thích đâu. Để sau đã…"
"Cậu tính phá khung treo cổ à?"
“...!”
"Dù cậu có phá thì cũng chẳng thay đổi gì đâu. Cậu đã đọc hướng dẫn rồi mà."
"Không thử thì sao em biết được?"
Giống như trong chương trình đố vui, tôi đang gọi Đội trưởng Lee Jaheon đến hiện trường. Nếu lần này bảo anh ấy phá khung treo cổ…
Đúng vậy, ít nhất mình cũng câu được chút thời gian trước khi nó được sửa lại.
"Đợi đã."
Tôi không còn thời gian nữa.
Lúc này, Đội phó Eun lên tiếng, "Cậu ngồi xuống đi. Thực ra… tôi muốn thử một việc cuối cùng."
“...”
"Tôi không nói chơi với cậu đâu. Và cậu cũng đừng làm gì lộ liễu để ăn thêm án phạt vô ích."
Án phạt.
"Cậu hiểu tôi nói gì chứ?"
Tôi hiểu.
Chuyện ma này dựa trên cảm giác bị dồn đến đường cùng.
Mọi hành vi của mười hai giáo viên mới đều bị nhà trẻ theo dõi qua CCTV. Bất kỳ hành vi nào bị đánh giá là không phù hợp với giáo viên đều sẽ bị phạt.
【Chúng ta còn một phút! Các giáo viên giơ tay và chọn ra một chữ cái nào~】
"Đội phó Eun! Đội phó Eun!"
Sau cửa phòng bật mở là một nhân viên với mặt mày hoảng loạn lao vào.
Ánh mắt anh ta hằn lên sự bất lực. Anh rõ ràng đang tìm nạn nhân nhưng không dám chạy vì quy luật nhà trẻ.
Ở nhà trẻ này, chạy quá tốc độ báo động là hành vi vi phạm.
Cấm chửi bậy, cấm phá hoại, cấm bất cứ điều gì sai luật chơi.
"Đụ Tại sao lại là căn phòng cuối hành lang tầng ba chứ!"
Nam nhân viên hét lên với Trợ lý Eun Haje như để trút giận, dù vậy, xem ra anh ta vẫn đủ lý trí để không chửi thề.
"Này! Cô… Đội phó Eun, bốn năm trước cô làm nghề gì?!"
Eun Haje cười nửa miệng.
Bởi vì…
"Đồ thằng khốn óc quả nho, mày nghĩ mày có quyền lên giọng với tao à?"
“...!”
Trong trò này, Người treo cổ được miễn trừ tất cả quy tắc.
"C-Cái gì… sao lại-"
Chết đến nơi rồi, giữ hình tượng để làm gì?
"Tao nhịn không bóc phốt mày bao lâu nay là để tránh dính líu đấy, đồ phế phẩm đội lốt người. Giờ thì tao chết đến nơi, điểm thưởng chẳng đủ mà tích. Tởm lợm thật."
"T-Tôi…"
"Tỉnh lại đi, đồ ký sinh trùng. Mày giết ba đứa mới vào rồi đấy."
Nghe vậy, mặt tên nhân viên đỏ như trái cà chua chín.
"Bức xúc à? Cay à?"
"K-Không…"
"Vậy ngậm mõm chó mày đi. Mày không muốn bị chấm ‘đóng góp bằng 0’ rồi ăn phạt chứ gì?"
Eun Haje nhếch mép đầy khiêu khích.
"Chỉ có tám ô thôi đấy. Cẩn thận đó."
“...”
Tên nhân viên im phăng phắc. Đó là lựa chọn khôn ngoan duy nhất mà anh ta có thể làm.
Vì trong câu chuyện này, ‘chỉ một người chết’ là kịch bản tốt nhất vì trong thực tế, nếu ai đó chệch khỏi hướng dẫn thì cả mười hai người sẽ lên bàn thờ hết.
Sống hay chết đều phụ thuộc vào việc tuân thủ tuyệt đối quy tắc nhà trẻ cả.
‘Và nếu không đoán được một chữ cái nào trong trò Hangman này… mình sẽ ăn phạt nặng vào đánh giá cuối game…’
Đó chính là khi mọi thứ không thể cứu vãn nữa.
"Này, Hươu, cậu đi lại đây”, Đội phó Eun Haje gọi tôi.
Thấy tôi đi lại gần, cô hạ giọng vừa đủ để tôi nghe thấy, "Vào bốn năm trước, tôi từng là một nhà báo."
“...”
"Hươu đoán đi. Đừng để bị đánh giá đóng góp bằng 0 ngay từ đầu."
Điên thật rồi.
"Cậu không đoán thì cũng đâu thay đổi được gì đúng không? Cậu biết thừa mà."
"Ít ra thì chị cũng phải an ủi em một chút chứ, chị Haje."
"Vậy trước hết hãy lo cho tinh thần của người sắp chết đi."
Eun Haje nhíu mày.
"Thử tưởng tượng xem nếu cái thằng kia đoán trúng trước cậu thì nhục cỡ nào?"
Ây da…
Tôi day thái dương rồi bước tới trước TV.
Tên nhân viên bên cạnh trợn mắt nhìn tôi như không tin nổi.
"-C-Cậu…"
"Chữ cái thứ tư là N, từ chữ Nhà Báo."
Dzz zz zz zzzt—
【Chính xác!】
┌──────────────────┐
│ KẺ ーーー ! ーーー │
└──────────────────┘
Màn hình kêu “ting!” một tiếng vui nhộn trong khi điền vào ô trống.
┌──────────────────┐
│ KẺ ーーーN ーーー │
└──────────────────┘
Và rồi…
【Một tràng pháo tay cho Người treo cổ nào~】
"Hự-!"
Lúc này, cơ thể của Eun Haje giật mạnh.
Còn bàn chân trái của Đội phó liền tan vào không trung và hoàn toàn biến mất.
…Cô ấy vừa tiến thêm một bước tới giá treo cổ.
========================
Hồ sơ Thám Hiểm Bóng tối : Công ty Daydream: Chuyện Ma
[Kẻ Treo Cổ Thèm Khát]: Quy tắc
‘Người treo cổ’ là vật tế, từng bước leo lên giàn treo khi những người còn lại đoán về quá khứ của họ cho đến khi bị xử tử.
Không có ngoại lệ.
========================
Điên thật rồi.


5 Bình luận