Tôi Vẫn Phải Đi Làm Dù Bị...
백덕수 UOONGPIG; 웅돼지
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chương 67.2: Cuộc Chia Ly Êm Đẹp Nhất

13 Bình luận - Độ dài: 1,778 từ - Cập nhật:

"Thật ra, chị có cái này cho cậu."

Với sự thành thạo của một người đã quen dùng một tay suốt bao năm, Eun Haje thò tay vào ngăn kéo đầu giường. Cô ấy lôi ra một chiếc hộp sang trọng, nạm vàng và được vẽ sơn dầu cực kỳ bắt mắt.

"...?!"

『Dược Thể Daydream』

‘Đ-Đợi đã.’

Đây chính là loại hộp mà Daydream dùng để đựng mấy loại dược thể cao cấp!

Và nó nhìn xịn hơn cả cái hộp của 『Dược Thể Phục Hồi』 hạng C của tôi.

"Đội phó, rốt cuộc chị đang…"

"Cậu thấy chưa? Chị còn đúng một lọ đấy."

Cô ấy phẩy tay cái xoẹt mở hộp ra.

Bên trong hộp là lớp lụa mềm mượt được tạo khuôn vừa vặn cho hai lọ thủy tinh tròn, nhưng một ô đã trống trơn.

Eun Haje vớ lấy lọ còn lại và quăng thẳng cho tôi như ném đồ ăn vặt.

"Cầm lấy."

"...!"

Trời má ơi.

Tôi nhào tới bắt lấy trước khi nó kịp rơi xuống.

Trong lọ, chất lỏng lấp lánh như tơ lụa lắc lư, pha trộn sắc tím đậm và bạc óng ánh.

------------------------------------------------

『Dược Thể Daydream (Nọc độc) 』

Rắn đuôi chuông lưng kim cương Tây Mỹ (Cực phẩm)

-------------------------------------------------

Nọc… nọc độc á?!

"Đội phó, chị dùng điểm thưởng để mua cái này-"

"Đúng rồi."

Eun Haje cười toe toét, lộ cả hàm răng.

"Cầm cho cẩn thận nhé. Cái này là tờ vé tử thần trị giá 170,000 điểm đó."

"...!!"

"Có nó, cậu có thể giết người từ xa mà không để lại dấu vết nào."

K-Khoan đã.

Tay run run, tôi đọc kỹ dòng mô tả trên lọ.

----------------------------------------------------------

「Hồ sơ Về Những Bí Ẩn Trong Bóng Tối」: Công ty Daydream Inc: Vật Phẩm

『Rắn Đuôi Chuông Tây Mỹ (Cực phẩm)』: Mô tả:

Nọc độc rắn đuôi chuông Tây Mỹ hỗ trợ cho những màn trả thù âm thầm và tàn nhẫn. Chỉ cần thực hiện một nghi thức đơn giản, thì thầm tên đối tượng vào lọ…

Ngay trong đêm đó, cái chết đau đớn kinh hoàng sẽ tìm đến họ.

----------------------------------------------------------

"Nói ngắn gọn thì, đây là vật phẩm hoàn hảo để xử lý một ai đó mà chẳng cần phiền phức."

"..."

"Trước khi chết, họ sẽ trải qua cơn đau rát tận xương tủy và tra tấn tinh thần kinh hoàng, đủ để nguyền rủa cả thế giới, rồi mới hôn mê. Trong bốn giờ cuối đời, họ sẽ cảm nhận như sống bốn năm địa ngục."

Cô ấy tính tặng tôi vũ khí giết người thật hả?

Eun Haje còn lầu bầu rằng cái nọc độc này lúc nào cũng bán theo cặp vì cái ‘nội dung chết tiệt’ gì đó, thành ra, cô phải làm việc gấp đôi, khổ cực gấp đôi mới gom được.

Lúc này, cô ấy chuyển cười nhếch mép và lém lỉnh nhìn tôi, "Giữ lấy. Sau này gặp đứa nào đáng chết thì cậu xài đi nhé."

"...!"

"Bởi vì chị cũng từng có một người như vậy."

Ánh mắt tôi khẽ lướt về phía ô trống trong chiếc hộp, cổ họng cô ấy nghèn nghẹn.

...Cô ấy đã dùng một lọ rồi?!

"Tò mò không? Cậu muốn biết chị đã dùng nó cho ai không?"

Trong đầu tôi ngay lập tức lóe lên câu nói trong Nhà Trẻ.

                【 Từ ngữ đại diện cho giáo viên Eun Haje là ‘Kẻ Phản Bội’!】

"Nếu là chuyện cá nhân, chị không kể cũng không sao đâu…"

"Không thoải mái? Làm gì có. Chị còn đang muốn kể cho hả giận đây."

Nếu thế thì... xin mời chị.

Eun Haje khoanh tay và thoải mái tựa người vào đầu giường.

"Nói thẳng ra là... Đúng vậy, chị từng làm phóng viên, rồi gặp rắc rối và phải đổi nghề."

"..."

"Ngày đó, chị bám theo một thằng chính trị gia đời thứ hai[note74331]. Hắn dính líu đủ trò, từ ma túy tới buôn người. Chị cố săn cho bằng được một bài độc quyền, nhưng kết quả là tự hủy đời mình."

Giọng cô ấy vẫn đều đều như kể chuyện vặt nhưng nội dung thì nặng trịch. Đúng kiểu câu chuyện đã được chưng cất từ bao năm tự vấn và dằn vặt.

Bài viết bị chặn ngay tại tòa soạn. Ngày hôm sau, cả đội Eun Haje chịu sức ép khủng khiếp, còn cô ấy thì bị theo dõi, gia đình thì bị dọa nạt...

"Đội chị quyết định rút lui, giả vờ như chưa từng điều tra gì, nhưng chị lại không thể nuốt trôi. Chị đã cố tuồn tin cho một tòa báo nước ngoài. Nhìn từ góc độ công ty thì đó đúng là ‘phản bội’ thật, nhưng..."

Một tiếng thở dài nhẹ buông ra từ cô.

"Ngay ngày chị chuẩn bị xuất cảnh, chị nhận được tin... bốn người cung cấp thông tin đã chết. Lí do cái chết lố bịch như một trò đùa vậy."

"..."

"Nguyên nhân chính thức thì chị được bảo là họ tự tử do tuyệt vọng... nhưng ai tin được? Họ chỉ có thể bị thủ tiêu hoặc bị ép đến đường cùng thôi."

"..."

"Chị đã rất ngu ngơ nghĩ rằng chỉ cần đăng bài là có thể thay đổi thế giới."

"Chị đâu có ngu đâu."

"Dù nghĩ lại như thế nào thì chị cũng thấy mình ngu. Dù sao thì..."

Eun Haje bỏ nghề viết báo.

Cô ấy lấy lý do đơn giản là… cô ấy không chịu nổi nữa.

"Nhưng chị vẫn phải sống để lo cho gia đình."

May mắn thay, cô ấy tìm được một công ty phù hợp.

Một nơi mà tuyển dụng không quá kén tuổi, kinh nghiệm đa ngành nghề lại được đánh giá cao, và vì khác ngành, chẳng ai truy lùng cô.

"Một tập đoàn dược tên là Daydream."

Và tại nơi đó, cô đã gặp một thứ kỳ diệu...

"『Tấm Vé Ước Nguyện』".

"Lúc đầu chị cũng định cầu cho người chết sống lại, nhưng nghĩ kỹ thì thấy như thế là xúc phạm họ."

Eun Haje xốc lại tư thế ngồi với hai tay khoanh lại một cách thoải mái hơn.

"Sẽ thật ích kỷ nếu chị níu kéo họ chỉ vì cảm giác tội lỗi của mình. Tôn trọng cái chết của họ mới là đúng đắn. Dù nhiều người trong công ty này sẽ nghĩ khác."

Cuối cùng, cô ấy khẽ mỉm cười.

"Đêm qua, chị đã trả được thù. Thế là xong."

"..."

"Nếu trên bản tin có đưa tin một thằng chính trị gia đời hai chết thảm, thì cậu cứ biết đó là nhờ chị”, nói rồi, Eun Haje vươn vai hết cỡ và thở ra một hơi nhẹ nhõm.

"Ahh… Mẹ nó, cuối cùng thì mình cũng xong cái cuộc thám hiểm chết tiệt này rồi!!"

"…Chị định nghỉ việc sao?"

"Chuyện đời ai biết trước được."

Dù mạnh miệng nhưng mặt cô ấy hơi cứng lại.

Mặc dù cô ấy cố gắng nói một cách thản nhiên để tránh làm tôi buồn, nhưng rõ ràng, cô ấy đang cảm thấy khó xử trước chuyện để lại Giám sát viên Park Minseong mà đi.

"Dù sao đi nữa, chị sẽ nghỉ ngơi một thời gian… và có vẻ cũng đồng nghĩa với việc chị sẽ rời khỏi Đội D."

"..."

Cô ấy nói với một nụ cười đau đớn, "Hồi trước chị còn làm ầm lên, bắt cậu phải ở lại Đội D, cuối cùng, chính chị lại rời đi trước."

"…Vâng."

Ngay khoảnh khắc đó, tôi chợt nhận ra.

Từ nay... tôi sẽ không còn thấy Đội phó Eun Haje ngồi bên cạnh mình nữa.

"..."

"Hươu à."

"..."

"Cậu thấy buồn à?"

"...!"

"Ừ. Nếu không cảm thấy buồn thì cậu mới bất thường đấy. Cậu giỏi quá nên tới tận giờ mới trải nghiệm chuyện này, chứ ai rồi cũng phải trải qua cảm giác này thôi."

Eun Haje mỉm cười và đặt ngón tay cái lên ngực.

"Mới ngày hôm qua, chúng ta còn ngồi cạnh nhau, ngày hôm sau đã chẳng còn thấy đâu."

"..."

"Nhưng cậu cũng nên tự hào đi. Chúng ta đã chia tay nhau trong kết thúc đẹp nhất, ấy là nhờ chính năng lực của cậu."

"…Còn Giám sát viên Park Minseong thì…"

"Chuyện của anh ta thì để chị tự lo."

Eun Haje cắt ngang với giọng nói dứt khoát.

"Cậu cũng đã cứu anh ta rồi. Cậu cứ lấy đó mà tự hào đi. Park Minseong cũng mạnh mẽ lắm đó. Anh ấy sẽ tự đứng dậy thôi... Giờ cậu hãy lo cho bản thân trước."

Cô liếc nhìn tôi và dịu dàng mỉm cười.

"Ngay cả Đội trưởng cũng đang lo cho cậu đấy."

"...?"

Tên Thằn Lằn… lo cho tôi á?

"Hươu, gần đây cậu thấy đội trưởng có hay ghé văn phòng không?"

Không.

"Bình thường khi một nửa đội bị quét sạch, đội trưởng phải nhảy sang gánh giúp đội khác ngay lập tức."

À.

"Nhưng lần này, anh ta cố tình giữ cậu lại."

"...!"

"Dùng mọi cách, thậm chí tự mình gánh hộ."

Trời đất ơi.

"Chắc chắn cậu có thể tin tưởng anh ấy. Anh ấy đã như vậy từ ngày chị mới vào đây rồi. Anh ấy không mềm mỏng cho lắm nhưng rất đáng tin cậy nha."

Eun Haje đặt bàn tay nguyên vẹn còn lại lên vai tôi, "Tìm được người đáng tin ở công ty này không dễ đâu. Cậu hãy cố gắng làm việc ăn ý với đội trưởng nhé."

Nói rồi, cô ấy giơ tay ra.

"Dù người thế chỗ chị có là ai, miễn đội vẫn còn Đội trưởng Lee Jaheon và Kim Soleum thì Đội D sẽ ổn thôi."

Cô ấy bắt tay tôi thật chặt bằng tay phải lành lặn.

"Kiếm điểm an toàn vào, Hươu."

Cuối cùng, cô nở nụ cười tươi và bổ sung thêm một câu:

"Chị hy vọng điều ước của cậu sẽ thành sự thật."

"...Vâng."

Đó là cái bắt tay cuối cùng giữa tôi và Đội phó Eun Haje của Đội D.

Oepzodh7 o

***

Khi tôi quay lại văn phòng sau kỳ nghỉ ngắn, toàn bộ đồ đạc của Đội phó Eun Haje đã được dọn sạch khỏi bàn.

Bàn của Giám sát viên Park Minseong thì vẫn giữ nguyên, nhưng cũng chẳng biết sẽ để đó được bao lâu.

"..."

Tôi lặng lẽ đi tới bàn mình và ngồi xuống.

Cứ như vậy.

Tôi trở thành thành viên cuối cùng của Đội D ngồi ở đây.

Ghi chú

[Lên trên]
Thuật ngữ nói chung chỉ những người làm chính trị có cha mẹ hoặc người thân trong gia đình cũng từng hoạt động chính trị.
Thuật ngữ nói chung chỉ những người làm chính trị có cha mẹ hoặc người thân trong gia đình cũng từng hoạt động chính trị.
Bình luận (13)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

13 Bình luận

TRANS
AI MASTER
đọc cảnh chia ly này lúc đầu cx buồn... cơ mà nhớ lại mấy cảnh chia ly trong gacha vô hạn thì thấy này còn đỡ chán
Xem thêm
Ít nhất là k ai chết, nhưng vẫn buồn vl😭😭
Xem thêm
Buồn muốn khóc luôn TT
Xem thêm
Chưa hết truyện đã phải nhận cảnh chia ly r, đội D sẽ đi đâu về đâu đây😭😭😭
Xem thêm
Cảm ơn trans
Xem thêm
Finally đội D 😭
Xem thêm
Còn sống là quá tuyệt r, những manh mối đó nếu là t thì cũng tuyệt vọng mà ko nghĩ được cách thoát đâu
Xem thêm
Ít..ít nhất thì không có ai phải chết🥲😭😭
Xem thêm
TRANS
chia ly mà không ai hy sinh là đẹp nhất rồi >:)
Xem thêm