Tôi Vẫn Phải Đi Làm Dù Bị...
백덕수 UOONGPIG; 웅돼지
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chương 89.2: Không Nói Lý Với Kẻ Điên

3 Bình luận - Độ dài: 1,460 từ - Cập nhật:

“Vậy thì ta cũng nên nhanh chóng di chuyển và rời khỏi khu hàng rong này nào.”

“Vâng…!”

“À, vâng-vâng.”

Tôi bắt đầu bước đi cùng hai tân binh đồng hành.

〘Đừng bỏ rơi cơ thể mình!〙

   〘Số bước còn lại: 9.130〙

Việc đi bộ xuyên qua con hẻm chợ đêm rực sáng đầy rợn người trong khi bật app liên tục, khiến tinh thần tôi mệt mỏi hơn tưởng tượng.

Đặc biệt là vì tôi không được phép mất cảnh giác, dù chỉ trong một khắc.

“Hự.”

Jang Heonun bắt đầu nhấc khẩu trang lên nhẹ để lau mồ hôi tích tụ bên dưới.

Khoan.

“Cẩn thận đấy.”

“...!”

Tôi ngăn anh ta lại ngay lập tức.

“Ở đây tốt nhất là cứ nghiêm túc tuân theo quy tắc - giấu danh tính đi… anh Bò Rừng.”

“…Vâng.”

Jang Heonun chậm rãi hạ tay xuống, rồi lau mồ hôi mà không tháo khẩu trang.

...

Một trong các hàng rong lúc nãy, một kẻ vừa dừng lại để chăm chú quan sát Bò Rừng, liền tiếp tục mời chào.

*Thì thầm, thì thào.*

‘Phù.’

Bọn bán hàng ở đây điên cuồng dụ khách và sẵn sàng thu tiền bằng mọi giá.

Muốn né dính vào phiền phức, thì tuyệt đối không được lộ thông tin cá nhân, ngoại hình hay bất kỳ điểm yếu nào.

Trong sổ tay hướng dẫn của công ty đã ghi rất rõ:

〔Một khi vi phạm, bạn sẽ tự động bị lôi kéo vào bẫy buôn bán của chúng.〕

Như mấy người đang đứng phía cuối con hẻm kia…

“Chỗ này hay ghê, tôi nào giờ đâu biết có cái khu này.”

“Hử? Cái đó là gì vậy? Trông thật quá đi… thật thật thật… THẬT QUÁ! Tôi mua nó!”

“Đúng cái đó rồi! Đúng là người thật nha!”

… Họ là người bình thường. Vấn đề của bọn họ là không khẩu trang và lộ khơi khơi mọi thứ ra.

“Hử? Ơ-khoan đã… sao người kia lại có ba con mắt? Ủa? Ờ ha! Con người lúc nào chả ba mắt! Tui nhớ nhầm rồi! Để anh đi mua thêm mắt nữa nha, cưng.”

“Ok! Đổi cái tai đi!”

Họ lững thững theo người bán hàng và biến mất trong hẻm.

‘…Trễ rồi.’

Thế là họ biến mất, không kèn không trống.

Một luồng lạnh buốt chạy dọc sống lưng tôi khi thấy nạn nhân mới của con phố.

Nhưng tôi không thể để lộ sợ hãi, nhất là trước mặt của hai người bạn đồng nghiệp.

Tôi nghiến răng, giả vờ bình tĩnh và tiếp tục bước đi.

“Trước mắt thì cứ thoát khỏi cái khu hàng-”

“Anh Hươu! Nhìn kìa…!”

Jang Heonun run run chỉ tay.

Đó là…

Một ‘người’ vừa lướt ngang chúng tôi.

Một học sinh cấp ba, mặt mũi cậu ta lộ rõ vẻ căng thẳng, mắt liếc ngang ngó dọc đầy lo lắng.

‘Khỉ thật.’

“Đó là…!”

Jang Heonun lập tức lục túi lấy ra một chiếc khẩu trang vải đen.

Không nói không rằng, anh ta bước tới và dúi thẳng nó cho cậu học sinh kia.

“Đeo cái này vào.”

“G-Gì…?”

‘Nguy rồi, lỡ toang cả lũ thì sao…!’

Tôi bước vào ngay.

“Bình tĩnh. Đeo khẩu trang nhanh lên, và dù ai nói gì đi nữa, cứ im lặng và tiếp tục đi.”

“Cái… ồ.”

“Đừng nhìn xung quanh. Hãy giả vờ như chỉ đang dạo chơi thôi.”

Có lẽ nhờ ảnh hưởng từ huy hiệu 『Trái Tim Bạc』, hoặc cũng có thể do trực giác, học sinh kia khựng lại rồi dè dặt nhận lấy khẩu trang.

“Đừng tắt ứng dụng Phố Cái Chết. Cậu phải đi đủ 10 000 bước mới có thể ra được.”

“...”

Với khuôn mặt đầy nghi hoặc, căng thẳng và ngờ vực, cậu học sinh đó nhìn chúng tôi, rồi đột ngột quay người bỏ chạy về hướng ngược lại.

“Ơ…!”

Jang Heonun định gọi theo nhưng đành ngậm miệng.

Cậu học sinh đã mất hút trong bóng tối.

Kang Yihak thì chỉ đứng đó mà mỉm cười một cách bình thản.

“...”

Và tôi hiểu tại sao.

“À mà này.”

Jang Heonun lẩm bẩm đầy nghi hoặc, “Học sinh đó… chẳng phải mặc đồng phục của trường Kỹ Thuật Sekwang sao?”

“...”

Chuẩn rồi.

Ở nơi này, bạn có thể thấy đủ loại cảnh tượng.

Bạn thân đã chết, người thân mất tích từ nhỏ, nạn nhân các vụ tai nạn lớn, người đi đường ăn mặc kiểu thập niên 80, thậm chí là học sinh từ những ngôi trường không hề tồn tại.

Vô số ‘khách’, ‘người xem’, và cả… ‘hàng hóa’ cứ thế trôi qua khu hẻm này.

Tuy nhiên.

“Tốt nhất là anh giả vờ như chưa thấy gì hết. Không bị chú ý là nguyên tắc cơ bản nhất trong sổ tay.”

“À, tôi hiểu rồi…!”

Jang Heonun lại hít một hơi sâu, “Tôi sẽ nhớ kỹ điều đó.”

“Này, căng quá làm gì. Cứ làm như trong cuốn sổ tay hướng dẫn ấy, anh cứ đi dạo như đang đi chơi với bạn bè là được!”

Kang Yihak nói có lý.

Cuốn sổ tay khuyên bạn nên tỏ ra tự nhiên, như đang dạo chơi cùng bạn thân vậy.

“Dù vậy, chúng ta vẫn nên cẩn trọng khi di chuyển.”

“Vâng!”

Chúng tôi tiếp tục len lỏi qua đám đông, cố hết sức không va vào ai cũng như không gây chú ý.

Bước, bước.*

Mỗi bước dẫm lên đá lát, ứng dụng lại cập nhật số đếm.

Và khi con số ngàn chuyển động.

〘Đừng bỏ rơi cơ thể mình!〙

  〘Số bước còn lại: 8,999〙

Một khoảng hở giữa các hàng quán hiện ra-

‘Lối đi phụ.’

Một lối dẫn vào hẻm nhỏ hơn.

Vượt qua đó, hàng rong biến mất, thay vào đó là những tiệm chính quy bán đủ loại nhu yếu phẩm…

“Rẽ vào đây.”

Ngay lúc đó-

“À, nhân tiện vào hẻm mới rồi… sao chúng ta không thử tự nhiên hơn chút nhỉ?”, Kang Yihak chen miệng vào.

Hmm.

“Cô có thể nói cụ thể hơn chút được không?”

Kang Yihak cười tươi.

“Đi săn đồ độc lạ đi!”

“...!”

“Có nhiều ghi chép về việc tìm thấy ‘món ngon’ ở khu này mà! Sao tụi mình không giả vờ lượn lờ mua sắm nhỉ? Đó là việc tự nhiên nhất ở đây luôn đó!”

Mua sắm, đơn giản là thế.

“...! Nhưng trong cuốn sổ tay có khuyến cáo rõ ràng mà…”

Jang Heonun cũng nói đúng.

Tuy công ty không cấm tuyệt đối việc mua vật phẩm có lợi để thám hiểm, nhưng nó cũng không được khuyến khích.

Mọi rủi ro phát sinh từ việc mua sắm không được tính là tai nạn lao động.

Nghe thì mờ ám, nhưng lý do rất rõ ràng: Tỷ lệ mua hàng theo cảm tính ở đây là cực cao.

Đi càng lâu, con phố này càng khéo léo bày ra các cửa hàng và món hàng hấp dẫn đến khó cưỡng.

Khi đã bắt đầu mệt mỏi và mất lý trí, không ít nhân viên đã tiện tay vớ lấy những thứ nguy hiểm mà không nghĩ kỹ.

Kể cả khi thứ bạn mua không trao đổi bằng tiền tệ thông thường.

Vậy mà Kang Yihak lại chủ động đề xuất…

‘Cô ta có mưu đồ gì đây?’

Chắc chắn có toan tính gì đó.

 ☾ À, chính trị! Món ăn sống động nhất của đời người. ☽

 ☾ Nhưng nếu chúng ta lùi bước thì chẳng khác gì phim tài liệu đâu. Chúng ta không làm thế được! Đi thôi, anh Hươu! ☽

Haiz.

Tôi tưởng gặp người mới sẽ đổi gió, ai ngờ vẫn phải căng não như thường…

‘Chà, vậy là không có sự chọn lựa rồi.’

Tôi nở một nụ cười với Kang Yihak.

“Được thôi.”

“...!”

“Đi dạo ngó hàng cũng vui mà.”

“Ồ! Anh hiểu ý em đấy, Giám sát viên! Em biết ngay là anh sẽ đồng ý với em mà!”

“Ừ.”

Rồi tôi lặng lẽ giơ tay chỉ vào một cửa tiệm quen thuộc đến lạnh gáy.

========================

「Hồ sơ Về Những Bí Ẩn Trong Bóng Tối」: Công ty Daydream Inc: Chuyện Ma

[Cửa Hàng Thịt Tươi]

Mô tả: 

Một cửa tiệm trưng bày các bộ phận và nội tạng người còn sống.

Có thể nhận ra nhờ ánh đèn đỏ - xanh lập lòe, và chủ tiệm mặc tạp dề vấy máu, ngồi vắt chân trước cửa kính.

========================

“...”

“...”

“Trông hàng hóa ổn đấy. Vô thôi.”

Tôi tiến một bước về phía cửa hàng thịt.

“...?!”

Đây chính là lý do vì sao câu “không nói lý với kẻ điên” tồn tại đấy…!

Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận

Ăn ngay câm lặng
Xem thêm
Mấy kẻ điên đáng sợ quá
Xem thêm
Hướng dẫn sinh tồn trong công ty:
Top 1: Trở thành kẻ điên (tâm thần)
Xem thêm