Tôi Vẫn Phải Đi Làm Dù Bị...
백덕수 UOONGPIG; 웅돼지
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chương 89.1: Đừng Từ Bỏ Thân Xác Của Bạn!

3 Bình luận - Độ dài: 1,406 từ - Cập nhật:

Khu Hẻm Tử Thần.

Một con hẻm ghê rợn có cái tên nghe như kiểu nhái mấy khu phố ăn chơi từng hot một thời.

Nếu một người dân vô tình quét mã tờ rơi, tải app và bị cuốn vào đây. Có lẽ họ ban đầu chỉ thấy hơi bối rối.

Khu vực đầu tiên xuất hiện chính là ‘Con Đường Chính của Khu Hẻm Tử Thần’, một khu vực đầy rẫy các quầy hàng rong, thoạt nhìn chẳng khác gì một chợ đêm náo nhiệt.

Nhưng nếu nhìn kỹ hơn…

〔 Mặt Hàng Xác Nhận Được Bày Bán Ở Khu Hẻm Tử Thần 〕

==========================

1 - 『Dây Đeo Hạt Cườm』

Mô tả: Một dây đeo làm từ chỉ đỏ thẫm và hạt ngà. Khi chạm vào sẽ để lại muối và tro trên tay, các hạt thì ngọ nguậy và rung lắc.

Nhân viên chạm vào sau đó đều báo cáo bị ám ảnh kéo dài, nghe thấy tiếng kêu cứu, tiếng khóc, và giọng của ■■. Người dùng có thể phục hồi sau khi được xóa trí nhớ ngắn hạn.

==========================

2 - 『Kẹo Cao Su Truyền Thống』

Mô tả: Kẹo in chữ ngược. Bong bóng phồng lên trong họng chứ không phải trong miệng. Gỡ ra kịp lúc ngay trước khi ngạt thở.

==========================

3 - 『Dép Hoa』

Mô tả: Một dân thường bị ép đi thử đôi dép này kể rằng mình nhìn thấy lửa, lưỡi dao và ■■ dưới chân, sau đó là ■■ ■■. Họ vừa khóc vừa biến mất vào trong hẻm.

==========================

4 - 『Khung Ảnh』

Mô tả: Đồ vật hiển thị cảnh một người thân cận bị sát hại.

...

Đến đây thì ai cũng hiểu ra rằng:

‘Muốn rời khỏi đây an toàn thì không được nhìn cái gì hết!’

Tất cả món đồ đều không dành cho người bình thường, vậy mà người bán vẫn cố chèo kéo khách.

Chiến lược khôn ngoan nhất là giả vờ thờ ơ, hoặc bỏ đi vội vàng giống như ai đó đang có việc gấp.

Tuy nhiên, khi thoát khỏi biển hiệu sặc sỡ và ánh đèn sáng choang để đi vào các ngõ nhỏ hơn, cảm giác bất an sẽ tăng lên rõ rệt…

Vì nó không bao giờ kết thúc.

Con đường sẽ ngày càng hẹp, hẹp đến mức không còn chỗ cho người đi qua.

‘…Tới đoạn đó là hết đường quay đầu.’

Đúng vậy. Không thể cứ thẳng mà thoát khỏi hẻm này.

Vậy thì tôi phải làm gì?

Đơn giản thôi.

Cũng như cách bạn đã dùng ứng dụng dẫn đường để vào đây, bạn phải tiếp tục dùng nó để tìm đường thoát ra.

〘Ting.〙

‘…Bắt đầu rồi.’

Tôi liếc nhìn trang sự kiện mới vừa bật lên trong ứng dụng trên điện thoại.

〘Thử Thách Đếm Bước – Khu Hẻm Tử Thần〙

〘Đừng từ bỏ thân xác của bạn!〙

〘Số bước còn lại: 10,000〙

Chính nó.

Thứ lôi bạn vào câu chuyện ma, cũng chính là lối thoát an toàn và dễ hiểu nhất.

Nếu hoàn thành thử thách đếm bước trong app, bạn có thể rời khỏi hẻm.

Đây là con đường duy nhất.

…Nhưng trong lúc tôi  (một kẻ nhát gan) còn đang đăm chiêu suy tính, thì cư dân câu chuyện ma trong túi tôi lại hoàn toàn đắm chìm trong không khí chợ đêm.

 ☾ Ô hô, lâu lắm rồi tôi mới được đi dạo nơi như thế này. Hiếm khi nào một MC đích thân ghé thăm một địa điểm như vầy phải không? ☽ 

 ☾ Khám phá một khu chợ đêm náo nhiệt cũng có cái thú riêng! Sao chúng ta không tìm thứ gì hợp với mình đi, bạn tôi? ☽ 

 ☾ Dù chất lượng không cao, mua vài món làm kỷ niệm cũng hay mà! ☽ 

Aaaa.

‘Không. Tôi sẽ mua ở chỗ khác. Tôi phải chọn cái gì đó tử tế hơn cho bạn mình chứ.’

 ☾ ...! Cảm động quá! Được rồi. Braun này cũng sẽ chọn món gì thật hợp cho một người bạn… ☽ 

Và rồi, ngay lúc đó-

⧛aAnhhh cCÓo MUuốn xeEM THứ GÌ đặẶC Biệttt KhHônnng?⧚ 

“...!!”

Một người bán hàng tóm lấy tay tôi.

⧛đÊêêN đÂâY,  tÔî có CáÁi NÀy CÒÒÒn TUyệÊt HƠn NữữỮA. ĐỂể tÔi chỈ cHo. Vàòô tRoNggg ĐÂyy.⧚ 

Phía sau kẻ đó chẳng có gì. Không có cửa mở, không có gian hàng, không có không gian.

Nhưng hắn vẫn cứ nài nỉ.

⧛Vàòô tRoNggg ĐÂyy.⧚ 

Đừng nhìn thẳng vào hắn.

Không được nhìn trực diện vào mặt kẻ bán hàng, tôi cần phải từ chối thật bình tĩnh và tự nhiên. Tôi vừa hé miệng thì…

…Đội trưởng Thằn Lằn đã tóm lấy tay hắn.

“??”

Tay anh ta chặt như gọng kìm.

Tên bán hàng giật nảy, ánh mắt hắn thì va phải cặp đồng tử đỏ rực, dọc thẳng tắp của Đội trưởng Lee Jaheon.

“...”

“...”

Tên bán hàng vội vàng lảng ánh mắt và lặng lẽ buông tay tôi ra.

Rồi như chưa có gì xảy ra, hắn quay sang chèo kéo một bóng người khác.

“...”

Ủa, vậy là… có tác dụng thật hả?

Tôi vừa phát hiện ra một điều mới mẻ: hình như ngay cả ma cũng nể mặt thằn lằn.

“Cảm ơn anh.”

“Ừ.”

Trừ tà vật lý quá tiện lợi.

‘Nghĩ lại thì, mình còn phải nhận thiết bị tăng sức mạnh từ Đội trưởng sau vụ nhiệm vụ này nữa…’

Tôi sẽ nhắc anh ấy sau khi nhiệm vụ kết thúc.

Hiện tại, Đội trưởng Thằn Lằn vẫn im lặng. Có lẽ vì tình huống rất rủi ro, anh ấy tránh đưa ra kiểu chỉ dẫn khiến người yếu tim ngất tại chỗ.

Anh ấy chỉ nói vỏn vẹn một câu, “Trường hợp có hơn bốn người tham gia, theo quy chuẩn thì nên chia thành các cặp để thăm dò lối đi mới.”

Hử?

“Hươu chọn cặp đi.”

À ha.

Có vẻ vì tôi là nhân viên cấp cao hơn nên đội trưởng muốn chia tôi sang cặp khác để cân bằng đội hình.

‘Tiếc ghê… sức mạnh thằn lằn dễ nghiện thật.’

Nhưng cũng hợp lý. Ít nhất tôi đã vào cùng Đội trưởng Jaheon, nếu có biến thì tôi vẫn ăn bám anh ấy được như câu chuyện ma triển lãm.

‘Giờ mình phải chọn một người đồng hành trong nhóm tân binh à?’

Ừm.

Tôi lịch sự lên tiếng, “Vì đã quen biết rồi, tôi xin được đi cùng anh Bò rừng.”

“Được.”

Hợp lý thôi. Đi với người quen sẽ dễ di chuyển hơn.

‘Với lại, mình còn cần kiểm tra cái bao bì bánh kia…’

Còn Kang Yihak có lẽ sẽ muốn đi cùng đội trưởng…

Tuy nhiên, Kang Yihak lại vội vàng lên tiếng, “À khoan chút! Tôi có thể đi cùng anh Bò Rừng được không?”

Hở?

“Vì hai anh vốn cùng một tổ mà, tách ra thì hơi kỳ do bọn em là chỉ người hỗ trợ thôi! Với cả, em có chuyện muốn bàn với anh Bò Rừng nữa…”

Kang Yihak khéo léo giải thích rằng vì đây không phải câu chuyện ma cấp cao, nên hai tân binh đi cùng cũng hợp quy trình.

“Nếu hai anh đều thấy ổn thì chắc không sao đâu!”

“Được.”

Thằn lằn gật đầu.

“Đi theo nhóm ba.”

“…Vâng ạ?”

“Hươu, Ngựa và Bò. Đi nhóm ba.”

Kang Yihak vẫn cố giữ phong thái thân thiện khi hỏi lại, “Cảm ơn Đội trưởng, nhưng… anh đi một mình có an toàn không ạ?”

“Có.”

“...”

Ờ, chuyện là thế đấy.

Tới mức này thì khỏi thuyết phục thêm nữa.

‘Đi nhóm ba, hừm.’

Trước khi đi, Đội trưởng Lee tiến lại gần tôi.

“Hươu.”

Không nói không rằng, anh ấy đưa cho tôi một vật.

“Gặp sự cố thì bấm cái này.”

“...”

Một vật nhỏ hình tròn và có màu nâu rơi vào tay tôi.

Một cái nút.

Tôi từng dùng một cái giống vật trong [Chương Trình Đố Vui Tối Thứ Ba] rồi.

…Đây là thiết bị liên lạc của Đội phó Eun Haje.

“…Anh đã liên lạc với Đội phó Chim Ưng rồi à?”

“Ừ. Cô ấy nhờ tôi giao cái này cho cậu từ hôm qua.”

“...”

Tôi khẽ gật đầu.

“Cảm ơn anh.”

“Ừ.”

Nói xong, Đội trưởng Thằn lằn biến mất trong bóng tối của con hẻm…

Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận

Sợ có chuyện lắm, điềm r
Xem thêm