Tôi Vẫn Phải Đi Làm Dù Bị...
백덕수 UOONGPIG; 웅돼지
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chương 77.1: Tình Huống Lố Bịch

3 Bình luận - Độ dài: 1,182 từ - Cập nhật:

Tôi đang leo lên cầu thang của một ngôi trường ác mộng, kéo theo một nhân viên của Cục Quản Lý Thảm Họa Siêu Nhiên như thể tôi là cảnh sát còn anh ta là tội phạm bị bắt.

…Và vâng, cho bạn biết thêm chút thông tin: chính tôi là người đã trói anh ta lại bằng món đồ mà chính anh ta đưa cho tôi.

“...”

Chuyện này thật lố bịch.

‘Mình không thể để mọi chuyện diễn ra như vậy được.’

Chắc chắn, tôi đã bước quá giới hạn của đặc vụ Đồng. Ngày mai, có khi tôi sẽ nằm gọn trong danh sách đen của Cục, họ sẽ ép tôi nhập ngũ với những lý do tồi tệ nhất .

Tất nhiên, Daydream Inc có thể bảo vệ tôi, nhưng tôi tuyệt đối không muốn nợ họ thứ gì với nó. Nợ Daydream còn khùng hơn nữa…!

‘M-Mình phải cứu vớt hình tượng ngay lập tức.’

Với cái lưng chảy  đầy mồ hôi lạnh chưa kịp khô, tôi cẩn trọng lên tiếng, “Nếu anh hứa không la hét, tôi sẽ gỡ bịt miệng. Làm ơn gật đầu một cái thôi.”

Ánh mắt như muốn giết người của nhân viên công chức dịu xuống đôi chút. Anh ta khẽ gật đầu.

‘…Lừa dối thấy rõ.’

Muốn gạt tôi thì ít nhất cũng diễn sâu hơn chút đi chứ!

Tôi thở dài và tiếp tục, “Tôi không có ý định làm hại anh, cũng không định ăn cắp thông tin từ Cục hay báo cáo gì cho công ty.”

“...”

“Và… như anh vừa nghe thấy đó, tôi nói câu đó mà không hề cảm thấy đau đớn.”

“...!”

“Tôi biết viên kẹo caramel anh đưa là dụng cụ hỗ trợ thẩm vấn bằng cách buộc người ta nói thật.”

Đồng tử của anh ta hơi rung lên.

“Tất nhiên, tôi không nghĩ anh đưa tôi nó vì mục đích xấu. Chỉ là…”

Tôi nhìn vào không trung, ánh mắt lặng buồn như thể đang ôn lại chuyện cũ.

“Tôi ăn kẹo để cho anh thấy rằng tôi không lừa dối anh, dù đang làm việc cho Daydream.”

Cái đó thì tôi nói dối.

Nếu cần thiết, tôi hoàn toàn có thể nhờ bên Shop Ngoài Hành Tinh chuyển phát nhanh thuốc giảm đau ngoài hành tinh để vô hiệu hoá tác dụng của kẹo, rồi bịa chuyện cho đến khi nào sống sót mới thôi.

Không ngoài dự đoán, trong bụng tôi bắt đầu nhói lên từng đợt.

‘Hự.’

Cảm giác như nội tang đang quặn lại, như triệu chứng báo trước của bệnh viêm loét dạ dày vậy.

Nhưng tôi không thể lộ ra được.

‘Mức độ này thì mình chịu được.’

Lời nói càng độc, càng cố ý, thì càng đau. Những gì tôi vừa nói chỉ nằm ở mức lấp liếm, cơn đau tầm cấp độ 1 thôi.

Gắng chịu là được.

‘Bước tiếp theo…’

Tạo niềm tin.

Tôi lặng lẽ nới lỏng một chiếc huy hiệu bạc trong túi, giữ vẻ mặt bình thản rồi đưa ra chiếc 『Trái Tim Bạc』 cho anh ta thấy.

“Tôi đang nói với anh mà không cần nhờ mấy thứ như thế này.”

“...”

“Tôi nhắc lại lần nữa. …Nếu anh hứa không hét, tôi sẽ gỡ bịt miệng. Gật đầu thôi.”

Ánh mắt người kia ánh lên tia do dự.

Khi chúng tôi dừng lại ở chiếu nghỉ, anh ta lại gật đầu khẽ một lần nữa.

“...”

Tôi tháo bịt miệng ra mà không nói lời nào.

Và đúng là anh ta không la hét thật.

‘Tốt.’

Bước kế tiếp.

Tôi trả lại đèn pin và khẩu súng tôi tịch thu từ trước. Sau đó nới lỏng phần xiềng giữ tay của anh ta.

“Cái này…”

“Anh sẽ cần nó để tự vệ trong tình huống như hiện giờ.”

‘Dù sao thì khẩu súng này chỉ có tác dụng với ma hoặc sinh vật siêu nhiên thôi.’

Lý thuyết thì đạn của nó có thể làm tổn thương những cá thể được xem là ‘ác ý’, nhưng tôi không nghĩ cả tôi lẫn Jang Heoun đủ xấu xa để bị liệt vào mục tiêu.

‘Jang Heoun suốt ba tháng qua cũng không gây ra chuyện gì quá nghiêm trọng.’

Tuy vậy, tôi vẫn không tháo hết xiềng. Nếu anh ta bỏ chạy trước khi tôi kịp lấy được thiện cảm, thì tôi xác định luôn.

Tôi đưa ra lời giải thích nghe có vẻ hợp lý, “Trong tình huống này, đi lạc một mình quá nguy hiểm. Tôi sẽ giữ lại xiềng cho đến khi anh đủ bình tĩnh để phán đoán lại.”

“...”

Chúng tôi tiếp tục leo lên cầu thang trong cảnh giác với mọi phương hướng.

Bất ngờ, người kia lên tiếng:

“‘Hươu’ là biệt danh của anh à?”

“...”

“Đơn vị các anh chia theo nhóm và dùng biệt danh lấy từ mặt nạ đúng không?”

“…Đúng vậy.”

“Anh là đội trưởng à?”

“Không, tôi chỉ là lính mới thôi. Người này… cũng là lính mới.”

Tôi nở một nụ cười hơi gượng rồi lấy nửa chiếc mặt nạ từ túi ra đeo lên.

Cảm giác quen thuộc quay trở lại khi lớp vỏ cây có sừng ôm lấy mặt tôi.

Người đặc vụ nhìn tôi, sự chấn động hiện rõ trên mặt anh ta.

Rồi tôi nghe thấy giọng nhỏ nhẹ của Jang Heoun, “…Xin lỗi, anh Hươu. Tôi biết là anh chỉ định giúp tôi thôi…”

“Không sao. Tôi tin là cậu chỉ vì hoảng loạn nên mới làm thế.”

Thành thật thì, so với Baek Saheon, người đang rắp tâm đẩy tôi vào nồi nước sôi, thì việc này còn nhẹ chán. Tôi cũng đã chuẩn bị tinh thần từ lúc đóng vai nhân viên tạm thời rồi.

Hơn nữa, Jang Heoun còn quay sang làm chứng giúp tôi với viên chức của Cục.

“Anh Hươu là người rất tốt bụng và đáng tin. Ngay cả lần đầu gặp, anh ấy còn liều mạng cứu tôi khỏi Bóng tối…”

“Cái đó thì… nói hơi quá.”

Được lắm!

“Bọn tôi chỉ là… giúp nhau để sống sót khỏi Bóng tối thôi.”

“Anh Hươu…”

“...”

Viên chức im lặng, mặt mang theo biểu cảm phức tạp.

Nhưng ít nhất thì ảnh không đập tôi bằng báng súng. Tính như có tiến triển vậy.

“…Tới tầng bốn rồi.”

Chúng tôi leo nốt đoạn cầu thang cuối cùng.

〔4F〕

“...”

Chúng tôi tới nơi rồi, nhưng…

‘Mình có dự cảm chẳng lành.’

Từ tầng bốn trở đi, mọi thứ bắt đầu méo mó theo đúng nghĩa đen.

Vì sao ư? Vì từ đây, khi học sinh chết, loa sẽ không thông báo nữa.

Cả tầng chìm trong bóng tối ghê rợn.

Bzzt, bzzt…

Hầu hết đèn đều vỡ hoặc cháy, chỉ còn vài bóng lác đác nhấp nháy như thể điện sắp cúp.

Và điều nghiêm trọng hơn nữa…

“...!!”

“Hự–”

Cả chục học sinh đang đứng giữa hành lang.

Và tất cả bọn chúng đang quay đầu nhìn thẳng về phía chúng tôi.

Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận

Game này khó
Xem thêm