Tôi Vẫn Phải Đi Làm Dù Bị...
백덕수 UOONGPIG; 웅돼지
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chương 91.1: Tiệm Boutique

1 Bình luận - Độ dài: 1,405 từ - Cập nhật:

Phía trước tôi là một con hẻm bẩn thỉu.

Dù chúng tôi đang đứng giữa một khu chợ đêm huyên náo, một nơi đầy rẫy những thực thể phi nhân loại, thì cái khu vực tối tăm và bốc mùi này vẫn hoàn toàn lạc quẻ.

Dưới ánh đèn gas chập chờn, đôi mắt trống rỗng của những bóng người mặc đồng phục đang quan sát đầu hẻm, chính xác hơn là nhìn vào chúng tôi.

☾ Ối chà, nơi này trông như thể mấy nơi, mà chẳng ai muốn đi vào với đôi giày bóng loáng của mình. ☽

Nhưng tôi phải đi.

Và tôi không thể để đồng đội phát hiện ra tôi vừa khựng lại vì cảnh tượng này.

Sột soạt.*

Tôi bước vào con hẻm.

Các đồng đội theo sát phía sau tôi.

*Lẹp bẹp, sột soạt.*

Dưới ánh đèn khí mờ mịt, chúng tôi đi giữa hai bức tường hẹp và lướt qua hàng loạt cánh cửa phụ chật chội, xếp san sát nhau.

“...”

Nơi này như mắc kẹt giữa thực tế và mơ vậy.

Khung cảnh này cứ như một bức ảnh bị ghép một cách vụng về để tăng kích thước, kéo dài vô tận với mấy cánh cửa phụ kỳ quái.

Và khi chúng tôi bước qua, vô số ánh mắt dõi theo chúng tôi từ cả hai phía.

‘Haa…’

Trên đường chỉ có những bóng người trong đồng phục bẩn thỉu, loang lổ. Chúng dựa cơ thể đen sạm và ốm nhom một cách bất thường của mình vào tường. Đầu chúng thì xoay theo từng bước chân chúng tôi.

☾ Một ngôi sao thì luôn bị chú ý! Nhưng ngay cả ngôi sao cũng cần nghỉ ngơi. Như mọi khi, Braun này có thể giúp gánh vác gánh nặng đó… ☽

Tôi muốn gào lên xin Braun giúp đỡ y vậy, nhưng…

Không. Giờ vẫn chưa được.’

Tôi không thể dùng Tắt Đèn vào lúc này.

‘Mình phải giữ lại cho trường hợp thật sự cần.’

☾ Dĩ nhiên rồi! ☽

Phải. Tôi phải chịu đựng thôi.

‘Mình phải làm theo kế hoạch.’

Tôi nuốt khan, gồng chân bước tiếp.

Và ngay khi cái lạnh lan dần lên cổ khiến cả chân tay tôi cứng đơ, thì–

“…Hả?”

Tiếng đồng đội bật thốt lên kéo tôi khỏi sự sợ hãi.

Sau những dãy cửa phụ dường như vô tận và đầy rẫy những người trong đồng phục, thì–

Ở cuối đường chỉ có duy nhất…

…Một cái cửa đang hé mở.

“...”

Cánh cửa đó nhô ra một chút.

Bên trong là bóng tối đặc quánh.

‘Quao, nhìn căng vãi.’

Nhìn thấy cảnh tượng như bước ra từ trong phim kinh dị thứ thiệt, mí mắt tôi giật nhẹ vì căng thẳng.

Nhưng tôi vẫn phải nói, “Bên kia có một cánh cửa hé mở. Có vẻ như là dấu hiệu chào đón. Đi vào thôi.”

“Vâng!”

“À… ra vậy!”

“...”

‘Ủa, rồi sao không ai phản bác gì hết trơn vậy?!’

Kệ đi, chuyện này không sớm thì muộn cũng phải làm.

Tôi hít sâu và bước lại gần cánh cửa đơn.

Càng đến gần, tôi càng muốn chạy nhưng tôi nén lại.

Tôi cúi xuống và nhìn vào khe cửa tối om…

Và đối mặt với một con mắt đỏ ngầu đang nhìn.

“...!!”

Bình tĩnh.

Cái này nằm trong dự đoán. Không được hoảng, không được hành động ngu ngốc.

Tôi cẩn thận nhét món đồ đã chuẩn bị vào khe cửa.

Một gói thuốc lá.

“...”

Tay tôi run bần bật.

Sau cái cảm giác như có thứ gì đó lạnh toát lướt qua đầu ngón tay tôi…

Cót két.*

Thì cánh cửa mở rộng.

‘...Phù.’

========================

「Hồ sơ Về Những Bí Ẩn Trong Bóng Tối」: Công ty Daydream Inc: Chuyện Ma

[■■■ Tuyến đường số 16]

Việc vào cửa hàng vốn bị cấm ở con đường này. Nhưng nếu có mấy món gây nghiện như rượu hay thuốc lá, đôi khi lối đi phụ sẽ được mở tạm thời.

========================

Tôi làm được rồi.

Tôi rút bàn tay trống không lại và nghiến răng.

Trời đất ơi, tôi muốn khóc quá… thật đấy.

“Chỉ cần đầu tư 5,000 won mà mở được cửa giao dịch à? Anh siêu đẳng quá, Giám sát viên!”

“Phải đó nhỉ?!”

“...”

Ước gì tôi cũng được ai đó thuyết phục như vậy. Chứ phải là người đi dụ người khác thì mệt dễ sợ…

‘Ugh.’

Con mắt đỏ đã biến mất, chỉ còn mùi thuốc lá vương lại.

‘Vẫn còn đỡ hơn hồi nãy.’

Tôi thở phào rồi bước vào trong.

“...”

Tuy bên trong chỉ có một màu đen bao trùm, tôi vẫn lờ mờ thấy được hình dáng của một vài đồ vật. Phía sau cửa, những đống thùng chất cao và mấy vật phủ vải đen dựng thành một mê cung nhỏ.

Mùi mốc meo của nhà kho xộc lên trong không khí.

“Ồ, nếu kho đang xả hàng tồn kho thì có khi chúng ta kiếm được mấy món giá trị…”

Tiếc là không phải.

Tôi len qua mấy đống thùng và cuối cùng cũng thấy thứ mình cần.

“...! Anh Hươu, ở đằng kia…”

“Ừ.”

Nằm sâu bên trong nhà kho có một cánh cửa thứ hai.

Cánh cửa này cũng na ná cánh cửa lúc nãy, nhưng ít bị mòn hơn và sạch sẽ hơn hẳn.

‘...Chắc mình cũng phải mở cánh cửa này rồi.’

Ít ra lần này tôi không phải đi cuối.

Tôi bước lên, nắm tay nắm cửa và kéo mạnh…

Và một luồng ánh sáng rực rỡ đâm thẳng vào mắt tôi.

“...!!”

Khi tầm nhìn dần hồi phục khỏi trận đèn nháy bất ngờ, khung cảnh trước mắt tôi cũng dần rõ ràng.

Chào đón tôi là một cảnh tượng lộng lẫy.

Trên trần nhà, đèn chùm làm từ pha lê kết hợp với đồng thau tỏa sáng rực rỡ. Xung quanh căn phòng, nội thất được làm từ gỗ sẫm màu bóng bẩy. Trên tường thì treo đầy khung viền vàng và rèm nhung xanh dày, bóng mượt xen kẽ.

Nhưng gây chú ý nhất là ba hình nhân bằng ngà voi dựng dọc theo tường. Trên đó là những bộ vest hoặc váy đang may dở, với những bàn tay mang găng trắng đang tỉ mỉ đo đạc, may vá không ngừng nghỉ.

Các đồng đội tôi há hốc mồm kinh ngạc.

“C-cái chỗ này…?”

Có lẽ bạn sẽ tò mò: Vì sao một nơi như thế này lại xuất hiện ngay sau cái con hẻm ma quái kia?

Nhưng nói đơn giản thì…

‘Đây mới chính xác là con hẻm sau.’

========================

「Hồ sơ Về Những Bí Ẩn Trong Bóng Tối」: Công ty Daydream: Chuyện Ma

[Khu Hẻm Tử Thần]: Khu vực được xác nhận:

Số 38 – Hẻm Sau Của Boutique.

========================

Chúng tôi đã đi vào một cửa tiệm thời trang sang trọng sau khi bước qua con hẻm dơ bẩn ở khu phía sau.

Tất nhiên, bọn tôi không phải khách mời hợp lệ, chỉ là lũ đột nhập qua khu nhà ổ chuột, nơi tụ tập mấy kẻ lang thang hoặc công nhân bị đuổi việc, rồi dùng một gói thuốc dụ tên nghiện mở cửa.

Nhưng dùng mấy phương thức bất thường trong truyện ma thì có gì lạ đâu?

‘Nếu lỡ bị phát hiện thì mình sẽ chạy liền.’

Tôi chắc chắn sẽ chết rất thảm nếu bị bắt vì tội đột nhập. Nhưng lúc đó tôi sẽ nhờ Braun xóa dấu vết để thoát thân.

‘Mình đã chuẩn bị sẵn đường lui rồi còn gì.’

Vì thế tôi mới giữ lại yêu cầu với Braun tới tận bây giờ!

Tôi bước lên trước.

“Quoa…!”

Làm ơn đừng trầm trồ nữa được không mọi người…

Mặc kệ trái tim đập như trống của tôi, những chiếc găng tay đang loay hoay với hình nhân đồng loạt dừng lại.

Pheeep!

Sau khi một tiếng huýt sáo nhẹ vang lên, những chiếc găng đột ngột gắn vào cơ thể các hình nhân mặc đồng phục xanh hải quân lịch thiệp.

Chúng giống với mấy bóng người trong hẻm lúc nãy, nhưng sạch hơn, gọn gàng hơn, và chi tiết hơn hẳn.

Thậm chí… chúng còn có đầu.

Gương mặt được vẽ trên đầu hình nhân, giờ đang nhìn chằm chằm về phía chúng tôi.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

well well well
Xem thêm