Mô hình của một cuốn sách đen trút xuống đầu Giám sát viên Park Minseong.
Lớp ánh sáng đen đó dính chặt vào người anh như nhựa đường nóng chảy, nó bám lấy cơ thể anh ấy trong khi anh đang cào cấu mặt đất và giãy giụa trong vô vọng. Phía sau cái bóng ngọ nguậy ấy, giọng nói vui tươi của TV lại vang lên.
【Bây giờ, hãy cùng điểm mặt những giáo viên mới không tích cực tham gia trò chơi Người treo cổ nhé~】
Những cảnh tương tự bắt đầu diễn ra khắp căn phòng.
Nhưng vấn đề thực sự là…
【Giáo viên mới Park Minseong, anh đã không đoán đúng một chữ cái nào cả!】
Một hình phạt đã được cộng vào từ trước.
Việc bước lên sân khấu là một cái nữa.
Và giờ thì…
Không đoán chữ cái nào… nghĩa là thêm cái thứ ba.
【Tổng cộng ba hình phạt.】
TV tuyên bố kết quả.
【Giáo viên mới Park Minseong được chỉ định làm thực tập sinh vĩnh viễn.】
【Anh sẽ mãi ở lại nơi đây, tiếp tục được huấn luyện và chuẩn bị để trở thành một giáo viên mẫu mực của Nhà Trẻ ■■ .】
Những mô hình sách phủ lên mặt những người không đoán đúng chữ cái vẫn giữ nguyên, nhưng riêng cuốn sách của Park Minseong chuyển sang màu đỏ rực và bao phủ toàn thân anh ấy.
“■!!”
Tiếng hét của anh ta biến dạng thành thứ gì đó không còn là tiếng người.
“Không, ■- ■ làm ơn- ■■■■…”
Cơ thể anh ấy vặn vẹo, xoắn lại trên sàn nhà trong những chuyển động ghê rợn. Từ cuốn sách, những đoạn trích không thể hiểu nổi vang lên chồng lấn lên tiếng nức nở và hét gào của anh.
Nhưng chẳng ai để tâm cả.
Vài người liếc sang, rồi vội bước đi như thể sợ bị dính líu, chờ đến phần tiếp theo của trò chơi được ghi trong sách hướng dẫn.
Cuối cùng…
【Cảm ơn các giáo viên mới đã tham gia buổi diễn tập hôm nay! Tạm biệt~】
Trò chơi được xác nhận là kết thúc.
“...”
“Cuối cùng cũng xong rồi!”
“Tránh đường!”
Ngay khi game kết thúc, ai cũng nhận ra mình được phép chửi bới và chạy, thế là một làn sóng người chơi ập ra khỏi phòng chơi tựa lũ vỡ bờ đê.
Kể cả những người vừa nhận án phạt 10 phút (những người vừa ho ra đống hologram như nhựa đường vừa ôm đầu đau đớn) cũng lồm cồm bò dậy và va vào tôi, rồi lảo đảo chạy theo dòng người.
“Hả?”
“...”
“Gì thế này…”
“...”
“Cửa chỉ mở 30 phút! Không ra kịp thì cũng bị bắt ở lại làm thực tập sinh vĩnh viễn đấy! ĐM!”
Họ lướt ngang qua tôi và tiếp tục chạy.
“...”
Chỉ còn lại tôi.
Một mình, ngoại trừ Park Minseong đang quằn quại trên sàn vì bị ô nhiễm.
☾ Ôi trời, sao mà bạn tôi có thể bị hiểu nhầm là tình nguyện viên ở một nơi lỗi thời thế này chứ! Chúng ta mau rời đi thôi, anh Hoẵng! ☽
“…Không.”
☾ …Anh Hoẵng? ☽
Trò chơi đã kết thúc.
Tức là…
Luật lệ của câu chuyện ma này cũng đã chấm dứt.
Trong trường hợp xấu nhất, tôi vẫn còn 10 phút để tự chạy ra ngoài qua cánh cửa.
Nhưng…
“Tôi… tôi ít nhất phải thử mang giám sát viên theo.”
Tôi có thể chịu được.
Tôi phải cố hết sức.
Vì tôi đã từng thành công.
Tôi không muốn bỏ cuộc dễ dàng thế này.
Tôi không muốn câu chuyện này kết thúc bằng việc cứu được Hangman nhờ một lỗ hổng, rồi người cứu lại biến mất như một truyền thuyết.
Tôi không muốn lên wiki với một dòng chú thích lạnh lùng kiểu: 〔Người cứu Người treo cổ bị mất tích thay thế〕
Tôi có thể làm được.
Tôi ngẩng đầu, chạm vào hình xăm nơi cổ tay.
: 恩主 :
Từ hình xăm nóng lên, những món đồ tôi cất trữ bắt đầu xuất hiện: 『Bộ Làm Nến Bí Ẩn』,『Táo Bạch Tuyết』,『Con Dao Hút Máu』, 『Sticker Mặt Cười』, và hàng chục đồng xu 500 won buộc lại thành bó.
☾ Ồ, lần này anh bạn sẽ dùng công cụ thú vị gì đây? ☽
“Tôi sẽ không dùng gì cả.”
☾ Hửm? Vậy còn mấy thứ này… ☽
Tôi nhét tất cả vào chiếc cặp.
Vì không mang theo bồn tắm máu, tôi vẫn còn đủ chỗ để nhét mọi thứ vừa khít.
Con dao hút máu, thứ trông như sắp xuyên thủng chiếc cặp, được tôi cẩn thận nhét vào túi quần sau.
Xong.
Chiếc cặp đầy chật nặng trĩu, nhưng không đến mức không thể xách mà chạy được.
Và giờ tôi chỉ còn một việc.
Kho lưu trữ phụ dưới cổ tay tôi đã trống.
☾ A ha, anh dọn chỗ để làm gì đó à? ☽
Chính xác.
Tôi thò tay vào không gian dưới hình xăm rồi rút tay ra.
“Kho lưu trữ này có kích thước 60 x 60 x 60 đúng không?”
☾ Chính xác. ☽
“Và nó không phải là một hình khối đúng chuẩn, phải không?”
☾ ...! Câu này cũng… ☽
Giọng Braun thoáng ngạc nhiên lẫn thích thú.
☾ Đúng luôn. ☽
Tốt lắm.
‘Một ăn cả, ngã về không.’
Tôi từng nghe bị ô nhiễm và kẹt trong câu chuyện ma này mãi mãi, không thể chết, còn khủng khiếp hơn cả cái chết.
‘Bắt đầu thôi.’
Tôi cắn răng chờ đợi.
Chờ cho hình phạt thứ ba của Park Minseong kết thúc.
‘Bây giờ mà hành động là tự sát.’
Giao tiếp với người đang chịu phạt sẽ ‘được’ mô hình sách hướng dẫn gắn cả vào tôi. Nếu tôi đọc sách 10 phút thì coi như chết chắc.
‘Giữ cái đầu lạnh và chờ đợi là phương án duy nhất.’
Thời gian còn lại cho hình phạt…
7 phút.
6 phút.
5 phút.
4 phút.
3 phút.
2 phút.
1 phút…
0…
Lớp nhựa đường đỏ bao quanh Park Minseong tan biến.
Từ từ, anh ấy đứng dậy.
Ngoại hình anh đã hoàn toàn biến đổi thành một giáo viên mẫu giáo.
Bộ suit đen giờ đã biến thành quần vải màu be nhạt, áo sơ mi trắng và tạp dề xanh lá nhạt.
Trên tay, anh cầm một tập tài liệu màu nâu với tựa đỏ rực:
"Cẩm nang Giáo viên Hoàn Hảo"
Mặt nạ của Park Minseong đã hoàn toàn tan chảy và để lộ gương mặt thật của anh.
Trên trán anh ất, một dấu ấn hiện rõ tên lớp được giao
〔Lớp Mầm ■■〕
Một nụ cười dịu dàng nở trên khuôn mặt Park Minseong giờ đã hoàn toàn hiện nguyên hình.
“Giáo Viên Soleum!”
Chết tiệt.
“Anh Đợi Tôi Đọc Xong Sổ Tay À? Cảm Ơn Nhiều Nha.”
“…Tất nhiên rồi, tôi phải đợi chứ.”
Đừng để lộ gì cả. Đừng hoảng loạn. Bây giờ mà để lộ là chết.
“Anh cảm giác sao rồi?”
“Tuyệt Vời! Chưa Bao Giờ Thấy Khỏe Hơn Thế Này!”
Giám sát viên Park mỉm cười hiền lành, gật đầu.
“…Nghe vậy thì tôi cũng yên tâm rồi. Vậy chúng ta đi thôi chứ?”
“Đi? À… Ý Anh Là Rời Đi Á?”
“Ừ, chúng ta cùng rời đi nào.”
“Ơ, Tôi Đâu Có Giờ Tan Ca Đâu? Tôi Không Còn Là Giáo Viên Mới Nữa mMà. Tôi Đọc Xong Cuốn Sổ Tay Rồi!”
“Nhưng anh vẫn có thể ra-”
“Không Thể Mà?”
“...”
“À, Tôi Phải Tới Lớp Mầm Chuẩn Bị Khai Giảng Nữa…”
Rồi với một nụ cười hồn nhiên, Park Minseong thốt lên, “À Phải Rồi! Thầy Soleum, Thầy Đi Cùng Tôi Không?”
Nghe vậy, cơn lạnh chạy dọc sống lưng tôi.
“Thầy Soleum Vẫn Chưa Biết Được Phân Lớp Nào Đúng Không? Thầy Chưa Đọc Sổ Tay Mà. Đọc Xong, Thầy Sẽ Biết Ngay Thôi, Ý Tôi Là Lớp Của Thầy Đó!”
Nói rồi, anh ấy đưa tay ra với tôi.
“Sao Mào? Mình Mà Cùng Dạy Chung Lớp Thì Vui Lắm. Hồi Trước Tụi Mình Còn Chung Đội Nữa Mà.”
Chết tiệt.
Chết tiệt!
Tôi lùi lại một cách tự nhiên, sao cho trông như đang suy nghĩ nghiêm túc về lời đề nghị.
Bàn tay anh ta lướt qua khoảng không.
“Ồ…”
“Cảm ơn lời mời, nhưng tôi cần mang cái này ra ngoài trước.”
Tôi giơ chiếc cặp lên.
“Tôi mượn một số thứ, và hình như phải trả lại trong thời gian quy định.”
“Giáo Viên Soleum, Mấy Món Đồ Thú Vị Anh Mang Theo Đều Là Đồ Mượn À?”
“Phải.”
Làm ơn đừng nhận ra.
‘Làm ơn.’


4 Bình luận