Tôi Vẫn Phải Đi Làm Dù Bị...
백덕수 UOONGPIG; 웅돼지
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chương 67.1: Gặp Lại Đội Phó

2 Bình luận - Độ dài: 1,284 từ - Cập nhật:

Sau đó, mọi chuyện được xử lý khá nhanh.

Xem ra tôi lại một lần nữa giành được kha khá sự chú ý trong công ty.

Nghe nói, việc tự mình giải cứu một đồng nghiệp đã bị nhiễm bẩn không phải là chưa từng xảy ra, nhưng hầu hết đều phải trải qua hàng tháng, thậm chí hàng năm trời chuẩn bị kỹ càng cùng quyết tâm sắt đá mới dám thực hiện.

Số người tuyên bố đi giải cứu rồi biến mất cùng với người bị nhiễm thì... đếm không xuể.

Còn tôi? Kéo được người ra ngay sau khi vừa nhiễm xong? Với một lính mới? Việc này được đánh giá là chưa từng có tiền lệ.

"Ê, cái người đeo mặt nạ gạc nai kìa…"

"Là anh ta thật hả?"

"Uầy… Giờ là bao nhiêu lần rồi nhỉ?"

Thỉnh thoảng, tôi lại nghe thấy vài tiếng thì thầm sau lưng khi đi ngang qua hành lang công ty.

Nghĩ lại thì, hồi còn ăn trưa với Đội D trong căng tin, tôi cũng từng nghe mấy lời tương tự, nhưng có lẽ vì tôi đang đi một mình mà những lời đó nghe rõ ràng hơn hẳn.

Dù sao thì họ cũng không thể tám nhảm mãi được đâu.

"Kim Soleum - ssi."

"Vâng, thưa sếp."

"Tạm thời đừng đi làm trong mười ngày tới."

"...??"

"Đây là nghỉ phép có lương."

Vì hơn nửa đội ngũ đã rụng, hoạt động của Đội D hiện cũng tạm ngưng. Và giờ tôi được nghỉ phép.

‘Cơ mà, tôi vẫn phải viết báo cáo một cách đều đặn.’

Mặc dù tôi vẫn còn đang thắc mắc, không hiểu sao mình lại bẻ cong được quy luật của một Bóng tối Cấp B (thứ vốn yêu cầu Hangman phải chết thì mới được tính là hoàn thành) và kéo được Đội phó Eun Haje ra ngoài. 

Kiểu gì cũng có người báo cáo việc mình và Giám sát Park Minseong đã làm.’

Thậm chí, tôi nghe nói đã có bàn bạc sơ bộ về chuyện mời tôi phỏng vấn với ㄴĐội Nghiên cứuᄀ để tăng độ tin cậy cho bản ghi chép thám hiểm.

      “À, Giám sát Kim, làm gì cực vậy! Đi nghỉ, đi nghỉ đi. Anh làm việc lớn thế cơ mà!”

      “…Vâng. Cảm ơn anh.”

Xem ra Quản lý Lee Byeongjin, phụ trách sửa đổi sổ tay hướng dẫn, và cả Đội trưởng Lee Jaheon bên đội tôi đã đích thân dập chuyện phỏng vấn ngay từ trong trứng nước.

Buồn cười là, mấy người cùng nhóm thám hiểm với tôi sau đó đều viết báo cáo kiểu: 〔Kim Soleum-ssi hành động hoàn toàn vì muốn cứu đồng đội, không hề có mưu đồ gì khác.〕

Tức là, họ tự làm bình phong đỡ đạn cho tôi, bảo rằng mọi chuyện chỉ là nhờ phản ứng nhanh và may mắn mà thôi.

‘Rõ ràng là vừa mở cửa ra đã chạy trối chết, vậy mà vẫn chịu đứng ra bênh vực mình.’

Cái đầu thì đương nhiên thôi, nhưng cái sau thì… tôi thật lòng cảm kích nên quyết định cứ thuận theo họ vậy.

Nhờ thế mà tên tôi vẫn tiếp tục được nhắc tới trong các cuộc gọi nội bộ, còn quyển sổ tay hướng dẫn [Kẻ Treo Cổ Thèm Khát] giờ đây được gắn nhãn “Có thể sẽ được chỉnh sửa.”

Trong group chat của mấy lính mới, mọi người cứ đua nhau moi thông tin từ tôi.

---------------------------------------------------

Go Yeongeun: Dạo này anh vất vả rồi. Anh làm tốt lắm.

---------------------------------------------------

“...”

Có người thậm chí còn nhắn riêng để an ủi tôi kìa.

‘Ừm, cảm ơn. Thật lòng đấy.’

Mà nói mới nhớ, thằng Baek Saheon ở chung nhà với tôi còn chẳng thèm hỏi han lấy một câu.

‘Tính nó xưa nay vẫn thế rồi, tôi cũng không mong đợi gì.’

Nhìn chung thì, tình hình hiện tại khá có lợi cho đường sống của tôi.

‘Thậm chí còn tốt ấy chứ?’

Tôi đang từ từ xây dựng nên một bản thành tích ấn tượng.

Cụ thể là tiếng tăm của một nhân viên mới mẻ nhưng nổi bật, nổi tiếng với phong cách ‘dọn dẹp nhanh gọn và sáng tạo’ vì lòng ‘vị tha’.

Và giờ tôi có thêm 10 ngày nghỉ phép có lương.

Tôi nghĩ mình sẽ vui vì được tạm rời xa mấy thứ chuyện ma quái, hoặc sẽ buồn vì bị chậm tích điểm. Trong khi tôi tưởng là một trong hai. Ai ngờ, tôi lại không thấy cảm giác gì hết.

Thế là tôi không làm gì cả.

☾Hoẵng - nim, anh có muốn nghe tôi phân tích vì sao cái show hài thảm họa kia lại thất bại không? Nghe là ghiền đấy!☽

“Ờ, kể đi.”

Tôi ngồi lì mấy ngày trong phòng khách, coi TV cho qua ngày.

Rồi vào ngày thứ ba…

…một tin nhắn đến.

---------------------------------------------------

Eun Haje: Đến bệnh viện đi.

---------------------------------------------------

“...!”

***

"Hươu, cậu tới rồi."

“…Đội phó.”

Tôi đặt phần quà thăm bệnh lên bàn đầu giường và đứng kế bên chị Haje.

Thấy quà, Eun Haje bật cười nhẹ.

"Sữa đậu nành à? Chọn hay đấy."

“…Cảm ơn chị.”

Đây là lần đầu tiên chúng tôi gặp lại kể từ lần giao tiếp ngắn trong phòng y tế, ngay sau khi cô ấy tỉnh lại.

Sắc mặt cô ấy hơi tái nhợt nhưng gương mặt nhìn chung vẫn ổn.

『Táo Bạc Tuyết』dường như đã phát huy tác dụng phần nào.

"Không tệ cho một người vừa bước ra từ cửa tử nhỉ? …Món đó tốt thật. Cảm ơn cậu."

Nhờ món đó, cơ thể chị Eun Haje trông như xác chết nên không bị tiêu hủy. Việc mất tay chứ không phải mất đầu khiến chị được bảo quản trong khu cách ly.

‘Đội trưởng Lee Jaheon báo cáo về tình trạng của Eun Haje, rồi chuyển chị ấy phòng y tế ngay lúc bình minh hôm sau…’

Giờ thì Đội phó đã được đưa tới bệnh viện đối tác của công ty và được điều trị khẩn cấp xong xuôi.

"À, chị bảo là quả táo đó được chị mang theo từ trước. Mọi người thường thích giấu nguồn gốc vật phẩm mà."

“…Em cảm ơn chị.”

"Cảm ơn cái gì? Phải là chị cảm ơn cậu với Minseong mới đúng."

Chị Eun Haje định nhấc tay trái lên như để gạt đi nhưng dừng lại.

Cô ấy không còn tay trái nữa.

“...”

Hiện tại, cánh tay trái được băng bó của Eun Haje kết thúc ngay nơi cổ tay. Với mức độ tổn thương như thế, thuốc hồi phục từ công ty cũng không thể tái tạo được.

“Ờm… Đội phó.”

Tôi mở lời về điều mình đã suy nghĩ từ trước.

“Em còn giữ một bình thuốc hồi phục hạng C…”

"Cậu không định đưa chị luôn chứ?"

“Em… tính bán lấy tiền thôi.”

"Hah."

Eun Haje bĩu môi.

"Nghe kỹ này, Hươu. Mấy món chỉ đổi được bằng điểm ấy? Kể cả gặp người giàu cỡ nào thì ngoài đời chẳng ai mua nổi đâu."

“...”

"Dùng bình đó chỉ vì mất một bàn tay ư? Lãng phí. Cậu phải để dành cho lúc nửa người không còn mới đúng."

“Nhưng mà-”

"Không sao. Tay chị thì chị lo được. Còn cậu thì giữ lại nó để phòng thân đi."

Nói rồi, ánh mắt cô ấy chợt trở nên u tối.

"Nếu cậu cứ tiếp tục bước vào Bóng tối, cậu sẽ còn gặp mấy chuyện tệ hơn đứt tay nhiều. Tin chị đi."

Nghe cô ấy nói mà tôi lạnh sống lưng.

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

Chị ơi biết chị sắp nghỉ hưu rồi nhưng đừng cắm flag thế chứ, main nó đau tim đấy chị ạ
Xem thêm