Tôi Vẫn Phải Đi Làm Dù Bị...
백덕수 UOONGPIG; 웅돼지- Ảnh Minh Họa
- Web Novel
- Chương 1.1:「Hồ sơ Về Những Bí Ẩn Trong Bóng Tối」
- Chương 1.2: Bài Kiểm Tra Khảo Sát
- Chương 1.3: Ga U Sầu
- Chương 2.1: Ga Oán Hận
- Chương 2.2: Ga Hân Hoan
- Chương 2.3: Tìm Đồ Thất Lạc
- Chương 3: Vật Thất Lạc
- Chương 4: Một Cảm Xúc 'Không Tồn Tại'
- Chương 5.1: Nhận Thưởng
- Chương 5.2: Tấm Vé Ước Nguyện
- Chương 6.1: Bạn Cùng Phòng
- Chương 6.2: Ngày Đầu Tiên Đi Làm
- Chương 7.1: Tinh Chất Giấc Mơ
- Chương 7.2: Thử Thách Chết Chóc
- Chương 7.3: Đuổi Bắt Với Ma
- Chương 8.1: Tín Hiệu
- Chương 8.2: Tân Binh 'Gan Dạ'
- Chương 9.1: Điểm Thưởng
- Chương 9.2: Shop Người Ngoài Hành Tinh
- Chương 10.1: Chương Trình Đố Vui Tối Thứ Ba
- Chương 10.2: Chương Trình Đố Vui Tối Thứ Ba
- Chương 11.1: Chương Trình Đố Vui Tối Thứ Ba
- Chương 11.2: Sự Cố Phát Sóng
- Chương 12.1: Dàn Đồng Ca Của Những Con Chiên Hy Sinh
- Chương 12.2: Nghỉ Giải Lao
- Chương 13.1: Thằn Lằn
- Chương 13.2: Thiêu Hủy
- Chương 14.1: Đội Trưởng Lee
- Chương 14.2: Đi Ăn
- Chương 15.1: Thiết Bị Tùy Chỉnh
- Chương 15.2: 『Bộ Hạt Giống Thân Thiện』
- Chương 15.3: Thay Đổi Vị Trí
- Chương 16.1: [Gã Hề Ghét Bạn] (1)
- Chương 16.2: [Gã Hề Ghét Bạn] (2)
- Chương 17.1: Cậu Ấy Làm Đấy (1)
- Chương 17.2: Cậu Ấy Làm Đấy (2)
- Chương 18.1: Cái Đinh Nhô Lên Sẽ Bị Đóng Xuống
- Chương 18.2: Ý Nghĩa Của Thứ Tự Chữ Cái
- Chương 18.3: Nhà Khoa Học Điên Rồ
- Chương 19.1: [Công Viên Giải Trí Vui Tươi] (1)
- Chương 19.2: [Công Viên Giải Trí Vui Tươi] (2)
- Chương 19.3: [Công Viên Giải Trí Vui Tươi] (3)
- Chương 20.1: Công Viên Giải Trí Vui Tươi (4)
- Chương 20.2: Vùng Đất Cổ Tích Của Thỏ (1)
- Chương 21.1: Vùng Đất Cổ Tích Của Thỏ Đỏ (2)
- Chương 21.2: Vùng Đất Cổ Tích Của Thỏ Đỏ (3)
- Chương 22.1: Vùng Đất Cổ Tích Của Thỏ Đỏ (4)
- Chương 22.2: Vùng Nước Thơ Mộng Của Rồng Xanh (1)
- Chương 23.1: Vùng Nước Thơ Mộng Của Rồng Xanh (2)
- Chương 23.2: Vùng Nước Thơ Mộng Của Rồng Xanh (3)
- Chương 24.1: Người Bạn Tốt (1)
- Chương 24.2: Người Bạn Tốt (2)
- Chương 25.1: Linh Vật Hoa Vàng Ở Đâu?
- Chương 25.2: Khu Vực Vàng
- Chương 25.3: Quà Cho Rồng Xanh
- Chương 26.1: Kẻ Nhát Gan
- Chương 26.2: Vi Phạm Quy Tắc
- Chương 27.1: Giận Cá Chém Thớt?
- Chương 27.2: Giận Cá Chém Thớt? (2)
- Chương 28.1: [Ngày Tôi Sẽ Chết] (1)
- Chương 28.2: [Ngày Tôi Sẽ Chết] (2)
- Chương 28.3: [Ngày Tôi Sẽ Chết] (3)
- Chương 29.1: Vào Đội A?
- Chương 29.1: Từ Chối
- Chương 30.1: Tài Khoản Lạ
- Chương 30.2: Giao Dịch
- Chương 31.1: Mua Hàng
- Chương 31.2: Quà Cho Người Bạn Tốt?
- Chương 32.1: Truy Tìm
- Chương 32.2: ㄴĐội An Ninhᄀ
- Chương 32.3: Bị Cuốn Vào
- Chương 33.1: Bức Tranh Thủy Mặc
- Chương 33.2: Tiếng Gọi Cửa
- Chương 34.1: Sangun-nim (1)
- Chương 34.2: Sangun-nim (2)
- Chương 34.3: Sangun-nim (3)
- Chương 35.1: Nghi Lễ
- Chương 35.2 Bên ngoài
- Chương 36.1 Nghĩa trang Sangun-nim
- Chương 36.2 Bài ca dâng lên Sangun-nim
- Chương 37.1: Cái Bẫy Của Changgwi
- Chương 37.2: Changgwi Lộ Diện
- Chương 37.3: Yêu Cầu Cứu Hộ?
- Chương 38.1: Tôi Là Lính Mới Của Đội D
- Chương 38.2: Mua Bồn Tắm Máu
- Chương 39.1: Bồn Tắm Máu
- Chương 39.2: Nhân Sâm Bỏ Trốn
- Chương 40.1: Thêm Người
- Chương 40.2: Biệt Thự Của Người Mù
- Chương 41.1: Thu Phí
- Chương 41.2: Tên Điên
- Chương 42.1: Tầng Hầm
- Chương 42.2: Buổi triển lãm 'Sức Mạnh Của Cảm Xúc'
- Chương 42.3: Tai Thay Cho Mắt
- Chương 43.1: Công Cụ Trốn Thoát
- Chương 43.2: Tạo Nến
- Chương 43.3: Giáp Mặt
- Chương 44.1: Cửa Sổ Trong Triển Lãm
- Chương 44.2: Thứ Đánh Lừa Các Máy Soát Vé
- Chương 45.1: Không Đủ Điều Kiện
- Chương 45.2: Quá Thảm Hại
- Chương 46.1: Suy Nghĩ Khác Thường
- Chương 46.2: Sự Bất Đồng Trong Văn Hóa
- Chương 47.1 Thông Báo
- Chương 47.2 Tẩu Thoát
- Chương 48.1 Quản Lý Kim
- Chương 48.2 Nhân Viên Ưu Tú
- Chương 48.3 Dược Thể Tái Tạo
- Chương 49.1 Nói Dối Càng Nhiều, Hiệu Quả Càng Giảm
- Chương 49.2 Trách Nhiệm Và Quyền Lợi
- Chương 50.1 Bóng Tối Phụ Trách
- Chương 50.2 Gian Thương
- Chương 51.1 Cuộn Băng Cassette
- Chương 51.2 Người Từ Salmon Market
- Chương 52.1 Viên Chức Chính Phủ
- Chương 52.2 Nhà Nghỉ Chân Trời
- Chương 52.3 Một Trong Những Người Ở Đây
- Chương 53.1 Nạn Nhân Đầu Tiên
- Chương 53.2 Sợ Hãi
- Chương 53.3 Càn Quét
- Chương 54.1: Ngày Cuối Cùng
- Chương 54.2: Kẻ Giết Người Là...?
- Chương 55.1: Kết Quả Trao Đổi
- Chương 55.2: Anh Đã Từng Nghĩ Đến Việc Đổi Nghề Chưa?
- Chương 56.1: Được Thừa Hưởng
- Chương 56.2: Lời Tuyên Bố
- Chương 57.1: Một Phép Màu
- Chương 57.2: Câu Chuyện Ma Bị Hiểu Lầm
- Chương 58.1: Tiệm Xăm Ánh Trăng
- Chương 58.2: Nâng Cấp Hình Xăm
- Chương 59.1: Không Gian Mini
- Chương 59.2: Ba Ngày Chuẩn Bị
- Chương 60.1: Một Lối Thoát Mới?
- Chương 60.2: Không Có Lần Sau
- Chương 61.1: Cuộc Sống Là Một Chuỗi Biến Đổi
- Chương 61.2: Người Treo Cổ
- Chương 62.1: Kịch Bản Tốt Nhất
- Chương 62.2: Biến Số
- Chương 63.1: Cá Cược
- Chương 63.2: Lỗ Hổng
- Chương 64.1: Bài Học Rút Ra
- Chương 64.2: Trái Cây Yêu Thích
- Chương 64.2: Màn Hành Quyết
- Chương 65.1: Giáo Viên Park Minseong
- Chương 65.2: Bầu Trời Xanh
- Chương 66.1: Người Bị Ô Nhiễm
- Chương 66.2: Nỗ Lực Xứng Đáng
- Chương 67.1: Gặp Lại Đội Phó
- Chương 67.2: Cuộc Chia Ly Êm Đẹp Nhất
- Chương 68.1: Nhiệm Vụ Quay Trở Lại
- Chương 68.2: Vỗ Tay
- Chương 69.1: Cho Xin Miếng Đi
- Chương 69.2: Còn Tỉnh
- Chương 70.1: Lời Khuyên
- Chương 70.2: Mua Tất
- Chương 71.1: Bàn Đạp
- Chương 71.2: Thành Viên Mới
- Chương 72.1: Mỏ Vàng Sinh Lời
- Chương 72.2: Phương Thức Tham Gia
- Chương 73.1: Đón Chào Học Sinh Chuyển Trường
- Chương 73.2: Đặc Vụ Chăm Chỉ
- Chương 74.1: Năm Giây Mặc Niệm
- Chương 74.2: Bằng Chứng
- Chương 74.3: Phê Duyệt Tạm Thời
- Chương 75.1: Biệt Danh
- Chương 75.2: Không Thể Phản Bội
- Chương 76.1: Che Giấu Niềm Vui
- Chương 76.2: Chém Gió Thôi!
- Chương 77.1: Tình Huống Lố Bịch
- Chương 77.2: Có Cái Gì Đó Sai Sai
- Chương 77.3: Nhân Viên 'Hy Sinh'
- Chương 78.1: Phòng Y Tế
- Chương 78.2: Học Sinh Trường Sekwang
- Chương 79.1: Ngã Rẽ Mới
- Chương 79.2: Cô Cừu Đấy À?
- Chương 80.1: Cách Gợi Ý Trở Thành Bằng Chứng
- Chương 80.2: Giáo Viên
- Chương 81.1: Cà Chua
- Chương 81.2: Tốt Nghiệp
- Chương 82.1: Chưa Từng Hiện Diện
- Chương 82.2: Gặp Gỡ Giám Đốc Cheong
- Chương 83.1: Có Hệ Thống Hơn Tưởng Tượng
- Chương 83.2: 'Tài Sản'
- Chương 84.1: Đã Ô Nhiễm
- Chương 84.2: Đi Tư Vấn
- Chương 85.1: Trở Lại Chính Mình
- Chương 85.2: Giám Đốc Ho
- Chương 86.1: Đừng Để Quá Một Tuần
- Chương 86.2: Cách Sống Lý Trí
- Chương 87.1: Ồ, Ra Là Vậy.
- Chương 87.2: Loại Người Khó Hiểu Nhất
- Chương 88.1: Đặc Ân Hay Nợ?
- Chương 88.2: Nữ Nhân Viên Tham Lợi
- Chương 89.1: Đừng Từ Bỏ Thân Xác Của Bạn!
- Chương 89.2: Không Nói Lý Với Kẻ Điên
- Chương 90.1: Mặc Cả
- Chương 90.2: Quao! Lại Được Giúp Nữa Nè! Hên Ghê!
- Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Sau đó, mọi chuyện được xử lý khá nhanh.
Xem ra tôi lại một lần nữa giành được kha khá sự chú ý trong công ty.
Nghe nói, việc tự mình giải cứu một đồng nghiệp đã bị nhiễm bẩn không phải là chưa từng xảy ra, nhưng hầu hết đều phải trải qua hàng tháng, thậm chí hàng năm trời chuẩn bị kỹ càng cùng quyết tâm sắt đá mới dám thực hiện.
Số người tuyên bố đi giải cứu rồi biến mất cùng với người bị nhiễm thì... đếm không xuể.
Còn tôi? Kéo được người ra ngay sau khi vừa nhiễm xong? Với một lính mới? Việc này được đánh giá là chưa từng có tiền lệ.
"Ê, cái người đeo mặt nạ gạc nai kìa…"
"Là anh ta thật hả?"
"Uầy… Giờ là bao nhiêu lần rồi nhỉ?"
Thỉnh thoảng, tôi lại nghe thấy vài tiếng thì thầm sau lưng khi đi ngang qua hành lang công ty.
Nghĩ lại thì, hồi còn ăn trưa với Đội D trong căng tin, tôi cũng từng nghe mấy lời tương tự, nhưng có lẽ vì tôi đang đi một mình mà những lời đó nghe rõ ràng hơn hẳn.
Dù sao thì họ cũng không thể tám nhảm mãi được đâu.
"Kim Soleum - ssi."
"Vâng, thưa sếp."
"Tạm thời đừng đi làm trong mười ngày tới."
"...??"
"Đây là nghỉ phép có lương."
Vì hơn nửa đội ngũ đã rụng, hoạt động của Đội D hiện cũng tạm ngưng. Và giờ tôi được nghỉ phép.
‘Cơ mà, tôi vẫn phải viết báo cáo một cách đều đặn.’
Mặc dù tôi vẫn còn đang thắc mắc, không hiểu sao mình lại bẻ cong được quy luật của một Bóng tối Cấp B (thứ vốn yêu cầu Hangman phải chết thì mới được tính là hoàn thành) và kéo được Đội phó Eun Haje ra ngoài.
‘Kiểu gì cũng có người báo cáo việc mình và Giám sát Park Minseong đã làm.’
Thậm chí, tôi nghe nói đã có bàn bạc sơ bộ về chuyện mời tôi phỏng vấn với ㄴĐội Nghiên cứuᄀ để tăng độ tin cậy cho bản ghi chép thám hiểm.
“À, Giám sát Kim, làm gì cực vậy! Đi nghỉ, đi nghỉ đi. Anh làm việc lớn thế cơ mà!”
“…Vâng. Cảm ơn anh.”
Xem ra Quản lý Lee Byeongjin, phụ trách sửa đổi sổ tay hướng dẫn, và cả Đội trưởng Lee Jaheon bên đội tôi đã đích thân dập chuyện phỏng vấn ngay từ trong trứng nước.
Buồn cười là, mấy người cùng nhóm thám hiểm với tôi sau đó đều viết báo cáo kiểu: 〔Kim Soleum-ssi hành động hoàn toàn vì muốn cứu đồng đội, không hề có mưu đồ gì khác.〕
Tức là, họ tự làm bình phong đỡ đạn cho tôi, bảo rằng mọi chuyện chỉ là nhờ phản ứng nhanh và may mắn mà thôi.
‘Rõ ràng là vừa mở cửa ra đã chạy trối chết, vậy mà vẫn chịu đứng ra bênh vực mình.’
Cái đầu thì đương nhiên thôi, nhưng cái sau thì… tôi thật lòng cảm kích nên quyết định cứ thuận theo họ vậy.
Nhờ thế mà tên tôi vẫn tiếp tục được nhắc tới trong các cuộc gọi nội bộ, còn quyển sổ tay hướng dẫn [Kẻ Treo Cổ Thèm Khát] giờ đây được gắn nhãn “Có thể sẽ được chỉnh sửa.”
Trong group chat của mấy lính mới, mọi người cứ đua nhau moi thông tin từ tôi.
---------------------------------------------------
Go Yeongeun: Dạo này anh vất vả rồi. Anh làm tốt lắm.
---------------------------------------------------
“...”
Có người thậm chí còn nhắn riêng để an ủi tôi kìa.
‘Ừm, cảm ơn. Thật lòng đấy.’
Mà nói mới nhớ, thằng Baek Saheon ở chung nhà với tôi còn chẳng thèm hỏi han lấy một câu.
‘Tính nó xưa nay vẫn thế rồi, tôi cũng không mong đợi gì.’
Nhìn chung thì, tình hình hiện tại khá có lợi cho đường sống của tôi.
‘Thậm chí còn tốt ấy chứ?’
Tôi đang từ từ xây dựng nên một bản thành tích ấn tượng.
Cụ thể là tiếng tăm của một nhân viên mới mẻ nhưng nổi bật, nổi tiếng với phong cách ‘dọn dẹp nhanh gọn và sáng tạo’ vì lòng ‘vị tha’.
Và giờ tôi có thêm 10 ngày nghỉ phép có lương.
Tôi nghĩ mình sẽ vui vì được tạm rời xa mấy thứ chuyện ma quái, hoặc sẽ buồn vì bị chậm tích điểm. Trong khi tôi tưởng là một trong hai. Ai ngờ, tôi lại không thấy cảm giác gì hết.
Thế là tôi không làm gì cả.
☾Hoẵng - nim, anh có muốn nghe tôi phân tích vì sao cái show hài thảm họa kia lại thất bại không? Nghe là ghiền đấy!☽
“Ờ, kể đi.”
Tôi ngồi lì mấy ngày trong phòng khách, coi TV cho qua ngày.
Rồi vào ngày thứ ba…
…một tin nhắn đến.
---------------------------------------------------
Eun Haje: Đến bệnh viện đi.
---------------------------------------------------
“...!”
***
"Hươu, cậu tới rồi."
“…Đội phó.”
Tôi đặt phần quà thăm bệnh lên bàn đầu giường và đứng kế bên chị Haje.
Thấy quà, Eun Haje bật cười nhẹ.
"Sữa đậu nành à? Chọn hay đấy."
“…Cảm ơn chị.”
Đây là lần đầu tiên chúng tôi gặp lại kể từ lần giao tiếp ngắn trong phòng y tế, ngay sau khi cô ấy tỉnh lại.
Sắc mặt cô ấy hơi tái nhợt nhưng gương mặt nhìn chung vẫn ổn.
『Táo Bạc Tuyết』dường như đã phát huy tác dụng phần nào.
"Không tệ cho một người vừa bước ra từ cửa tử nhỉ? …Món đó tốt thật. Cảm ơn cậu."
Nhờ món đó, cơ thể chị Eun Haje trông như xác chết nên không bị tiêu hủy. Việc mất tay chứ không phải mất đầu khiến chị được bảo quản trong khu cách ly.
‘Đội trưởng Lee Jaheon báo cáo về tình trạng của Eun Haje, rồi chuyển chị ấy phòng y tế ngay lúc bình minh hôm sau…’
Giờ thì Đội phó đã được đưa tới bệnh viện đối tác của công ty và được điều trị khẩn cấp xong xuôi.
"À, chị bảo là quả táo đó được chị mang theo từ trước. Mọi người thường thích giấu nguồn gốc vật phẩm mà."
“…Em cảm ơn chị.”
"Cảm ơn cái gì? Phải là chị cảm ơn cậu với Minseong mới đúng."
Chị Eun Haje định nhấc tay trái lên như để gạt đi nhưng dừng lại.
Cô ấy không còn tay trái nữa.
“...”
Hiện tại, cánh tay trái được băng bó của Eun Haje kết thúc ngay nơi cổ tay. Với mức độ tổn thương như thế, thuốc hồi phục từ công ty cũng không thể tái tạo được.
“Ờm… Đội phó.”
Tôi mở lời về điều mình đã suy nghĩ từ trước.
“Em còn giữ một bình thuốc hồi phục hạng C…”
"Cậu không định đưa chị luôn chứ?"
“Em… tính bán lấy tiền thôi.”
"Hah."
Eun Haje bĩu môi.
"Nghe kỹ này, Hươu. Mấy món chỉ đổi được bằng điểm ấy? Kể cả gặp người giàu cỡ nào thì ngoài đời chẳng ai mua nổi đâu."
“...”
"Dùng bình đó chỉ vì mất một bàn tay ư? Lãng phí. Cậu phải để dành cho lúc nửa người không còn mới đúng."
“Nhưng mà-”
"Không sao. Tay chị thì chị lo được. Còn cậu thì giữ lại nó để phòng thân đi."
Nói rồi, ánh mắt cô ấy chợt trở nên u tối.
"Nếu cậu cứ tiếp tục bước vào Bóng tối, cậu sẽ còn gặp mấy chuyện tệ hơn đứt tay nhiều. Tin chị đi."
Nghe cô ấy nói mà tôi lạnh sống lưng.


2 Bình luận