Tôi Vẫn Phải Đi Làm Dù Bị...
백덕수 UOONGPIG; 웅돼지
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chương 92.1: Giá Trị Của Điều Ước

3 Bình luận - Độ dài: 1,302 từ - Cập nhật:

Nhân viên ma-nơ-canh xếp hàng ngay ngắn và bắt đầu vỗ tay đồng loạt. Phản ứng nhiệt liệt ấy là để chúc mừng quyết định mua nhẫn của tôi.

Trong khi đó, hai đồng nghiệp đi theo tôi thì đứng trơ ra như tượng, sốc toàn tập.

Đơn vị thanh toán hợp lệ cho chiếc nhẫn là hai con người.

Bộp, bộp, bộp…

Đám ma-nơ-canh ngừng vỗ tay và bắt đầu bước về phía hai đồng nghiệp ở sau lưng tôi, như thể sắp hoàn tất thủ tục thanh toán.

Tôi giơ tay lên.

“Khoan đã, tôi muốn đề xuất thay đổi phương thức thanh toán.”

Đám ma-nơ-canh lập tức khựng lại và quay đầu nhìn tôi.

Đúng là cửa hàng này chấp nhận trao đổi bằng con người. Tiệm boutique có tiền lệ và vẫn còn giao dịch bằng người được.

Nhưng sao chúng lại nhận người?

Nếu suy nghĩ từ gốc rễ thì thứ chúng cần là:

Lao động.

Dù là culi hay nhân viên được ‘thăng cấp’ làm ma-nơ-canh như đám này, wiki đã khẳng định sự thật rằng:

Con người có giá trị vì họ góp phần vận hành cửa hàng.

Vậy ngoài lao động ra, thứ gì khác có thể hỗ trợ cho nơi này hoạt động?

Câu trả lời cũng quá rõ ràng, ngay cả Tập đoàn Daydream cũng có chung câu trả lời.

Nguồn nguyên liệu.

Tôi thò tay vào hình xăm và rút ra một món - thứ giá trị nhất mà tôi từng chuẩn bị.

“Tôi muốn thanh toán bằng cái này.”

Một thỏi vàng.

“...!”

Dù là trong truyện ma, sự xuất hiện bất ngờ của ngôi sao sáng giá của chủ nghĩa tư bản cũng khiến hai đồng nghiệp tôi rung động.

Thật lòng mà nói, sau khi vét sạch tài khoản ở cái Shop Người Ngoài Hành Tinh kia, tôi đã do dự không biết có nên xài cái này không…

May mà tôi vẫn kịp túm lấy nó trong lúc ghé qua Jongno.

Vàng và bạc là những món cơ bản trong truyện ma.

Khác với bạc chủ yếu dùng để trừ tà, vàng có tính biểu tượng rộng hơn, thường gắn với lòng tham hoặc vật hiến tế. Một đơn vị tiền tệ cực kỳ đa năng.

Vậy nên…

“Thỏi này đủ không?”

Một ma-nơ-canh mặc đồng phục trang trọng hơn tiến đến. Nó cúi thấp đầu trước thỏi vàng nhỏ, rồi…

Lịch sự đưa hai tay ra nhận.

Thành công!

Tôi đã chuẩn bị sẵn tâm thế bỏ chạy nếu thất bại, nhưng tình hình lại tốt đẹp ngoài mong đợi.

Tôi đặt thỏi vàng vào tay ma-nơ-canh. Nó lui lại, rồi quay trở lại từ sau tủ kính, trên tay là chiếc nhẫn với bao bì còn trau chuốt hơn.

Chiếc nhẫn bạc tôi mua giờ nằm gọn trên một chiếc đệm nhung với hình thêu rắn cực kỳ tinh xảo.

Cả cái đệm cũng được tặng kèm à?

Vì không có phản ứng gì khi tôi lấy cả đệm, nên tôi cất hết vào kho mini.

Sau đó, hai ma-nơ-canh khác bước tới, mỗi đứa cầm một hộp nhung hình chữ nhật.

Tuy giống nhau về hình dạng, nhưng bên trong lại hoàn toàn khác biệt.

Hộp bên trái chứa một túi vải truyền thống, mở ra thì tôi thấy bên trong có mấy đồng xu in ngược.

Tiền thối!

Lời lãi thêm rồi.

Túi này nặng hơn hẳn so với mấy đồng xu tôi nhận ở cửa hàng thịt hồi nãy. Đồng xu to hơn, dày hơn. Rõ ràng chúng có mệnh giá khác.

Tất cả là của tôi.

Tôi đã nghiêng hẳn về phía phương án thiết thực, nhưng vẫn liếc thử sang mấy chiếc hộp còn lại.

Bên trong là vài món linh tinh, trang sức thì không ra trang sức, đồ trang trí cũng chẳng tới. Vừa nhỏ, vừa lạc quẻ. Những món đồ này không đeo được mà cũng chẳng có vẻ gì là vật hỗ trợ tinh thần.

Chúng đang cố gắng bán thêm trước khi thối tiền đây mà.

Xem ra chúng khá thích 'thỏi tiền quốc tế’ này.

Nhưng đúng lúc đó, tôi thấy một món trong đống linh tinh ấy bắt mắt hơn hẳn.

Một chiếc dây buộc tóc có nơ nhỏ.

Chất liệu của nó không rõ là gì, nhưng chiếc nơ bóng loáng màu nâu đậm, trông rất sang.

“...”

Thú vị đấy.

“Tôi mua cả cái này được không?”

Tôi chỉ vào chiếc dây buộc tóc.

6r2el8xo o

Đám ma-nơ-canh lại vỗ tay lần nữa, rồi rút một nửa số xu trong túi ra trước khi cúi đầu đưa phần tiền thừa còn lại cho tôi.

“Cảm ơn.”

Tôi nhận lấy đống hàng đóng gói cẩn thận và cất vào hình xăm.

“Quao, từ nãy giờ tôi cứ thắc mắc hoài… Năng lực của anh nhìn xịn thật đấy! Anh đang dùng thiết bị gì thế?”

“Ờ.”

Tôi quay sang Kang Yihak, người đang cười tinh ranh.

Không biết cô ta có nhận ra là bản thân vừa suýt bị đem đi bán không?

Haizz… Thử lại lần nữa vậy.

Tôi quyết định tung đòn cuối: Giả điên để khỏi bị kiếm chuyện.

Nhìn thẳng vào Kang Yihak, tôi lên tiếng, “Tôi thắc mắc một chuyện này.”

“Ơ… Gì cơ?”

“Nếu tôi bán một sinh vật có tri giác, thì sẽ đổi được bao nhiêu vàng?”

Sự im lặng kéo dài vài giây.

“Hả? Sao anh lại nghĩ ra câu vô lý như vậy chứ? Haha!”

Kang Yihak cười phá lên.

“Bán thận hoặc giác mạc chắc còn được nhiều vàng hơn đó.”

“...”

Đây là lối tư duy bình thường sao?

Không, quá rõ là không.

Tôi bỏ cuộc. Không đôi co nữa.

Chuyện này đúng là càng lúc càng rợn người.

‘Mình chỉ cần chịu đựng cho tới khi thoát khỏi truyện ma này là được.’

Thay vào đó, tôi quyết định dụ đám đồng đội một tí.

“Cầm lấy này.”

“Ể…?!”

Tôi chia tiền thừa trong túi ra làm ba, rồi phát cho mỗi người một phần.

“Tôi cho mượn đấy, nếu xài thì trả bằng vàng. Còn không xài thì tôi sẽ thu lại vào lúc rời khỏi đây.”

“T-Tôi cảm ơn…”

Jang Heonun là người đầu tiên cúi đầu cảm ơn.

Tôi có thể bỏ qua Kang Yihak như một người không thể lý giải, nhưng vẫn không hiểu nổi tại sao Jang Heonun lại bình tĩnh như vậy.

‘Anh ta đã trải qua cái quái gì ở Đội Bổ Sung thế…?’

Lúc bắt đầu nhiệm vụ này, tôi từng nghĩ: “Vì có đồng nghiệp còn tỉnh táo nên chuyến thám hiểm này sẽ ổn thôi”, nhưng giờ thì tôi thấy nhớ Baek Saheon thật sự.

Ít ra tên đó thì điên đều đều, có dự đoán và kiểm soát được.

Còn ở đây thì tôi toát cả mồ hôi lạnh rồi.

Thấy Kang Yihak giơ đồng xu lên ngắm nghía, tôi vội ngăn lại.

“Đừng nhìn kỹ quá.”

“Biết rồi mà~”

Cô ta lẩm bẩm bằng giọng hơi mơ màng, “Vàng đúng là vô đối ha…”

“...”

“Xin lỗi, cô Ngựa.”

Jang Heonun nhỏ giọng xen vào.

“Nói như vậy có hơi nguy hiểm đấy. Trên đời có nhiều thứ quý hơn vàng.”

“Haha, anh Bò Rừng, để tôi mách anh một bí kíp đồng nghiệp nè: Theo anh thì điều ước có giá trị nhất khi dùng để làm gì?”

“Điều ước à…? Để cứu người, để mang lại lợi ích cho thế giới, tôi đoán vậy.”

“Eyyy~ Người trên đời thì thiếu gì! Không, không, hiệu quả nhất là cứ sản xuất hoài thứ gì đang hiếm và đắt đỏ!”

Kang Yihak nói chắc nịch, hai tay dang rộng.

“Và thứ đó chính là Bàn Tay Midas!”

Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận

Đáng sợ quá
Xem thêm
TRANS
bàn tay vàng trong làng tự huỷ
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
Yeah, mấy nhân vật (đặc biệt là phản diện) hầu hết đều chết do tự biến bản thân thành vàng :v
Xem thêm