Tôi Vẫn Phải Đi Làm Dù Bị...
백덕수 UOONGPIG; 웅돼지
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chương 92.2: Vàng Và Quyền Lực

3 Bình luận - Độ dài: 1,483 từ - Cập nhật:

“...!”

Cái gì cơ?

“…Ý cô là cái bàn tay chạm vào cái gì cũng biến thành vàng trong thần thoại Hy Lạp ấy hả?”

“Đúng rồi đó! Người Hàn rành thần thoại Hy Lạp - La Mã ghê luôn á!”

Kang Yihak cười toe toét.

“Tất nhiên, tôi đâu có ngu đến mức xin cho toàn thân mình chạm vào gì cũng biến thành vàng. Tôi đã nghĩ kỹ rồi, tôi sẽ chọn một chỗ trên cơ thể mà không ảnh hưởng tới sinh hoạt hằng ngày.”

“...”

Bất ngờ thay, ánh mắt của Jang Heonun trở nên lạnh băng, giống hệt cái lúc trong buổi định hướng nhân viên mới. Khi đó, anh ta dính máu từ đầu đến chân nhưng vẫn giơ tay hỏi về 『Tấm Vé Ước Nguyện』.

“…Thế sao không ước trong tài khoản ngân hàng có sẵn trăm tỷ, hay ngàn tỷ luôn cho rồi?”

Nhưng Kang Yihak không hề nao núng.

“Gì cơ? Uổng công phí phạm một điều ước duy nhất như vậy chi? Với lại, tiền giấy mà, đất nước sập cái là thành giấy vụn liền, nhưng vàng thì sao nào?”

Cô ta dí sát cái mặt nạ ngựa vào Jang Heonun.

“Vàng thì không bao giờ mất giá.”

“...!”

“Khi kim cương, đô la, mọi loại tiền tệ khác đều sụp đổ, thì vàng vẫn không bao giờ rời khỏi xu hướng tăng dài hạn. Nó là đỉnh cao của tư bản.”

“...”

“Đúng không nào? Giám sát viên mà em yêu mến - người thăng chức nhanh nhất - người tích điểm lẹ nhất - Giám sát viên Hươu, anh cũng đồng ý với em mà, đúng không?”

Tôi còn chưa kịp nói gì thì Kang Yihak đã tiếp lời luôn.

“Thôi không cần trả lời đâu~ Vì anh mang theo cả thỏi vàng còn gì? Anh thấy rõ công dụng của nó rồi đấy!”

Và đúng lúc đó, tôi nhận ra.

“Vàng là tiền, và tiền là quyền lực. Đó là quy tắc của xã hội loài người!”

Kang Yihak hoàn toàn không hề giấu diếm mưu đồ gì cả.

‘Người này… đơn giản là cuồng tiền đến phát điên!’

Muốn kiếm tiền là chuyện bình thường, nhưng một người mà sẵn sàng cân đo linh hồn để bán thì đúng là choáng váng.

Có thể là do hiệu ứng của『Trái Tim Bạc』, cộng thêm bầu không khí thương mại hóa nơi đây khiến cô ta bộc lộ rõ bản chất, nhưng tôi có linh cảm rằng, đây chính là bản chất thật của Kang Yihak. Chỉ là bình thường, cô ta che giấu rất tốt mà thôi.

‘Cô ta nguy hiểm vãi.’

Ra khỏi nơi này rồi, tôi nhất định phải tránh xa cô ta.

Tạm thời, tôi khoanh tay giữ vẻ mặt trung lập.

“Ờ, tôi hiểu rồi. Chúc cô kiếm được nhiều tiền.”

“Haha, vâng!!”

Giờ thì, tôi phải rời khỏi cửa hàng này đã.

Tôi từ chối lời đề nghị hộ tống của hai nhân viên với lí do: “Tôi  muốn dạo thêm một chút”. Và ngay khi đám nhân viên quay về hình thái những bàn tay lơ lửng, chúng tôi liền lỉnh thẳng ra cửa sau.

‘Huu.’

Tại một con hẻm tối om với những cánh cửa chen chúc san sát. 

Ai mà ngờ một nơi quái dị như thế lại mang đến cảm giác dễ chịu chứ?

‘Mục tiêu đã hoàn thành, trước khi đường đi trở nên hẹp hơn nữa, mình nên tìm một con hẻm an toàn dễ chịu một chút để giải quyết các bước còn lại.’

May mắn là nhờ đi được hơn 1.000 bước trong boutique, chúng tôi nhanh chóng tìm được lối hẻm mới.

〘Đừng bỏ rơi cơ thể mình!〙

  〘Số bước còn lại: 3,999〙

Lối đi giữa những cánh cửa hông lần này hẹp ngang bằng cái hẻm trước, nhưng cảm giác thì dễ thở hơn hẳn.

“Nơi này… trông quen quen thì phải?”

Ánh đèn đục lờ mờ hắt ra từ mấy cột điện.

Dưới bầu trời sao, ánh sáng vàng từ bảng hiệu và cửa sổ mấy tiệm nhỏ lan ra dịu dàng.

Không hiểu sao, tôi cảm thấy thật hoài niệm…

Khung cảnh giống như mấy khu dân cư cũ, yên bình ấm cúng.

Tất nhiên nếu tôi mất cảnh giác, rất có thể một cửa hàng nào đó sẽ dụ tôi vào và biến tôi thành người mất tích (hoặc tệ hơn nữa là mất trí).

“Tôi nhận ra chỗ này rồi!”

========================

「Hồ sơ Về Những Bí Ẩn Trong Bóng Tối」: Công ty Daydream Inc: Chuyện Ma

[■■■ Tuyến đường số 16]: Khu Đã Xác Nhận trên Khu Hẻm Tử Thần:

12 – Khu Mua Sắm Cũ

========================

Con hẻm này được nhắc tới nhiều trong cẩm nang và cả nhật ký thám hiểm. Nó cũng được đánh giá là một trong những lối đi an toàn hơn.

Và nó chính là đích đến của tôi.

“Đi tiếp hẻm sau nhé.”

“Rõ!” x2

Chúng tôi bước vào con hẻm hoài niệm và tĩnh lặng.

Hầu như con hẻm này chẳng có ai.

Không khí nơi đây như vào đêm Giáng Sinh hay giao thừa, nó mang một chút gì đó vừa nhẹ nhàng, vừa huyền bí.

Tôi đi ngang mấy cửa tiệm nhỏ cho đến khi dừng lại trước một chỗ.

“...”

Một tiệm văn phòng phẩm.

Chỗ này không chỉ bán vở bút cho học sinh, mà còn bán cả đồ ăn vặt, giống y như mấy tiệm tạp hóa cạnh trường hồi đầu năm 2000 ấy, nó có cả toboki và bánh snack rẻ tiền luôn.

Tôi nhìn quầy trưng bày. Ngay nơi đáng lẽ ra chỉ có odeng và toboki, thì lại là từng chồng thạch kiều mạch in hoa sen cực kỳ tinh xảo.

Và phía trên quầy là bảng hiệu tiệm.

〔Tiệm Tạp Hóa Ngọt Ngào〕

Tìm được rồi.

Đây chính là nơi được nói là có bán thanh sôcôla bọc trong bao bì trùng khớp với mô tả của tôi.

‘Huuu.’

Đến nơi rồi, sự căng thẳng bắt đầu dâng lên.

Khi tôi quay đầu để nhìn hai cấp dưới thì…

“Hươu.”

ÁAAAA!!

Tôi suýt nữa nhảy dựng lên!

Trong khi cố gắng giữ bình tĩnh, tôi quay đầu và thấy trong bóng tối của cái cột điện bên cạnh quán tạp hóa… là một cái đầu thằn lằn màu trắng đang nhìn tôi.

…Đội trưởng!

“Cậu còn bao nhiêu bước?”

Tôi nhìn luân phiên giữa tiệm văn phòng phẩm và cái đầu thằn lằn, rồi mới trấn tĩnh được.

“Anh chờ bọn em ở đây à?”

“Ừ. Còn bao nhiêu bước?”

“…Tụi em còn khoảng 3,900 bước. Còn sếp, sếp hoàn thành gần xong 10,000 bước rồi chứ?”

“Ừ. Tôi xác định đây là hẻm có khả năng gặp người quen cao nhất, nên đã đợi ở đây với 500 bước còn lại.”

Có vẻ anh ta đã đoán được tôi sẽ đến tiệm này, món snack được báo cáo là từng xuất hiện ở tiệm đồ ngọt, cũng chính là lí do mà chúng tôi bước vào câu chuyện này ngay từ đầu.

Anh ấy xém làm tôi đứng tim luôn á!

Mà ít ra anh ấy trả lời rành mạch. 

Trong đầu tôi, hình tượng về vị cấp trên thằn lằn có phải phần cải thiện.

Đúng lúc đó, Kang Yihak lên tiếng.

“Quao, Đội Trưởng đáng tin ghê! Nhân tiện, tụi em qua thử tiệm kế bên được không ạ? Tụi em tính rảo bước thêm chút.”

Cửa tiệm mà cô ta chỉ là một nơi bán đồ len như găng tay, khăn choàng và đúng là nó đã từng xuất hiện trong hồ sơ thám hiểm.

Cô ta còn lắc lắc mấy đồng xu tôi đưa như muốn nhấn mạnh thêm.

Thằn lằn lia cặp đồng tử đỏ rạch dọc nhìn cô ta.

“Cô có đơn vị tiền tệ hợp lệ?”

“Có-có chứ! Giám sát viên Soleum chuẩn bị cho bọn em cả đấy~ Tổ D đúng là xuất sắc luôn, em học được nhiều lắm. Haha!”

“Vậy à.”

Thằn lằn gật đầu và dặn dò ngay.

“Đi theo cặp. Không được làm trái hướng dẫn. Quay lại hẻm trong vòng mười phút.”

“Rõ!”

“À, vâng…!”

Kang Yihak lập tức kéo Jang Heonun đi về phía tiệm đồ len.

Mà đúng là con hẻm này và cửa tiệm kia đều được đánh giá khá an toàn, nên Lee Jaheon mới cho phép họ tách ra.

Và với tôi thì vậy là quá tiện.

Giờ tôi có thể xem xét nơi đến mà không cần chia sẻ ‘bí mật’ với ai.

“...”

Tôi đứng trước cửa kính của tiệm văn phòng phẩm.

Lee Jaheon đi theo sát bên.

“Tôi vào đây.”

“Ừ.”

Keng.

Chúng tôi trảo bước vào bên trong tiệm.

Giờ là lúc tìm 『Thanh Sôcôla Của Đứa Trẻ Ngoan』rồi.

Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận

Thông báo tìm trẻ lạc thôi mà, sao anh thắc mắc thế
Xem thêm
TRANS
k biết đám kia sẽ mua j
Xem thêm