Tôi Vẫn Phải Đi Làm Dù Bị...
백덕수 UOONGPIG; 웅돼지
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel (Phần 1: Chương 1-101)

Chương 99.1: Một Tháng

3 Bình luận - Độ dài: 1,500 từ - Cập nhật:

Tôi biết...

Tôi biết rằng, Cục Quản Lý Thảm Họa Siêu Nhiên đang kiểm soát chặt chẽ thông tin liên quan đến chuyện ma [Xưởng Yêu Tinh] để ngăn chuyện rò rỉ ra ngoài.

Nhưng mà… đó cũng là tất cả những gì tôi biết!

‘Mình hoàn toàn không hay biết rằng, Cục thật sự đang duy trì cái chuyện ma này…’

Trong「Hồ sơ Về Những Bí Ẩn Trong Bóng Tối」còn chẳng có lấy một dòng nhắc đến chuyện này!

Ai mà ngờ được, họ lại cài một người nằm vùng ngay bên trong chuyện ma, giám sát cả khách vãng lai, lẫn việc chế tạo thiết bị cơ chứ?

Một đặc vụ của Cục cải trang làm yêu tinh!

 ⟬Ủa chà, sao mãi không trả lời vậy?⟭

Đầu óc tôi quay mòng mòng.

‘…Giờ phải làm sao đây?’

Khoan đã, nãy giờ mình lỡ mồm nói gì rồi?

Một cảm giác lạnh buốt chạy dọc sống lưng. Tôi tua nhanh đoạn hội thoại khi nãy trong đầu như đang tua nhanh băng video

May thay, không có sai lầm chí mạng nào cả… tuyệt đối không!

‘…Ổn rồi!’

Tôi vẫn còn đường lui. Vẫn còn gỡ được.

Nghĩ vậy, tôi cố tình làm ra vẻ hơi tái mặt, tỏ ra căng thẳng.

“Thật xin lỗi, thưa trưởng bối… nhưng tôi không được cấp phép để tiết lộ những chuyện đó…”

“...”

Tôi chẳng biết gì cả.

Tôi chỉ là một lính mới ngơ ngác, chưa từng mảy may nghi ngờ rằng con yêu tinh này là một đồng nghiệp cùng ngành.

Và một con yêu hỏi cung tôi bằng giọng đe dọa, khiến tôi quýnh lên không biết đáp sao!

‘Cầu trời cho chiêu này hiệu nghiệm!’

Tôi hơi ngẩng đầu lên, gương mặt lúng túng như đang nghĩ: Làm sao xử lý vụ yêu tinh này đây ta…

“Ối giời, mấy ông Kim Seobang nhà nước đúng là rắc rối nhỉ.”

“...”

Huu…

“Kim Seobang các người chia đội đúng không? Thế mà cái chuyện cỏn con vậy cũng không trả lời được à?”

“Dạ, vâng… xin lỗi. Quy định từ cấp trên thôi ạ.”

 ⟬Chán chết luôn!⟭

Tên đặc vụ đội lốt yêu tinh tặc lưỡi một cái rồi lùi lại.

‘Thoát rồi.’

 ⟬Nhưng vì Kim Seobang nhà ngươi tốt bụng, có mang nhân sâm đến, nên ta mới tha đó!⟭

Xem ra đối phương vẫn còn muốn duy trì vai diễn yêu tinh đến cùng.

‘…Chuyển hướng thành công rồi.’

Đúng kiểu trò đùa của tiền bối với lính mới.

Chắc tên đó đang mong đợi sau này, khi tôi được một ông anh nào đó bật mí rằng, “Cái con yêu tinh đó là đặc vụ đấy!”, tôi sẽ ngớ người ra như hươu.

Cách đối phương hít hít túi sâm tôi cất trong hình xăm cũng y chang yêu tinh thật, khiến tôi nghi tên đó còn bắt chước luôn cả tập tính loài này.

‘Có khi người đó còn dùng thiết bị gì đó để giả lập hành vi hoặc năng lực yêu tinh.’

Dù sao thì yêu tinh vốn là lũ yêu quái tinh ranh.

“Cảm ơn trưởng bối rất nhiều.”

Tôi cúi đầu thật sâu, nhập vai cho khớp.

 ⟬Với Kim Seobang tốt bụng như ngươi, ta phải hậu tạ bằng rượu quý mới được!⟭

 ⟬Thế nào, nói xem muốn nhận món đồ yêu tinh nào? Hát một bài, hay nhảy một điệu cũng được đó nha~⟭

Bây giờ, gã lại muốn thưởng cho lính mới.

Có lẽ đối phương tưởng tôi vội quá nên lỡ tay tặng luôn món hàng quý là nhân sâm.

‘…Phản ứng tự nhiên nhất sẽ là.’

“Không cần đâu ạ, trưởng bối! Hay là… lần sau nếu có Kim Seobang nào ghé qua, mong trưởng bối đối đãi với họ thật hào phóng như hôm nay ạ!”

 ⟬Hôhô, thật vậy sao?⟭

“Vâng, thưa trưởng bối!”

 ⟬Được rồi, Kim Seobang. Ta là người sòng phẳng, luôn trả đủ lễ nghĩa đó!⟭

Tôi cười thật tươi, gật đầu lia lịa. Yêu tinh xem ra rất hài lòng, còn nhún nhảy một điệu nữa chứ.

Tốt. Chủ đề vừa rồi kết thúc êm đẹp.

Câu chuyện liền chuyển qua chiếc giá điện thoại tôi mang theo.

 ⟬Giờ thì, lý do Kim Seobang đến hôm nay là để sửa cái món đồ chơi này, phải không?⟭

“…Dạ, đúng vậy ạ.”

Giờ mới là khúc căng thẳng thật sự.

Tên đặc vụ này đã sớm phát hiện chiếc giá đỡ của tôi không phải đồ do nơi đây chế tạo.

Mồ hôi bắt đầu rịn ra ở lòng bàn tay.

Quả nhiên, đối phương thăm dò một cách rất tự nhiên, ⟬Món này đến từ đâu vậy?⟭

“Ờ… tôi không rõ nữa. Tôi được tặng như một món quà từ chính phủ…”

 ⟬Hmm, dạo gần đây mấy ông Kim Seobang cũng lấy hàng từ nơi khác nhỉ…⟭

 ⟬Rủi ro lắm nha.⟭

“...”

 ⟬Câu không biết khi nào mình sẽ đụng phải yêu tinh ban ngày đâu!⟭

Đúng là, dạo này Cục đâu chỉ dựa vào mỗi cái xưởng này để sản xuất thiết bị cho đặc vụ.

‘Ngay cả phù hiệu『Trái Tim Bạc』của mình cũng được ra lò từ chỗ khác mà.’

May mắn thay, tên đặc vụ dường như hiểu nhầm chiếc giá đỡ là hàng từ một xưởng khác tương tự.

Hiểu lầm này quá tiện mà.

‘Hên quá.’

Việc đối phương kết lại bằng câu “cẩn thận yêu tinh ban ngày”, mà vẫn giữ nguyên giọng điệu yêu tinh khiến tôi đỡ căng hơn chút.

Tôi còn có thể giả vờ cười theo được.

‘Nhưng mình vẫn tiêu thật rồi.’

Tên đặc vụ này chắc chắn sẽ nhớ tôi, kẻ lạ mặt đến xưởng hôm nay và tặng nhân sâm.

‘Chỉ cần anh ta rời khỏi chuyện ma này và trao đổi với các đặc vụ khác, tôi sẽ lập tức bị đưa vào danh sách cần theo dõi.’

…Tôi thật sự không còn đường thoát sao?

 ⟬Thôi được rồi, ta sẽ sửa cái món đồ chơi này cho, cậu ngồi yên đó nhé!⟭

“Vâng…”

Tên đặc vụ cải trang thành yêu tinh biến mất vào trong Xưởng Thợ Dokkaebi (ngôi nhà ngói) với giá đỡ di động của tôi.

Chắc người đó đang chuyển cho mấy ‘yêu tinh’ khác xử lý.

Tôi ngồi im lặng trong khi chờ đợi.

Một ý nghĩ u ám vụt qua đầu tôi.

‘Nhỡ anh ta nối các manh mối lại, tịch thu luôn miếng đỡ điện thoại rồi gọi báo khẩn cấp về Cục thì sao?’, nghĩ đến đó thôi, mồ hôi lạnh cũng chảy ròng ròng.

May mắn thay, không bao lâu sau…

 ⟬Nè, lấy lại món đồ chơi này đi!⟭

Đối phương quay lại và ném nhẹ cái giá đỡ về phía tôi. Tôi suýt buột miệng chửi thề, nhưng kịp nín lại và đón lấy chiếc giá đỡ một cách cẩn thận.

Vết nứt trên chiếc giá đỡ vẫn còn.

Nhưng khe nứt đã được lấp bằng một lớp gì đó mịn màng, sáng bóng.

Một lớp keo ánh lục như ngọc bích.

“À… vậy là đã sửa xong rồi ạ?”

 ⟬Ohoh– Nấu cơm thì phải để cơm chín, ngươi tưởng tay nghề của lão đây dễ như húp cháo nguội à? Đợi keo khô đã!⟭

 ⟬Cưng nó như em bé quấn tã trong một tháng. Trong thời gian đó, hãy thầm ước món đồ sẽ biến thành hình dạng mình mong muốn. Khi ấy, nó sẽ hóa thành công cụ cho cậu!⟭

Một tháng?

“…Cảm ơn tiền bối.”

Tôi nâng niu chiếc giá đỡ.

‘…Cảm giác như bóp mạnh tay tí là nó vỡ luôn.’

Tức là tôi phải nâng nó như nâng trứng trong suốt một tháng.

Điều này đồng nghĩa với…

‘Mình sẽ không thể vào được wiki suốt một tháng.’

Tôi đã dành cả ngày để ôn lại từng mục một, cố nhét càng nhiều càng tốt vào đầu. Việc này bị gián đoạn khiến tôi không yên lòng.

Bộ nhớ con người có giới hạn. Tôi thấy lo lắng, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác. Kiếm cái mới thì vô vọng.

‘Ít ra thì cũng sửa được rồi.’

Giờ chỉ còn một vấn đề.

Làm sao rút lui khỏi đây một cách tự nhiên?

 ⟬Nào nào, Kim Seobang trẻ, làm miếng bánh kiều mạch rồi trò chuyện với ta chút coi! Kể nghe xem mấy ông Kim Seobang dạo này thế nào rồi?⟭

Nhưng tiền bối à, tôi hoàn toàn không biết gì hết…

‘Nói nhiều thêm là bể sớm.’

Không khéo, tôi không chỉ bị đưa vào danh sách truy nã, mà còn bị trói lại nhốt vào cái song kính của Cục ngay tức khắc.

…Được thôi.

Tôi càng thêm quyết tâm.

‘Dù gì thì cũng sẽ bị tóm. Chơi tới bến luôn!’

“Vâng, thưa trưởng bối. Thực ra, tôi đến đây là vì-”

Khụ!

Bỗng nhiên, tôi phun máu ra một ngụm lớn mà không thèm nén lại.

Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận

Đang bị ho lao, tiền bối cho em rút :))))
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
Ho này kỳ thế nhỉ =)))
Xem thêm
TR đất, thành ng số khổ r
Xem thêm