Tôi Vẫn Phải Đi Làm Dù Bị...
백덕수 UOONGPIG; 웅돼지
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chương 66.1: Người Bị Ô Nhiễm

3 Bình luận - Độ dài: 1,470 từ - Cập nhật:

"Này, dậy đi…"

"..."

"Ê, không dậy là chặt cu đó!"

Tôi lập tức mở choàng mắt.

Một gương mặt quen thuộc đập vào tầm nhìn của tôi.

"...Trung sĩ?"

"Đúng rồi..."

Mặc đồng phục an ninh, dáng người mảnh khảnh, tóc màu sáng, bảng tên ghi 'J3'.

Anh ta chính là nhân viên an ninh từng tham gia cùng tôi trong Bóng tối Changgwi!

Tôi lật đật định ngồi dậy thì một cơn đau đầu kinh khủng nện thẳng vào não tôi… khoan đã, cái gì đây!?

Leng keng.

Tôi chết đứng.

Cặp tay bị cột chặt bằng một sợi chỉ đỏ, trên đó còn treo những chiếc chuông bạc nhỏ xíu, đung đưa trước mắt tôi.

‘Chỉ đỏ?’

Cái cảm giác quen quen... Khoan đã.

‘Đây là một trong những thiết bị của ㄴĐội An Ninhᄀ mà…’

========================

「Hồ sơ Về Những Bí Ẩn Trong Bóng Tối」: Công ty Daydream Inc: Truyện Kinh Dị

『Mèo Hoài Niệm』 

Mô tả:

『Mèo Hoài Niệm』là một sợi chỉ đỏ gắn kèm chuông bạc. 

Thiết bị này được phân loại là thiết bị hỗ trợ, nó sẽ tạm thời đưa đối tượng trở về trạng thái thể chất và tinh thần khỏe mạnh nhất trong vòng 10 năm qua.

Mức độ đột biến càng nặng thì chỉ càng nhanh đứt.

※ Lưu ý: Thiết bị này được đo trên thang Sức khỏe dựa theo hồ sơ sử dụng.

========================

Trên tay tôi là thiết bị giúp bất kỳ ai tạm thời ‘quay lại’ thời kỳ huy hoàng nhất đời mình.

Biết được điều này, tôi cũng bình tĩnh lại đôi chút.

Tôi thả lỏng người ra và...

"..."

"..."

Khoan khoan.

Tôi bị trói là sao!?

Tôi vội ngẩng đầu lên.

Anh trung sĩ đang nhìn tôi với vẻ mặt nửa bực bội, nửa như đang cố nhịn cười. Anh ta giơ tay chào nhẹ.

"Lại gặp rồi..."

"À, chào anh... nhưng mà..."

Tôi giơ hai tay bị buộc lên cao nhất có thể.

"Chuyện này là sao?"

"Anh bảo mình đã cứu một nhân viên bị nhiễm bẩn đúng không..."

"Đúng. Nhưng tại sao tôi lại bị-"

Anh ta chỉ thẳng vào tôi.

À.

"...Ý anh là ㄴĐội An Ninhᄀ nghĩ tôi là kẻ bị nhiễm bẩn?"

"Có vẻ thế... đúng vậy... Không còn ai khác."

Anh ta hơi nhún vai, gương mặt mang theo vẻ chờ đợi xen lẫn xấu hổ.

"Ờm... chào mừng gia nhập ㄴĐội An Ninhᄀ...?"

Không.

Đừng nói đây là nghi thức nhập hội?!

"Tôi không phải."

"...Hả?"

"Tôi không phải."

Tôi nhấn mạnh hai lần, rồi cuối cùng cũng lấy lại được sự bình tĩnh để quan sát xung quanh.

‘...Đây là phòng cách ly à?’

Không gian bao quanh bởi bốn bức tường xám xịt, ánh đèn âm trần thì được lắp rất khéo léo, kín kẽ.

‘ㄴĐội An Ninhᄀ xử lý ổn phết.’

Xem ra tôi đã gọi cứu viện đúng cách rồi.

Cơ sở Cho Thuê Thiết Bị ㄴĐội An Ninhᄀ

Nơi này là kho mượn thiết bị chỉ dành cho những người (từ chức giám sát viên trở lên, bao gồm cả tôi), một nhà kho chứa các thiết bị của ㄴĐội An Ninhᄀ được mượn tận tay hay qua điện thoại.

Tuy nhiên, nếu ㄴĐội An Ninhᄀ đánh giá tình hình cần ‘cách ly’, họ có thể trực tiếp can thiệp như lần này.

‘Hên ghê.’

Bị giữ ở cơ sở của họ nghĩa là tôi được đối xử đúng quy trình rồi.

Tôi gật đầu chậm rãi.

"Vì anh cũng ở đây nên tôi đoán đây là trụ sở công ty."

"Ừm... tinh mắt đấy..."

"..."

Tôi nuốt nước bọt cái ực.

Nếu không nhầm, trong hình xăm trên cổ tay tôi vẫn còn chứa Giám sát viên Park Minseong đã ô nhiễm hoàn toàn.

‘Phải giao nộp anh ấy để họ xử lý ổn thỏa.’

Nhưng nếu chính thức khai báo hình xăm này với ㄴĐội An Ninhᄀ, nó sẽ thành cái kim trong bọc về sau.

Tôi thăm dò Trung sĩ và cẩn thận hỏi, "Ở đây... có gắn camera an ninh không?"

"Tôi nghĩ là không..."

Tốt.

Có vẻ lần này chưa có ai lắp đặt thiết bị ghi hình, do đây là lần đầu tiên có ca nhiễm bẩn từ câu chuyện ma [Kẻ Treo Cổ Thèm Khát] thoát ra ngoài thực tế.

Ngay cả CCTV cũng có thể bị nhiễm bẩn nếu dính vào chuyện này.

‘Nhất là câu chuyện đó có khả năng lây nhiễm tâm lý cực mạnh...’

Tóm lại, chưa có ai biết Giám sát viên Park Minseong đang bị nhốt trong hình xăm của tôi.

Tôi nuốt nước bọt thêm lần nữa.

"...Trung sĩ."

"Cứ gọi tôi là Jay đi. Giờ còn mỗi mình tôi tên J trong ㄴĐội An Ninhᄀ rồi..."

"Được, Jay - ssi."

Tôi nghiêm túc nói, "Anh hứa giữ bí mật chuyện sắp tới được không?"

Tôi đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho việc anh ta từ chối, hoặc đồng ý rồi quay xe ngay sau đó.

Dù sao tôi cũng tính dùng đủ chiêu thuyết phục…

"Ừ, được thôi..."

"..."

"Miễn không phải chuyện cho nổ tung công ty... Không, mà cho nổ cũng được luôn... chỉ cần đừng cho tôi đã nghe thấy gì là được..."

"..."

Đây có phải là bản lĩnh của người sống lâu trong nghề không vậy?!

‘Công ty kiểu gì đây...’

Tôi ráng dẹp hết cảm xúc hỗn loạn, khẳng định chắc nịch, "Không phải cho nổ công ty đâu."

"Vậy thì...?"

"Thật ra, tôi đã cứu được một nhân viên bị nhiễm bẩn, và đang tự mình quản thúc anh ta."

"..."

"..."

"...??"

Jay nhìn tôi như thể tôi đang mê sảng.

"Anh bị ảo tưởng à?"

"Tôi tỉnh táo 100%. Anh còn thấy tôi đeo thiết bị ức chế nhiễm bẩn đây này."

Tôi giơ cao tay lên.

"Chỉ đỏ kèm chuông bạc, cái này là thiết bị phòng chống ô nhiễm đúng không?"

"Ờm... đúng."

"Thế thì anh cũng thấy đấy, tôi hoàn toàn tỉnh táo."

Jay nhìn tôi chằm chằm.

Tôi lại nuốt nước bọt.

"Khi nào anh sẵn sàng, tôi sẽ đưa nhân viên nhiễm bẩn ra."

"Ồ."

Jay chớp mắt, vẻ mặt kiểu "Ờ thì, xem thử cũng chẳng chết ai", rồi gật đầu chậm rãi:

"Được... làm đi..."

"Anh cần chuẩn bị gì đặc biệt không? Vì dùng thiết bị xài một lần nên tôi chỉ có một cơ hội thôi."

"Ờm..."

Nói rồi, anh ta gõ nhẹ lên ngực mình.

"Mình tôi là đủ rồi."

Câu nói ấy có vẻ huênh hoang, nhưng giọng điệu anh ta thì thẳng thắn và mệt mỏi, không hề có một chút ý tứ khoe mẽ nào cả.

‘Ừ thì anh ta là Trung sĩ mà.’

Tôi đã chứng kiến trình độ của anh ta trong vụ Bóng tối Changgwi rồi. Trước mặt tôi là một tay chuyên nghiệp trong việc ‘dập Bóng tối’ đó.

Tốt lắm.

"Vậy tôi thả anh ấy ra đây."

Tôi hít sâu một hơi rồi thò tay vào hình xăm.

"...!"

Không cần tìm. Tôi lập tức tóm được mục tiêu.

Cấm nhốt đồng nghiệp trong vật phẩm phong ấn!!

‘Kéo lên!’

Khi tay tôi rút ra, một vật thể bị kéo theo sau.

Rẹt.

Cùng với tiếng thịt xé da rợn người vang lên, ‘giáo viên’ trong đó cũng bị kéo theo sau.

Và rồi…

Phựt.

Sợi chỉ đỏ đứt.

Máu từ cổ tay tôi phun ra như vòi nước, vết thương do con dao hút máu lúc trước lại toác ra.

"...!"

Chết tiệt!

Tôi muốn gào thét vì đau nhưng cắn răng chịu đựng. Cảm giác ô nhiễm bắt đầu trỗi dậy theo rôi.

Nhưng trước khi tôi kịp lo chuyện đó…

"Thầy Soleum! Hành Vi Nghịch Ngợm Này Sẽ Bị Phạt Nặng Trường Mẫu Giáo ■■..."

Giật mình*

Giám sát viên Park Minseong hay đúng hơn nói đúng hơn là ‘người thầy’, ngập ngừng giữa câu rồi, nở một nụ cười dịu dàng.

Anh ấy bỗng nhiên đờ người và dò quét xung quanh bằng ánh mắt mông lung của mình.

"..."

"..."

"Đây... Không Phải Trường Mẫu Giáo!!"

Chết cha.

"Đây Không Phải Mẫu Giáo! Đây Không Phải Mẫu Giáo! Tôi Đã Tự Ý Rời Khỏi, Tôi Đã Vi Phạm Quy Tắc- Tôi Không Phải Là Thầy Giáo Hoàn Hảo! Tôi... Tôi Đã Làm Sai...!"

Không thể đáp lại anh ấy, tôi cảm thấy sự tội lỗi dâng trào như sóng thần.

Tôi xin lỗi thầy. Tôi đã sai. Tôi sẽ chấp nhận hình phạt. Tôi sẽ đọc to quy định của Nhà Trẻ ■■...

"Đứng yên nào."

Chụp!

Một bàn tay nắm lấy mặt tôi và nhét một thứ gì đó vào tai tôi.

"Một kiểu... thuốc an thần."

Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận

Thôi lại tăng chức, tăng lương và tăng luôn cả cấp đi thực địa là đẹp :))))
Xem thêm
Không dậy chặt cu :v
Xem thêm