Âm thanh của những tiếng thở dốc, tiếng khóc xa xa, và ánh mắt hoảng loạn của những người còn sót lại trong lớp học đều đang dán chặt vào cánh cửa.
“Chậm rãi thôi,”
Tôi thì thầm trong khi đảo mắt nhìn quanh phòng.
“Hay xem chừng những thứ phản ứng trong quá trình di chuyển. Mọi người nhớ canh cả cửa trước lẫn cửa sau.”
“Ha… a…”
Những người trưởng thành (vào lúc bấy giờ trông như học sinh cấp ba) run rẩy lùi lại khỏi cửa.
“...”
Trong số những người tỉnh dậy trong lớp học này, một nửa đã bỏ chạy, sống chết chẳng rõ ra sao. Một nửa còn lại thì ở lại trong lớp học. Nói đúng hơn là họ bị tê liệt, không nhúc nhích nổi.
Giữa đám hỗn loạn, tôi nghĩ thầm, ‘Xui quá.’
Ban đầu, tôi không nên đứng yên.
Trước khi rèm đóng lại và cả phòng chìm trong bóng tối, lẽ ra tôi phải một mình phóng ra ngoài, vớ lấy đèn pin khẩn cấp và trốn vào chỗ nào kín đáo.
‘Mình bỏ lỡ thời cơ mất rồi.’
Tôi đã chần chừ vì phát hiện Braun không có ở đây, rồi bị cơn hoảng loạn cuốn đi.
Lúc này, vài người bắt đầu dần hiểu ra tình hình.
“C- cái này giống y chang cái đó!”
“Hả?”
“Cô không biết à? Loại quái vật mà mày nhìn chằm chằm thì nó không dám nhúc nhích ấy!”
“Khoan, ý anh là anh đã từng thấy nó rồi à?”
“Trời ơi, mấy người không biết hả?? Là cái con mà chỉ di chuyển khi mình quay đi ấy! Chỉ cần mình nhìn nó là nó đứng im!”
Càng nói, giọng méo mó vì sợ hãi giờ lại pha lẫn thêm kích động, người đang nói hỏi đã có ai ở đây từng đọc tệp kỳ lạ nào không, một tài liệu bảo rằng họ có thể ở trong game, hoặc bị quỷ ám…
Bình thường chắc chẳng ai tin vào lời anh ta, nhưng lúc này thì ai cũng nín thở nghe theo.
Tôi đã thấy cái diễn biến này quá nhiều lần.
Và kết luận của một nhóm người bị hoảng loạn thì luôn đơn giản và cực đoan.
“Vậy chúng ta tiêu diệt nó đi! Đập cho nó tan xác là được!”
“Cái gì?!”
“Nếu bỏ chạy thì nó vẫn đuổi theo thôi! Mấy người thấy rồi đó, ai chạy trước là chết hết! Nhanh lên! Trước khi đèn chớp nữa kìa!”
“Á!”
Cứ như bị thôi miên, mọi người bắt đầu lục tung lớp học tìm vũ khí. Chổi, ghế, cây lau nhà, dao rọc giấy…
‘Không.’
Đây chính là con đường ngắn nhất tới Kết cục xấu điển hình của game!
“Khoan đã, làm ơn nghe tôi nói-”
Ngay lúc đó, ai đó bịt miệng tôi lại.
“...!”
Tôi suýt đấm ngược lại theo phản xạ, nhưng tôi đã giữ bình tĩnh và từ từ quay đầu lại xem ai vừa ngăn mình nói.
Khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau. Tôi nhận ra khuôn mặt của của người đó.
‘… Gã nhân viên công chức!’
Anh ta là nhân viên từ Cục Quản Lý Thảm họa Siêu Nhiên!
Tuy Ryu Jaekwan (người tôi từng gặp ở nhà nghỉ trên núi) đã cắt ngắn tốc như học sinh, nhưng khuôn mặt anh ta thì không thể nhầm lẫn vào đâu được.
‘Nãy giờ anh ta ngồi ở đâu vậy?’
Không, giờ không phải lúc để lo chuyện đó.
‘Phải rồi. Cả công chức viên cũng có thể bị kéo vào đây.’
Chuyện này không phải dạng truyền thuyết đô thị đã được Daydream phong tỏa và kiểm soát, nên việc gặp người từ cơ quan khác trong nơi thế này là hoàn toàn có thể xảy ra.
Nhưng mà, đây là lần thứ hai tôi đụng đúng người quen rồi… anh làm việc hơi bị chăm rồi đấy?
“Nếu anh giữ bình tĩnh thì tôi sẽ thả tay.”
Thấy tôi gật đầu thật nghiêm túc, anh ta bỏ tay ra và không nói gì thêm.
‘Phù.’
“Anh đúng là có tài năng thu hút mấy chuyện này thật đấy.”
“…Vâng.”
Tạm thời thì tôi sẽ để anh ta nghĩ như vậy.
“Có vài điều mà người ban nãy nói là đúng.”
“...”
“Hãy giữ ánh mắt trên hình nhân học sinh đó. Đừng rời mắt và nhớ chớp mắt thay phiên nhau, nếu đèn tắt thì anh hãy cúi đầu xuống ngay lập tức. Ngoài ra…”
Anh ta cúi người và thì thầm các biện pháp xử lý. Rõ ràng, anh ta rất thành thạo với loại sự kiện thế này.
“Chúng phản ứng rất mạnh với âm thanh.”
Đúng vậy.
Những 'học sinh' này bị thu hút cực kỳ mạnh bởi tiếng hét, chửi thề, hoặc bất kỳ tiếng động lớn nào.
“Anh tuyệt đối không được lên tiếng. Không bao giờ.”
Tôi gật đầu nhẹ.
“Nhưng để mấy người kia tấn công con ma-nơ-xanh có ổn không?”
“Hiện tại, anh nên nhớ an toàn của bản thân là ưu tiên hàng đầu. Giải cứu người khác là thứ yếu.”
Người nhân viên công chức nói như thể đang đọc quy trình từ sách hướng dẫn vậy.
“Khi đối đầu với một Thảm họa siêu nhiên, anh hãy giả định rằng tất cả mọi người có mặt đều sẽ chết và hành động theo giả định đó.”
“...”
Đúng chuẩn quy trình xử lý của Cục luôn.
‘Họ sẽ xác định ưu tiên, rồi phong ấn hoặc tiêu diệt truyền thuyết để ngăn thương vong lan rộng.’
Trong bài kiểm tra tâm lý Trolly Problem, nếu họ được hỏi rằng, bạn sẽ gạt cần gạt xe lửa để cứu năm người hay một người thân, Cục sẽ sẵn sàng hy sinh một để cứu năm. Một sự đánh đổi lạnh lùng hơn bao giờ hết.
“Khi nào chúng ta cần bỏ chạy, tôi sẽ báo. Giờ thì anh cứ làm đúng những gì tôi nói.”
“…Tôi hiểu.”
Tranh luận trong tình huống này chẳng khác gì tự sát.
Tôi ngậm miệng lại.
Cùng lúc đó, mấy người khác đã có vũ khí trong tay và tiến đến gần hình nhân học sinh.
‘Chết t1ệt.’
Tôi cố tình hỏi một câu khác để gợi thêm phản hồi từ phía người công chức.
Tôi cần phải biết anh ta nắm bắt được bao nhiêu thông tin để hành động cho hợp lý về sau.
“Nhưng mà, nếu đây là mơ… thì chẳng phải tôi sẽ tỉnh lại sau khi chết sao…?”
Đó là cách trốn thoát khỏi ác mộng thường thấy nhất.
Ngay khoảnh khắc chết trong mơ, người ta sẽ bừng tỉnh về thực tại.
Thoạt nhìn, người ta có thể tưởng tự sát là lối thoát nhanh nhất nhưng điều đó hoàn toàn sai. Đừng bao giờ chọn cách đó…
‘Chết là một chuyện, trốn thoát lại là chuyện khác, nó cần...’
“…Anh nói đúng, nhưng nó có điều kiện.”
Chuẩn rồi.
“Điều kiện?”
“Anh thấy bảng tên đó không?”
Người đặc vụ chỉ vào bức tượng ‘học sinh’.
“Anh phải chết trong lúc đang giữ bảng tên của nó thì mới có thể tỉnh lại một cách trọn vẹn, nếu không…”
Nếu không đáp ứng đủ điều kiện trốn thoát, người thám hiểm sẽ bị kẹt lại trong Bóng tối.
“Anh sẽ phải chịu… hậu quả không ai mong muốn.”
“...”
“Còn vài điều kiện khác để chết an toàn, tôi sẽ nói tiếp sau.”
“Vậy chúng ta đi chung à…?”
“Đúng vậy.”
Khoan đã.
Tuy nhiên, có vẻ anh công chức hiểu sai sự do dự của tôi, nên anh ta mỉm cười gượng gạo kiểu, “Đừng cảm thấy tội lỗi, những người kia có thể may mắn thoát chết mà.”
“Yên tâm đi. Ngoài tôi ra, còn nhiều viên chức khác được cử đến đây, nên sẽ có người sống sót mà.”
Có nhiều công chức ở đây ư?
‘Chắc hai bên vô tình bị trùng giờ thám hiểm rồi.’
Hẳn là trong nhật ký thám hiểm phải có đề cập đến lần trùng hợp này.
Tôi cố gắng lục lọi ký ức về các báo cáo cũ nhưng tình hình đã có biến.
“C-Chết này!”
Những người kia cuối cùng cũng tấn công hình nhân học sinh.
Và, bất ngờ là-
Rắc!
“Á!!”
“M-Máu…!”
Tên học sinh trường kỹ thuật Sekwang chảy máu như con người bình thường.
Tiếng xương gãy, máu bắn tung, vết bầm loang lổ vang vọng khắp phòng học.
“Áaa!!”
“Giờ phải làm gì?! Chết t1ệt…”
‘…Haa.’
Nỗi sợ và bức rức chạy dọc sống lưng tôi.
Nhưng người đặc vụ chính phủ vẫn bình tĩnh như thể đây là chuyện thường ngày, anh ta âm thầm ra hiệu về phía cửa trước, “Lo tận dụng lúc hỗn loạn này để- hả?”
Ngay lúc đó.
Một bóng người xuất hiện ở cầu thang giữa tòa nhà có thể thấy qua khe cửa đang mở.
“...!”
Ba, bốn bóng người lặng lẽ bước lên, tiếng chân họ nhẹ tênh như có lớp đệm.
Tất cả bọn họ có một điểm chung.
Họ đều đeo mặt nạ thú.
‘Người của công ty!’
Mà tôi còn nhận ra một cái mặt nạ trong số đó.
Bò rừng!
‘Jang Heoun.’
Anh ta là tân binh của Đội Y, người đã đồng hành cùng tôi trong truyền thuyết công viên giải trí.
‘Anh ấy được chuyển về đội thường rồi sao?’
Dạo gần đây tôi bận tối mặt nên không theo dõi tình hình nhân sự, nhưng có vẻ anh ta đã sống sót qua ba tháng đầu.
‘Ít nhất, mình cũng biết được tin tốt.’
Nhưng ngay bên cạnh anh ấy là một khuôn mặt cực kỳ thiếu đánh.
Mặt nạ dê đen.
“...”
Baek Saheon.
‘Chẳng lẽ họ tỉnh dậy cùng lớp ư?’
Cả hai người đều làm đúng khuyến cáo an toàn của công ty, “Đeo mặt nạ bất cứ khi nào có thể.”
‘Tôi cũng muốn đeo lắm chứ.’
Tôi muốn kiểm tra vật phẩm và dùng chúng để tăng cơ hội thoát thân.
Nói chung, nước đi tốt nhất ở đây là khéo léo tách khỏi công chức viên và nhập bọn với nhóm kia.
“À, anh viên chức-”
“Tập đoàn Daydream…!”
“...”
Chế1 mẹ.
“Cẩn thận. Nếu anh thấy ai trong mấy nơi thế này mà đội mặt nạ thú, mặc đồ công sở, thì tuyệt đối đừng nhận mặt họ.”
Người nhân viên công chức nghiến răng, ném cái nhìn đầy khinh miệt về phía nhóm đó.
“Bọn họ khả năng rất cao là người của cái công ty giả trân ghê tởm đó. Anh phải tránh xa chúng bằng mọi giá.”
“...”
“Phần lớn nhân viên của chúng đều là đám tâm thần vô đạo đức. Anh phải cực kỳ đề phòng họ.”
“…V-Vâng.”
Tôi hoàn toàn đồng ý.
Ủng hộ cả hai tay hai chân luôn.
Không đời nào, tôi sẽ để anh ta phát hiện mình là người trong công ty!


8 Bình luận