Tôi Vẫn Phải Đi Làm Dù Bị...
백덕수 UOONGPIG; 웅돼지- Ảnh Minh Họa
- Web Novel (Phần 1: Chương 1-101)
- Chương 1.1:「Hồ sơ Về Những Bí Ẩn Trong Bóng Tối」
- Chương 1.2: Bài Kiểm Tra Khảo Sát
- Chương 1.3: Ga U Sầu
- Chương 2.1: Ga Oán Hận
- Chương 2.2: Ga Hân Hoan
- Chương 2.3: Tìm Đồ Thất Lạc
- Chương 3: Vật Thất Lạc
- Chương 4: Một Cảm Xúc 'Không Tồn Tại'
- Chương 5.1: Nhận Thưởng
- Chương 5.2: Tấm Vé Ước Nguyện
- Chương 6.1: Bạn Cùng Phòng
- Chương 6.2: Ngày Đầu Tiên Đi Làm
- Chương 7.1: Tinh Chất Giấc Mơ
- Chương 7.2: Thử Thách Chết Chóc
- Chương 7.3: Đuổi Bắt Với Ma
- Chương 8.1: Tín Hiệu
- Chương 8.2: Tân Binh 'Gan Dạ'
- Chương 9.1: Điểm Thưởng
- Chương 9.2: Shop Người Ngoài Hành Tinh
- Chương 10.1: Chương Trình Đố Vui Tối Thứ Ba
- Chương 10.2: Chương Trình Đố Vui Tối Thứ Ba
- Chương 11.1: Chương Trình Đố Vui Tối Thứ Ba
- Chương 11.2: Sự Cố Phát Sóng
- Chương 12.1: Dàn Đồng Ca Của Những Con Chiên Hy Sinh
- Chương 12.2: Nghỉ Giải Lao
- Chương 13.1: Thằn Lằn
- Chương 13.2: Thiêu Hủy
- Chương 14.1: Đội Trưởng Lee
- Chương 14.2: Đi Ăn
- Chương 15.1: Thiết Bị Tùy Chỉnh
- Chương 15.2: 『Bộ Hạt Giống Thân Thiện』
- Chương 15.3: Thay Đổi Vị Trí
- Chương 16.1: [Gã Hề Ghét Bạn] (1)
- Chương 16.2: [Gã Hề Ghét Bạn] (2)
- Chương 17.1: Cậu Ấy Làm Đấy (1)
- Chương 17.2: Cậu Ấy Làm Đấy (2)
- Chương 18.1: Cái Đinh Nhô Lên Sẽ Bị Đóng Xuống
- Chương 18.2: Ý Nghĩa Của Thứ Tự Chữ Cái
- Chương 18.3: Nhà Khoa Học Điên Rồ
- Chương 19.1: [Công Viên Giải Trí Vui Tươi] (1)
- Chương 19.2: [Công Viên Giải Trí Vui Tươi] (2)
- Chương 19.3: [Công Viên Giải Trí Vui Tươi] (3)
- Chương 20.1: Công Viên Giải Trí Vui Tươi (4)
- Chương 20.2: Vùng Đất Cổ Tích Của Thỏ (1)
- Chương 21.1: Vùng Đất Cổ Tích Của Thỏ Đỏ (2)
- Chương 21.2: Vùng Đất Cổ Tích Của Thỏ Đỏ (3)
- Chương 22.1: Vùng Đất Cổ Tích Của Thỏ Đỏ (4)
- Chương 22.2: Vùng Nước Thơ Mộng Của Rồng Xanh (1)
- Chương 23.1: Vùng Nước Thơ Mộng Của Rồng Xanh (2)
- Chương 23.2: Vùng Nước Thơ Mộng Của Rồng Xanh (3)
- Chương 24.1: Người Bạn Tốt (1)
- Chương 24.2: Người Bạn Tốt (2)
- Chương 25.1: Linh Vật Hoa Vàng Ở Đâu?
- Chương 25.2: Khu Vực Vàng
- Chương 25.3: Quà Cho Rồng Xanh
- Chương 26.1: Kẻ Nhát Gan
- Chương 26.2: Vi Phạm Quy Tắc
- Chương 27.1: Giận Cá Chém Thớt?
- Chương 27.2: Giận Cá Chém Thớt? (2)
- Chương 28.1: [Ngày Tôi Sẽ Chết] (1)
- Chương 28.2: [Ngày Tôi Sẽ Chết] (2)
- Chương 28.3: [Ngày Tôi Sẽ Chết] (3)
- Chương 29.1: Vào Đội A?
- Chương 29.1: Từ Chối
- Chương 30.1: Tài Khoản Lạ
- Chương 30.2: Giao Dịch
- Chương 31.1: Mua Hàng
- Chương 31.2: Quà Cho Người Bạn Tốt?
- Chương 32.1: Truy Tìm
- Chương 32.2: ㄴĐội An Ninhᄀ
- Chương 32.3: Bị Cuốn Vào
- Chương 33.1: Bức Tranh Thủy Mặc
- Chương 33.2: Tiếng Gọi Cửa
- Chương 34.1: Sangun-nim (1)
- Chương 34.2: Sangun-nim (2)
- Chương 34.3: Sangun-nim (3)
- Chương 35.1: Nghi Lễ
- Chương 35.2 Bên ngoài
- Chương 36.1 Nghĩa trang Sangun-nim
- Chương 36.2 Bài ca dâng lên Sangun-nim
- Chương 37.1: Cái Bẫy Của Changgwi
- Chương 37.2: Changgwi Lộ Diện
- Chương 37.3: Yêu Cầu Cứu Hộ?
- Chương 38.1: Tôi Là Lính Mới Của Đội D
- Chương 38.2: Mua Bồn Tắm Máu
- Chương 39.1: Bồn Tắm Máu
- Chương 39.2: Nhân Sâm Bỏ Trốn
- Chương 40.1: Thêm Người
- Chương 40.2: Biệt Thự Của Người Mù
- Chương 41.1: Thu Phí
- Chương 41.2: Tên Điên
- Chương 42.1: Tầng Hầm
- Chương 42.2: Buổi triển lãm 'Sức Mạnh Của Cảm Xúc'
- Chương 42.3: Tai Thay Cho Mắt
- Chương 43.1: Công Cụ Trốn Thoát
- Chương 43.2: Tạo Nến
- Chương 43.3: Giáp Mặt
- Chương 44.1: Cửa Sổ Trong Triển Lãm
- Chương 44.2: Thứ Đánh Lừa Các Máy Soát Vé
- Chương 45.1: Không Đủ Điều Kiện
- Chương 45.2: Quá Thảm Hại
- Chương 46.1: Suy Nghĩ Khác Thường
- Chương 46.2: Sự Bất Đồng Trong Văn Hóa
- Chương 47.1 Thông Báo
- Chương 47.2 Tẩu Thoát
- Chương 48.1 Quản Lý Kim
- Chương 48.2 Nhân Viên Ưu Tú
- Chương 48.3 Dược Thể Tái Tạo
- Chương 49.1 Nói Dối Càng Nhiều, Hiệu Quả Càng Giảm
- Chương 49.2 Trách Nhiệm Và Quyền Lợi
- Chương 50.1 Bóng Tối Phụ Trách
- Chương 50.2 Gian Thương
- Chương 51.1 Cuộn Băng Cassette
- Chương 51.2 Người Từ Salmon Market
- Chương 52.1 Viên Chức Chính Phủ
- Chương 52.2 Nhà Nghỉ Chân Trời
- Chương 52.3 Một Trong Những Người Ở Đây
- Chương 53.1 Nạn Nhân Đầu Tiên
- Chương 53.2 Sợ Hãi
- Chương 53.3 Càn Quét
- Chương 54.1: Ngày Cuối Cùng
- Chương 54.2: Kẻ Giết Người Là...?
- Chương 55.1: Kết Quả Trao Đổi
- Chương 55.2: Anh Đã Từng Nghĩ Đến Việc Đổi Nghề Chưa?
- Chương 56.1: Được Thừa Hưởng
- Chương 56.2: Lời Tuyên Bố
- Chương 57.1: Một Phép Màu
- Chương 57.2: Câu Chuyện Ma Bị Hiểu Lầm
- Chương 58.1: Tiệm Xăm Ánh Trăng
- Chương 58.2: Nâng Cấp Hình Xăm
- Chương 59.1: Không Gian Mini
- Chương 59.2: Ba Ngày Chuẩn Bị
- Chương 60.1: Một Lối Thoát Mới?
- Chương 60.2: Không Có Lần Sau
- Chương 61.1: Cuộc Sống Là Một Chuỗi Biến Đổi
- Chương 61.2: Người Treo Cổ
- Chương 62.1: Kịch Bản Tốt Nhất
- Chương 62.2: Biến Số
- Chương 63.1: Cá Cược
- Chương 63.2: Lỗ Hổng
- Chương 64.1: Bài Học Rút Ra
- Chương 64.2: Trái Cây Yêu Thích
- Chương 64.2: Màn Hành Quyết
- Chương 65.1: Giáo Viên Park Minseong
- Chương 65.2: Bầu Trời Xanh
- Chương 66.1: Người Bị Ô Nhiễm
- Chương 66.2: Nỗ Lực Xứng Đáng
- Chương 67.1: Gặp Lại Đội Phó
- Chương 67.2: Cuộc Chia Ly Êm Đẹp Nhất
- Chương 68.1: Nhiệm Vụ Quay Trở Lại
- Chương 68.2: Vỗ Tay
- Chương 69.1: Cho Xin Miếng Đi
- Chương 69.2: Còn Tỉnh
- Chương 70.1: Lời Khuyên
- Chương 70.2: Mua Tất
- Chương 71.1: Bàn Đạp
- Chương 71.2: Thành Viên Mới
- Chương 72.1: Mỏ Vàng Sinh Lời
- Chương 72.2: Phương Thức Tham Gia
- Chương 73.1: Đón Chào Học Sinh Chuyển Trường
- Chương 73.2: Đặc Vụ Chăm Chỉ
- Chương 74.1: Năm Giây Mặc Niệm
- Chương 74.2: Bằng Chứng
- Chương 74.3: Phê Duyệt Tạm Thời
- Chương 75.1: Biệt Danh
- Chương 75.2: Không Thể Phản Bội
- Chương 76.1: Che Giấu Niềm Vui
- Chương 76.2: Chém Gió Thôi!
- Chương 77.1: Tình Huống Lố Bịch
- Chương 77.2: Có Cái Gì Đó Sai Sai
- Chương 77.3: Nhân Viên 'Hy Sinh'
- Chương 78.1: Phòng Y Tế
- Chương 78.2: Học Sinh Trường Sekwang
- Chương 79.1: Ngã Rẽ Mới
- Chương 79.2: Cô Cừu Đấy À?
- Chương 80.1: Cách Gợi Ý Trở Thành Bằng Chứng
- Chương 80.2: Giáo Viên
- Chương 81.1: Cà Chua
- Chương 81.2: Tốt Nghiệp
- Chương 82.1: Chưa Từng Hiện Diện
- Chương 82.2: Gặp Gỡ Giám Đốc Cheong
- Chương 83.1: Có Hệ Thống Hơn Tưởng Tượng
- Chương 83.2: 'Tài Sản'
- Chương 84.1: Đã Ô Nhiễm
- Chương 84.2: Đi Tư Vấn
- Chương 85.1: Trở Lại Chính Mình
- Chương 85.2: Giám Đốc Ho
- Chương 86.1: Đừng Để Quá Một Tuần
- Chương 86.2: Cách Sống Lý Trí
- Chương 87.1: Ồ, Ra Là Vậy.
- Chương 87.2: Loại Người Khó Hiểu Nhất
- Chương 88.1: Đặc Ân Hay Nợ?
- Chương 88.2: Nữ Nhân Viên Tham Lợi
- Chương 89.1: Đừng Từ Bỏ Thân Xác Của Bạn!
- Chương 89.2: Không Nói Lý Với Kẻ Điên
- Chương 90.1: Mặc Cả
- Chương 90.2: Quao! Lại Được Giúp Nữa Nè! Hên Ghê!
- Chương 91.1: Tiệm Boutique
- Chương 91.2: Câu Chuyện Nền
- Chương 92.1: Giá Trị Của Điều Ước
- Chương 92.2: Vàng Và Quyền Lực
- Chương 93.1: Tờ Rơi Tìm Người Mất Tích
- Chương 93.2: Hư Điện Thoại
- Chương 94.1: Họ Vốn Không Biết
- Chương 94.2: Tìm Thấy Rồi
- Chương 95.1: Lời Hứa
- Chương 95.2: Không Ai Biết
- Chương 96.1: Bắt Taxi
- Chương 96.2: Lời Nguyền
- Chương 97.1: Bị Phát Hiện
- Chương 97.2: Khoảnh Khắc Đáng Nhớ Hiếm Hoi
- Chương 98.1: Đi Sửa Giá Đỡ
- Chương 98.2: 'Yêu Tinh' Lắm Mồm
- Chương 99.1: Một Tháng
- Chương 99.2: Vị Cấp Trên Đáng Tin
- Chương 100.1: Chắc Chắn Có Bẫy
- Chương 100.2: Oẳn, Tù, Xì...
- Chương 101.1: Sinh Nhật Của Mày?
- Chương 101.2: Chia Sẻ Trạng Thái
- Web Novel (Phần 1: 102 - 200)
- Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Web Novel (Phần 1: Chương 1-101)
Chương 56.1: Được Thừa Hưởng
3 Bình luận - Độ dài: 1,650 từ - Cập nhật:
“Làm ơn suy nghĩ kỹ trước khi quyết định.”
Trong bộ đồ trông không khác gì một kẻ giết người hàng loạt, người đặc vụ lại nói một cách cực kỳ thuyết phục.
“Công việc đảm bảo đến năm 65 tuổi, lương tính theo cấp bậc. Vì là vị trí chuyên biệt nên còn có thêm phụ cấp nữa.”
Ủa tôi đang nghe hội chợ việc làm[note74027] của Cục Quản Lý Thiên Tai Siêu Nhiên à?
“Nếu anh hay bị cuốn vào các hiện tượng siêu nhiên, chẳng phải ổn định tài chính và được bảo vệ theo chế độ sẽ tốt hơn sao?”
Cảm ơn, tôi có rồi nhé.
Vả lại, tôi không nghĩ lương viên chức bậc 8 ăn nổi lương của nhân viên trong tập đoàn dược phẩm lớn như Daydream đâu!
Tất nhiên là tôi không thể buột miệng nói, rằng tôi đang làm ở Daydream rồi.
Tôi tuyệt đối không muốn trở thành “đối tượng theo dõi đặc biệt” dưới tầm ngắm của Cục!
‘Biết thế thì mình đãc giữ cái trò nói chuyện bằng giấy rồi.’
Tôi bắt đầu hối hận vì lúc nãy mở miệng ra nói để tốc độ trao đổi nhanh hơn và tạo ấn tượng tốt hơn.
Trước cái cảm giác sắp vã mồ hôi lạnh vì run, tôi cẩn thận mở lời.
Do anh ta đang xem tôi là “dân thường chuyên bị vạ lây bởi hiện tượng siêu nhiên”, thành ra, tôi cứ diễn theo vai đó thôi.
“Vụ này thật sự kinh khủng lắm, tôi chỉ muốn giúp được chút gì thôi. Nhưng tôi không phải người có khả năng xử lý mấy chuyện siêu nhiên đâu. Làm nhân viên ấy hả? Không đời nào.”
“...”
Nghe vậy, viên chức sững sờ nhìn tôi.
Gì đấy?
“Anh nghĩ người trông coi nhà trọ là nguồn gốc của hiện tượng siêu nhiên, nên đã tự chấm dứt hợp đồng để ngăn sự việc tiếp diễn, đúng không?”
“Thì… đúng vậy.”
“Vậy tức là anh đã tự mình đưa ra phán đoán để hoàn toàn giải quyết hiện tượng siêu nhiên này, đúng chứ?”
“...”
“Đó là năng lực bẩm sinh đấy.”
Không phải, đó là nhờ wiki với sổ tay hướng dẫn thôi…
“Xin lỗi, nhưng tôi thật sự không thể nhận việc này. Thành thật mà nói, tôi chỉ hành động như vậy vì có người bạn đi cùng…”
Thôi, bỏ đi bạn ơi…
“Với lại, tôi cũng chẳng giỏi đánh đấm, hay có năng lực đặc biệt nào để làm nhân viên cả.”
“Năng lực đặc biệt”, anh ta chợt dừng nói và khẽ nhếch khóe miệng, “Cái đó có thể học được.”
“...!”
“Anh sẽ được đào tạo bài bản sau khi nhận nhiệm vụ.”
Má ơi.
“Sao anh lại chắc chắn thế?”
“Anh có mang theo một huy hiệu bạc nhỏ hình cái khiên, đúng chứ?”
“...!!”
“Vậy là đủ.”
Chết rồi.
‘Tên này tinh mắt quá.’
Tôi đã nghĩ khả năng này có thể xảy ra, nhưng vẫn cố giả vờ bất ngờ như chưa biết gì.
“Cái gì? S-Sao anh biết…”
“Đó là thiết bị hỗ trợ thuyết phục của Cục Quản Lý Thiên Tai Siêu Nhiên. Tôi nghe nói, nó từng được trao cho dân thường có công trạng đặc biệt, nhưng đây là lần đầu tôi thấy có người thật sự dùng được nó.”
“À…”
“Chỉ người tốt mới dùng được, nó gần như là một loại công cụ xác nhận nhân cách rồi”, nói rồi, anh ta nhìn tôi bằng ánh mắt đầy ẩn ý, “Anh đã lấy nó ra khỏi túi để dùng, đúng không?”
Tên này sắc bén thật.
‘Giả vờ không biết còn khả nghi hơn.’
Tôi quyết định đã đâm thì phải đâm theo lao.
Do thứ này chỉ dùng được bởi ‘người tốt’, nên tôi vẫn còn đường sống.
‘Miễn là mình chưa gây họa gì thì nó sẽ không bị tịch thu.’
Rất may là não tôi vẫn còn hoạt động, tôi lập tức phản ứng như diễn viên chuyên nghiệp. Rút huy hiệu bạc ra khỏi túi, tay tôi khẽ run lên, mặt tôi thì mang vẻ buồn bã như đang nhớ lại một kỷ niệm xa xăm nào đó.
Và tôi còn cẩn thận thêm vào chi tiết duy nhất, khiến tôi hợp pháp sở hữu nó.
“Tôi… thừa hưởng nó từ người thân.”
Từ giờ trở đi, hộp merch chính là gia đình tôi.
“Họ dặn tôi chỉ dùng khi thật sự cần lên tiếng trong tình huống khẩn cấp…”
“Vậy à.”
Anh ta gật đầu, nhìn tôi với ánh mắt pha lẫn tôn trọng và thương cảm.
“Vậy gia đình của anh rất đáng kính.”
“...”
Anh nghĩ họ ‘đang dõi theo tôi từ thiên đường’ đúng không?
Ờ thì… cũng không sai lắm.
Tôi cố không nghĩ đến cái hộp merch đen đang lơ lửng trên trời, rồi tiếp tục diễn.
“Họ bảo tôi đừng chủ động dấn thân vào mấy chuyện nguy hiểm, và tôi muốn giữ lời hứa đó.”
“...”
Thật ra đúng là hồi xưa ba mẹ cũng cản tôi theo ngành tài chính. Và chuyện lần này… tôi cũng có tình nguyện đâu? Vậy là không nói dối! Không hề nói dối!
“…Tôi hiểu rồi.”
Tên công chức có vẻ hơi thất vọng, nhưng không tiếp tục ép buộc nữa.
“Nếu vậy thì… đành chịu vậy.”
Phù.
Thế là buổi hội chợ việc làm nhức đầu đã kết thúc, thêm vào đó, tôi còn thu về một phần thưởng ngoài dự kiến.
“Nếu sau này có khó khăn hay thắc mắc, anh cứ liên hệ với tôi.”
Trên đường rời khỏi nhà trọ, anh ta đưa tôi một tờ giấy ghi số liên lạc.
Lần này, tờ giấy anh ta đưa có một kiểu trình bày khác.
========================
〔Ryu Jaekwan〕
〔010-XXXX-XXXX〕
========================
“Đây là số công vụ của tôi.”
Ồ.
“Nó sẽ hữu dụng hơn cái danh thiếp lúc trước. Phản ứng của đội đảm nhiệm từ số cũ có thể chậm trễ, mà anh còn không biết người nhận nhiệm vụ là ai.”
Tóm lại: Đây là một vé trốn khỏi creepypasta.
Tôi đổi danh thiếp cũ lấy số mới y đúc như lúc đổi lấy băng cassette.
Không ngờ được, tôi lại có ngày thiết lập được mối quan hệ kiểu này.
Giờ thì tôi nên chuồn lẹ trước khi anh ta định thuyết phục thêm. Dù sao, anh ta cũng sẽ điều tra lý lịch của tôi mà.
‘Nếu vậy thì…’
Tôi gãi đầu, giả vờ ngại ngùng.
“Thật ra, lúc mua bán qua [Salmon Market], vì quá sợ nên tôi mới chọn cách giao tiếp bằng văn bản… Nhưng lần sau nếu gặp lại, tôi muốn được nói chuyện đàng hoàng thế này.”
“Đương nhiên rồi.”
“À… và tôi có thể giữ kín danh tính không? Cứ bị gọi tên hay để lộ thân phận khiến tôi thấy bất an… với lại sợ nữa.”
“...”
Người nhân viên công chức im lặng một lúc.
“Nếu anh không thay đổi hiện trạng, thì có thể.”
Anh ta chịu bỏ qua rồi.
Tốt!
‘Tức là mình vẫn là “người vô danh” trong mắt anh ta.’
Hoàn hảo. Như vậy mình vẫn còn cửa để hợp tác tiếp.
‘Lần sau mình sẽ bán đồ ăn với thân phận ẩn danh và ít nghi ngờ hơn!’
“Anh xuống núi an toàn nhé.”
“Anh cũng vậy, anh đặc vụ.”
Tôi bắt tay tạm biệt người công chức, rồi nhìn anh ta đạp xe rời đi.
Ngay cả lần cuối cố chiêu dụ tôi vào ngành cũng bị tôi bỏ qua.
“Thành thật mà nói, tôi cạn sạch sức lực với mấy vụ kiểu này rồi. Giờ tôi còn cảm giác như đang treo mình trên sợi dây mỏng, tinh thần của tôi đang ở bờ vực sụp đổ rồi” là những gì tôi đáp.
Và tôi nói thật đó.
Baek Saheon, cậu đừng nhìn tôi với ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống như vậy chứ.
Người công chức chỉ lịch sự gật đầu, rồi lặng lẽ rời đi.
Anh ta còn để lại lời nhắn như lời khuyên nhủ: “Hãy rời đi trước khi đội dọn dẹp của Cục tới.”
‘Té gấp thôi.’
Tôi rời khỏi căn nhà trọ không còn dấu vết gì của vụ sạt lở hay trạm xe buýt và bắt đầu đi xuống núi.
‘Huuu.’
Chỉ lúc đó, tôi mới bắt đầu thở phào nhẹ nhõm.
☾ Trong mấy ngày qua, anh đã hy sinh cả giấc ngủ và đổ hết tâm huyết để tạo ra cảnh kết mang tính nghệ thuật đến thế… Braun này xin ghi nhận công sức của anh Hoẵng! Anh là đỉnh của đỉnh luôn! ☽
Ờ. Chuyện ma lần này vừa ghê rợn, vừa kinh khủng, và nó khiến tôi kiệt sức toàn tập…
‘Giao cho một người xử lý nguyên cái creepypasta, vậy mà dám bảo tôi làm cho Cục hả? Mơ đi.’
Tôi chưa bao giờ tôi thấy Daydream là một công ty tuyệt vời đến thế.
‘Ít nhất họ còn trả tiền mặt với điểm thưởng.’
Người ta có câu ‘đã làm nô thì cũng nên làm nô cho nhà giàu’. Quả thật không sai.
Dù theo bên nào cũng chẳng mấy vinh quang gì cho cam…
Tôi liếc nhìn người đồng nghiệp cũng vừa bị vạ lây cùng mình trong vụ này.
“Cuối cùng cũng rời khỏi cái nhà trọ chó má này…!”
“...”
“Mẹ kiếp, dính vô cái trò điên rồ này mà điểm thì không có, tiền cũng chẳng thấy đâu!”
“Trước khi đi, cậu có chuyện cần phải nói đó.”
Baek Saheon mím môi, rồi quay sang tôi, giọng đầy phòng bị.
“Tao không nghĩ mình nợ gì mày gì cả. Dù gì cũng đâu phải tao van xin mày cứu tao.”
Ồ, vậy à?


3 Bình luận