Tôi Vẫn Phải Đi Làm Dù Bị...
백덕수 UOONGPIG; 웅돼지- Ảnh Minh Họa
- Web Novel
- Chương 1.1:「Hồ sơ Về Những Bí Ẩn Trong Bóng Tối」
- Chương 1.2: Bài Kiểm Tra Khảo Sát
- Chương 1.3: Ga U Sầu
- Chương 2.1: Ga Oán Hận
- Chương 2.2: Ga Hân Hoan
- Chương 2.3: Tìm Đồ Thất Lạc
- Chương 3: Vật Thất Lạc
- Chương 4: Một Cảm Xúc 'Không Tồn Tại'
- Chương 5.1: Nhận Thưởng
- Chương 5.2: Tấm Vé Ước Nguyện
- Chương 6.1: Bạn Cùng Phòng
- Chương 6.2: Ngày Đầu Tiên Đi Làm
- Chương 7.1: Tinh Chất Giấc Mơ
- Chương 7.2: Thử Thách Chết Chóc
- Chương 7.3: Đuổi Bắt Với Ma
- Chương 8.1: Tín Hiệu
- Chương 8.2: Tân Binh 'Gan Dạ'
- Chương 9.1: Điểm Thưởng
- Chương 9.2: Shop Người Ngoài Hành Tinh
- Chương 10.1: Chương Trình Đố Vui Tối Thứ Ba
- Chương 10.2: Chương Trình Đố Vui Tối Thứ Ba
- Chương 11.1: Chương Trình Đố Vui Tối Thứ Ba
- Chương 11.2: Sự Cố Phát Sóng
- Chương 12.1: Dàn Đồng Ca Của Những Con Chiên Hy Sinh
- Chương 12.2: Nghỉ Giải Lao
- Chương 13.1: Thằn Lằn
- Chương 13.2: Thiêu Hủy
- Chương 14.1: Đội Trưởng Lee
- Chương 14.2: Đi Ăn
- Chương 15.1: Thiết Bị Tùy Chỉnh
- Chương 15.2: 『Bộ Hạt Giống Thân Thiện』
- Chương 15.3: Thay Đổi Vị Trí
- Chương 16.1: [Gã Hề Ghét Bạn] (1)
- Chương 16.2: [Gã Hề Ghét Bạn] (2)
- Chương 17.1: Cậu Ấy Làm Đấy (1)
- Chương 17.2: Cậu Ấy Làm Đấy (2)
- Chương 18.1: Cái Đinh Nhô Lên Sẽ Bị Đóng Xuống
- Chương 18.2: Ý Nghĩa Của Thứ Tự Chữ Cái
- Chương 18.3: Nhà Khoa Học Điên Rồ
- Chương 19.1: [Công Viên Giải Trí Vui Tươi] (1)
- Chương 19.2: [Công Viên Giải Trí Vui Tươi] (2)
- Chương 19.3: [Công Viên Giải Trí Vui Tươi] (3)
- Chương 20.1: Công Viên Giải Trí Vui Tươi (4)
- Chương 20.2: Vùng Đất Cổ Tích Của Thỏ (1)
- Chương 21.1: Vùng Đất Cổ Tích Của Thỏ Đỏ (2)
- Chương 21.2: Vùng Đất Cổ Tích Của Thỏ Đỏ (3)
- Chương 22.1: Vùng Đất Cổ Tích Của Thỏ Đỏ (4)
- Chương 22.2: Vùng Nước Thơ Mộng Của Rồng Xanh (1)
- Chương 23.1: Vùng Nước Thơ Mộng Của Rồng Xanh (2)
- Chương 23.2: Vùng Nước Thơ Mộng Của Rồng Xanh (3)
- Chương 24.1: Người Bạn Tốt (1)
- Chương 24.2: Người Bạn Tốt (2)
- Chương 25.1: Linh Vật Hoa Vàng Ở Đâu?
- Chương 25.2: Khu Vực Vàng
- Chương 25.3: Quà Cho Rồng Xanh
- Chương 26.1: Kẻ Nhát Gan
- Chương 26.2: Vi Phạm Quy Tắc
- Chương 27.1: Giận Cá Chém Thớt?
- Chương 27.2: Giận Cá Chém Thớt? (2)
- Chương 28.1: [Ngày Tôi Sẽ Chết] (1)
- Chương 28.2: [Ngày Tôi Sẽ Chết] (2)
- Chương 28.3: [Ngày Tôi Sẽ Chết] (3)
- Chương 29.1: Vào Đội A?
- Chương 29.1: Từ Chối
- Chương 30.1: Tài Khoản Lạ
- Chương 30.2: Giao Dịch
- Chương 31.1: Mua Hàng
- Chương 31.2: Quà Cho Người Bạn Tốt?
- Chương 32.1: Truy Tìm
- Chương 32.2: ㄴĐội An Ninhᄀ
- Chương 32.3: Bị Cuốn Vào
- Chương 33.1: Bức Tranh Thủy Mặc
- Chương 33.2: Tiếng Gọi Cửa
- Chương 34.1: Sangun-nim (1)
- Chương 34.2: Sangun-nim (2)
- Chương 34.3: Sangun-nim (3)
- Chương 35.1: Nghi Lễ
- Chương 35.2 Bên ngoài
- Chương 36.1 Nghĩa trang Sangun-nim
- Chương 36.2 Bài ca dâng lên Sangun-nim
- Chương 37.1: Cái Bẫy Của Changgwi
- Chương 37.2: Changgwi Lộ Diện
- Chương 37.3: Yêu Cầu Cứu Hộ?
- Chương 38.1: Tôi Là Lính Mới Của Đội D
- Chương 38.2: Mua Bồn Tắm Máu
- Chương 39.1: Bồn Tắm Máu
- Chương 39.2: Nhân Sâm Bỏ Trốn
- Chương 40.1: Thêm Người
- Chương 40.2: Biệt Thự Của Người Mù
- Chương 41.1: Thu Phí
- Chương 41.2: Tên Điên
- Chương 42.1: Tầng Hầm
- Chương 42.2: Buổi triển lãm 'Sức Mạnh Của Cảm Xúc'
- Chương 42.3: Tai Thay Cho Mắt
- Chương 43.1: Công Cụ Trốn Thoát
- Chương 43.2: Tạo Nến
- Chương 43.3: Giáp Mặt
- Chương 44.1: Cửa Sổ Trong Triển Lãm
- Chương 44.2: Thứ Đánh Lừa Các Máy Soát Vé
- Chương 45.1: Không Đủ Điều Kiện
- Chương 45.2: Quá Thảm Hại
- Chương 46.1: Suy Nghĩ Khác Thường
- Chương 46.2: Sự Bất Đồng Trong Văn Hóa
- Chương 47.1 Thông Báo
- Chương 47.2 Tẩu Thoát
- Chương 48.1 Quản Lý Kim
- Chương 48.2 Nhân Viên Ưu Tú
- Chương 48.3 Dược Thể Tái Tạo
- Chương 49.1 Nói Dối Càng Nhiều, Hiệu Quả Càng Giảm
- Chương 49.2 Trách Nhiệm Và Quyền Lợi
- Chương 50.1 Bóng Tối Phụ Trách
- Chương 50.2 Gian Thương
- Chương 51.1 Cuộn Băng Cassette
- Chương 51.2 Người Từ Salmon Market
- Chương 52.1 Viên Chức Chính Phủ
- Chương 52.2 Nhà Nghỉ Chân Trời
- Chương 52.3 Một Trong Những Người Ở Đây
- Chương 53.1 Nạn Nhân Đầu Tiên
- Chương 53.2 Sợ Hãi
- Chương 53.3 Càn Quét
- Chương 54.1: Ngày Cuối Cùng
- Chương 54.2: Kẻ Giết Người Là...?
- Chương 55.1: Kết Quả Trao Đổi
- Chương 55.2: Anh Đã Từng Nghĩ Đến Việc Đổi Nghề Chưa?
- Chương 56.1: Được Thừa Hưởng
- Chương 56.2: Lời Tuyên Bố
- Chương 57.1: Một Phép Màu
- Chương 57.2: Câu Chuyện Ma Bị Hiểu Lầm
- Chương 58.1: Tiệm Xăm Ánh Trăng
- Chương 58.2: Nâng Cấp Hình Xăm
- Chương 59.1: Không Gian Mini
- Chương 59.2: Ba Ngày Chuẩn Bị
- Chương 60.1: Một Lối Thoát Mới?
- Chương 60.2: Không Có Lần Sau
- Chương 61.1: Cuộc Sống Là Một Chuỗi Biến Đổi
- Chương 61.2: Người Treo Cổ
- Chương 62.1: Kịch Bản Tốt Nhất
- Chương 62.2: Biến Số
- Chương 63.1: Cá Cược
- Chương 63.2: Lỗ Hổng
- Chương 64.1: Bài Học Rút Ra
- Chương 64.2: Trái Cây Yêu Thích
- Chương 64.2: Màn Hành Quyết
- Chương 65.1: Giáo Viên Park Minseong
- Chương 65.2: Bầu Trời Xanh
- Chương 66.1: Người Bị Ô Nhiễm
- Chương 66.2: Nỗ Lực Xứng Đáng
- Chương 67.1: Gặp Lại Đội Phó
- Chương 67.2: Cuộc Chia Ly Êm Đẹp Nhất
- Chương 68.1: Nhiệm Vụ Quay Trở Lại
- Chương 68.2: Vỗ Tay
- Chương 69.1: Cho Xin Miếng Đi
- Chương 69.2: Còn Tỉnh
- Chương 70.1: Lời Khuyên
- Chương 70.2: Mua Tất
- Chương 71.1: Bàn Đạp
- Chương 71.2: Thành Viên Mới
- Chương 72.1: Mỏ Vàng Sinh Lời
- Chương 72.2: Phương Thức Tham Gia
- Chương 73.1: Đón Chào Học Sinh Chuyển Trường
- Chương 73.2: Đặc Vụ Chăm Chỉ
- Chương 74.1: Năm Giây Mặc Niệm
- Chương 74.2: Bằng Chứng
- Chương 74.3: Phê Duyệt Tạm Thời
- Chương 75.1: Biệt Danh
- Chương 75.2: Không Thể Phản Bội
- Chương 76.1: Che Giấu Niềm Vui
- Chương 76.2: Chém Gió Thôi!
- Chương 77.1: Tình Huống Lố Bịch
- Chương 77.2: Có Cái Gì Đó Sai Sai
- Chương 77.3: Nhân Viên 'Hy Sinh'
- Chương 78.1: Phòng Y Tế
- Chương 78.2: Học Sinh Trường Sekwang
- Chương 79.1: Ngã Rẽ Mới
- Chương 79.2: Cô Cừu Đấy À?
- Chương 80.1: Cách Gợi Ý Trở Thành Bằng Chứng
- Chương 80.2: Giáo Viên
- Chương 81.1: Cà Chua
- Chương 81.2: Tốt Nghiệp
- Chương 82.1: Chưa Từng Hiện Diện
- Chương 82.2: Gặp Gỡ Giám Đốc Cheong
- Chương 83.1: Có Hệ Thống Hơn Tưởng Tượng
- Chương 83.2: 'Tài Sản'
- Chương 84.1: Đã Ô Nhiễm
- Chương 84.2: Đi Tư Vấn
- Chương 85.1: Trở Lại Chính Mình
- Chương 85.2: Giám Đốc Ho
- Chương 86.1: Đừng Để Quá Một Tuần
- Chương 86.2: Cách Sống Lý Trí
- Chương 87.1: Ồ, Ra Là Vậy.
- Chương 87.2: Loại Người Khó Hiểu Nhất
- Chương 88.1: Đặc Ân Hay Nợ?
- Chương 88.2: Nữ Nhân Viên Tham Lợi
- Chương 89.1: Đừng Từ Bỏ Thân Xác Của Bạn!
- Chương 89.2: Không Nói Lý Với Kẻ Điên
- Chương 90.1: Mặc Cả
- Chương 90.2: Quao! Lại Được Giúp Nữa Nè! Hên Ghê!
- Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Hôm nay làm việc hiệu quả ghê.
Tận bốn mươi triệu won từ thu nhập phụ. Bán chỗ bánh kia quả là một quyết định sáng suốt mà.
‘Nó cảm giác như mình vừa thiết lập một công việc tay trái vừa bí mật, vừa ổn định vậy.’
Hàng loạt ý tưởng về cách tiêu số tiền này lướt qua tâm trí tôi, nhất là khi những khu vực mới trong công ty vừa được mở ra nhờ thăng chức.
Và dĩ nhiên, con thỏ bông tinh ý nhận ra khoản tiền này cũng bắt đầu lộ ý đồ của mình.
☾ Haa, sau bao lần ra ngoài, tôi cứng đờ cả người rồi. Tự dưng, tôi muốn được tắm quá… ☽
Không đời nào. Tôi đâu thể tiện tay chôm túi máu từ bệnh viện được?
☾ Tất nhiên, tôi có thể chịu đựng mà. Dù sao tôi cũng là một 『Người Bạn Tốt』 mà… ☽
Hmm, dù không thể cho nó tắm máu, nhưng ít ra, tôi có thể giặt tay con thú bông này nhỉ?
Tôi dự định sẽ vừa giặt Braun vừa tám chuyện linh tinh với nó để giết thời gian, thì có người bất ngờ xông vào phòng tôi.
“Mày!!”
“...!”
Là Baek Saheon.
Khoan đã, cái thằng ranh chưa từng bước ra khỏi phòng mình, bây giờ lại xông vào phòng mình mà chẳng thèm gõ cửa à?
Trước khi kịp lên tiếng mắng, tôi nhận ra điều gì đó.
Cậu ta đang hốt hoảng đến mức gần như lên cơn hoảng loạn.
“Chuyện này là sao đây…! Tao vừa bị cuốn vào rắc rối gì thế này?”
Trên tay cậu ta là chiếc điện thoại, màn hình hiển thị tin nhắn tôi đã gửi.
-----------------------------------------------------
Kim Soleum: Cẩn thận sát nhân hàng loạt.
-----------------------------------------------------
Đấy là tin nhắn mà tôi đã gửi để cảnh báo cậu ta từ sớm. Nhưng mà—
“Tôi đâu có kéo cậu vào rắc rối gì.”
“...”
“Là cậu tự chọn sai thôi.”
☾ Ô kìa, cậu đồng nghiệp của anh Hoẵng vừa nhặt được một vật phẩm và sắp chết thảm rồi! ☽
Sắc mặt Baek Saheon tái nhợt.
‘Có vẻ vừa có chuyện gì xảy ra đúng lúc với tin nhắn của mình.’
Nhưng vì cậu ta vẫn chưa chết, nên cậu ta có thể tự liên hệ với công ty để giải quyết đúng không?
Nghĩ vậy, tôi liền xoay người, định rời khỏi phòng—
☾ Ôi trời, anh có nghe thấy không? ☽
☾ Hình như thời khắc đã điểm rồi đấy, anh Hoẵng. ☽
“...”
Gì chứ?
Hừm, hmm-hmm, hmmmm, hmm-hmm-hmm.
Một giai điệu ngân nga khe khẽ vang lên và nguồn gốc của nó không ai khác ngoài Baek Saheon.
Nhưng môi hắn ta hoàn toàn không hề cử động.
…Điều đó chỉ có thể mang một ý nghĩa duy nhất.
“Cậu đã nhặt phải thứ không nên nhặt đúng không?”
“...”
Với mặt mày tái mét, Baek Saheon run rẩy thò tay vào túi áo và rút ra một vật.
Một chiếc máy cassette.
Thân máy cassette trong tay Baek Saheon đã ngả màu ngà theo năm tháng và phủ đầy bụi bẩn, trên đó có dấu vết của một nhãn dán bị cào xước bằng bút.
Hmm, hmm-hmm, hmmmm, hmm-hmm-hmm.
Tiếng ngân nga mỗi lúc một lớn đang phát ra từ bên trong cuộn băng.
Đó quả là một tín hiệu rõ ràng và đáng ngại đấy…
☾ Thời khắc đã điểm rồi. ☽
Đến giờ phải té lẹ thôi.
Tôi lập tức bật dậy và phóng ra khỏi ký túc xá.
Nhưng vấn đề là Baek Saheon cũng cuống cuồng đuổi theo!
“Vứt cuộn băng đó đi trước đã!”
“Tao đã ném rồi! Tao ném nó qua cửa sổ rồi!”
Vậy thì đừng có bám theo tôi nữa!
☾ Muộn rồi. ☽
☾ Ôi trời, anh Hoẵng… Anh đã nhìn thấy vật phẩm đó rồi. Giờ anh cũng đã trở thành một phần của câu chuyện và bước vào quá trình lựa chọn vật hiến tế. ☽
☾ Nhưng kệ đi, dù sao anh cũng là một vị khách tài năng và thú vị, nên dù sớm hay muộn, anh cũng sẽ bị cuốn vào thôi! ☽
Hơ.
‘Sao cái thằng ngu này không thể tự lo chuyện của nó mà cứ kéo mình theo vậy…!’
Tôi đã cảnh báo hắn mấy lần rồi cơ mà! Rõ ràng hắn ta là nhân viên chính thức trong một công ty chuyên xử lý chuyện huyền bí, vậy mà vẫn dính phải chuyện này à?!
Trong khi cơn bực dọc bốc lên trong lồng ngực thì tôi chẳng có thời gian để xả, tôi chỉ có thể chạy nhanh hơn.
‘Trước mắt, mình phải kéo giãn khoảng cách với cậu ta thôi.’
Miễn là hắn ta chưa bị cuốn hoàn toàn vào câu chuyện kinh dị, thì giữ khoảng cách có thể sẽ có ích.
Tôi chạy thẳng đến trạm xe buýt gần nhất.
Vừa lúc một chuyến xe dừng lại, tôi nhanh chóng bước lên.
Beep.
Tiếng quẹt thẻ giao thông vang lên, ngay sau đó là một tiếng beep khác.
Baek Saheon.
‘Tên này bị điên à? Sao cậu ta cứ bám theo mình hoài vậy?’
Bộ hắn kông có một chút ý thức nào à? Lẽ ra thằng nhãi này phải để yên người cảnh báo mình trước chuyện này chứ?
À, đúng rồi. Tên này là kiểu người không có nhân tính.
Rốt cuộc thì cửa xe buýt vẫn đóng lại và chuyến xe vẫn lăn bánh.
“Haa.”
“Haa…”
Tiếng ngân nga không còn dính với chúng tôi nữa.
Tôi chọn một chỗ ngồi ở cuối xe, ngay cạnh búa thoát hiểm để phá cửa sổ để dành cho tình huống xấu.
Sau một lúc do dự, Baek Saheon cũng ngồi xuống gần tôi.
“...”
“...”
Bởi vì hiện tại không phải giờ cao điểm hay giờ ăn trưa, trên xe chỉ có lác đác hai, ba hành khách ngồi phía trước.
Sau khi nhìn quanh với vẻ bồn chồn, Baek Saheon hạ giọng, hỏi với vẻ căng thẳng, “Này, sao mày biết trước để gửi tin nhắn cảnh báo—”
“‘Mày?”
“…Chúng ta thống nhất bỏ kính ngữ rồi mà… Không, ý tôi là… Vâng, thưa Giám sát viên. Rốt cuộc làm thế nào mà anh biết?”
“Chuyện tôi biết bằng cách nào không quan trọng.”
Nén lại sự khó chịu, tôi trả lời trong khi quan sát vẻ mặt lo lắng của Baek Saheon.
“Quan trọng là tại sao cậu lại có thứ đó.”
“...”
Nếu hắn ta cứ tiếp tục im lặng, tôi định sẽ xuống bến tiếp theo, gọi taxi và chuồn ngay lập tức. Nếu cần thiết, tôi sẵn sàng ném anh ta ra khỏi xe để chắc chắn thằng khốn này không thể bám theo tôi.
Nhưng có lẽ cảm nhận được sự mất kiên nhẫn trong ánh mắt tôi, Baek Saheon rốt cuộc cũng lên tiếng.
“…Là đồ ở nhà tôi.”
Ở nhà?
“Một người thân đã truyền lại cho tôi. Họ bảo rằng nếu gặp tình huống nguy cấp thì hãy dùng nó, nên tôi vẫn luôn mang theo…”
☾ A ha, một tình tiết kinh điển! Một vật gia truyền tưởng chừng bảo hộ, hóa ra lại là vật nguyền rủa… Đúng là mô-típ phim kinh dị điển hình! ☽
Chính xác.
Tôi không có ý chỉ trích gì cả mà chỉ thực sự tò mò.
“Cậu làm ở một công ty chuyên đánh giá chuyện ma, vậy mà cậu chưa từng nghĩ đến việc mang nó đi kiểm định à?”
“…Nếu công ty thấy hữu ích, họ có thể sẽ lấy mất chứ không trả lại! Tôi cũng đã nghĩ tới điều đó đấy, thưa sếp.”
“Không, cậu chẳng nghĩ ngợi gì cả.”
“...”
“Lần sau, làm ơn động não trước khi hành động.”
“…À, vâng, thưa Giám sát viên.”
Mặt Baek Saheon đỏ bừng, môi thì run run, gượng cười như đang cố nén bực tức.
Thằng này đúng là dễ đoán, lúc bình thường thì lạnh lùng như mấy thằng khùng, lúc lại biến thành kẻ khúm núm khi sợ hãi.
Tôi thở dài trong khi cố gắng đánh giá tình hình.
Đây chính là kiểu điển hình của người tự chuốc họa vào thân.
“Trước mắt, chúng ta hãy đi đến trạm cuối, sau đó liên hệ với Đội An ninh của công ty—”
“...”
“...”
“…T-Tại sao anh lại nhìn tôi như vậy, Giám sát viên?”
Có gì đó không ổn.
Trạm xe buýt trong thành phố thường chỉ cách nhau khoảng ba phút.
Nhưng chiếc xe này…
Tại sao vẫn chưa dừng lại?
☾ Chà chà, nó bắt kịp rồi. ☽


4 Bình luận
Tfnc