Tôi Vẫn Phải Đi Làm Dù Bị...
백덕수 UOONGPIG; 웅돼지
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chương 63.2: Lỗ Hổng

8 Bình luận - Độ dài: 1,762 từ - Cập nhật:

"Vậy anh muốn cược cái gì?"

Trong khi đáp lời, Kim Soleum khoanh tay lại, "Đoán chữ trong trò chơi Người treo cổ. Ai đoán đúng nhiều chữ nhất sẽ thắng."

"À!"

"Người đoán nhiều chữ hơn tôi sẽ được nhận điểm thưởng."

Cậu ta bị điên à?

"Tham khảo tí nè, tôi mới chỉ đoán đúng có một chữ thôi, nên ai đoán được hai chữ là đủ tiêu chuẩn rồi đó."

"Đ-Đợi đã!"

Nghe đến đây, Giám sát viên Park Minseong từ đội D hoảng hốt đứng bật dậy.

"Hươu, tại sao cậu lại bày trò cá cược trong tình huống thế này...?"

"Không có nhiều truyện ma cấp B nào mà chỉ cần làm đúng hướng dẫn là an toàn đâu. Em nghĩ đây cũng là cơ hội để thử xem, nếu đoán đúng nhiều hơn thì có kích hoạt hiện tượng đặc biệt nào không. Đúng không mọi người?" 

Nói rồi, Kim Soleum nghiêm túc nhìn quanh các nhân viên mà nói, “Nếu bầu không khí có gì kỳ lạ, xin mọi người lập tức dừng lại. Tôi cũng mong là sẽ không xảy ra chuyện nguy hiểm."

"Ha."

Nghr vậy, vài nhân viên liếc mắt nhau và cười nhạt, rồi một người bật cười mỉa mai, "Ồ~ cậu cao thượng ghê ha. Cá cược để bổ sung chi tiết cho hướng dẫn và làm cho an toàn hơn ấy hả?"

"Ừ, đúng vậy đấy."

Kim Soleum trả lời không một chút do dự.

"Tôi muốn giúp để những người sau có thể vượt qua an toàn hơn."

"...Vì sao?"

"Không có lý do đặc biệt gì. Hmm... tôi chỉ nghĩ ai đó nên làm thế, và tôi thì đang ở vị trí có thể làm được."

"..."

Người nhân viên hỏi kia đột nhiên im bặt.

Không hiểu sao, họ lại cảm thấy... bất an.

'Nhắc mới nhớ, thằng lính mới này từng cứu một người mất tích mà?'

Một ký ức khác trồi lên.

'Lần trước, mình nghe nói nó cứu hết cả nhóm nhân viên khỏi một cái bóng tối cấp B, rồi dựa vào đó mà được thăng chức.'

Không lương, không thưởng, vậy mà nó vẫn lao đầu vô nguy hiểm cứu mấy nhân viên chẳng quen biết.

'Thứ như vậy đương nhiên không phải người bình thường.'

Lẽ ra, với kiểu người ngây thơ đòi làm thánh nhân này, họ sẽ cười khẩy và mỉa mai, nhưng kỳ lạ thay... lần này, họ cười không nổi.

Tiiing—

Một tiếng vang trong trẻo như tiếng chuông ngân lên trong đầu họ.

Tựa như tầm nhìn của họ vừa được mài sắc, họ nhìn rõ hơn và khách quan hơn, họ thoát khỏi thói quen và sự ù lì thường ngày.

…Và kỳ lạ thay.

Những hành động vốn tưởng chừng ngu ngốc đó lại trở nên… ấn tượng .

"..."

"..."

Không kịp suy nghĩ, một người trong số họ buột miệng.

"...Được rồi, cược thì cược."

"Ôi, cảm ơn mọi người rất nhiều!"

Kim Soleum cúi đầu liên tục, cảm ơn đám nhân viên giờ đã im bặt, rồi thong thả quay đi.

"Hẹn gặp lại mọi người sau khi trò chơi kết thúc."

Nói rồi, Kim Soleum tiến thẳng tới chỗ Đội phó Eun Haje, người nãy giờ vẫn há hốc mồm theo dõi.

"Đội phó ạ."

Eun Haje cảm thấy như đầu mình sắp nổ tung.

'Cái thằng này tử tế đến nỗi sinh tật xấu luôn à!'

Ừ, thông minh thì thông minh thật, nhưng đây là nhược điểm chết người.

'Cậu ấy quá tốt bụng rồi.'

Kiểu người như cậu ta sẽ tự thiêu đốt bản thân vì lý tưởng.

Cậu ấy từng tuyên bố tặng vật phẩm cho đồng nghiệp để cứu mạng họ, giờ đây, cậu ta lại chơi thêm màn liều mạng như thế này...

"Cậu, cậu đúng là-"

Kim Soleum hạ giọng nói nhanh, "Em chém gió đó chị."

"..."

Hở.

"Em chỉ gây náo loạn để câu giờ."

Trong một thoáng, Eun Haje quên luôn là mình đang ngồi chờ chết mà chỉ kịp thốt lên, "...Ý cậu là cậu đang kéo dài thời gian sao?"

"Vâng, thưa chị."

Ha.

"Chờ đã, nếu cậu định bày trò gì trong lúc đó thì đừng. Kiểu đó chỉ có chết nhanh hơn thôi..."

"Nhưng nếu em khăng khăng muốn làm thì sao?"

"...!"

"Dù thế nào em cũng sẽ làm. Tỉ lệ thành công sẽ cao hơn nếu chị hợp tác với em đó."

Cái thằng nhóc cứng đầu này!

Eun Haje nghiến răng. "Này. Chị đã bảo để chị tự xử lý."

"Em không tin là chị sẽ hành động… Theo em thì chị đã buông xuôi, thậm chí là chuẩn bị tinh thần chết luôn rồi."

"..."

Thằng nhóc tinh mắt ghê.

'Đồ láu cá.'

"...Thành thật mà nói, chị không phải là muốn bỏ cuộc."

Cuối cùng, Eun Haje thừa nhận. Cô muốn liều một phen nhưng cô không dám nói, cô sợ làm đám cấp dưới của mình hy vọng hão huyền.

"Cậu biết không, cái truyện ma này cứ bắt 'giáo viên mới' phải tuân theo đủ kiểu luật lệ, nhưng cậu có biết ai là ngoại lệ duy nhất không?"

"...Người đó là-"

"Người treo cổ."

Eun Haje nở nụ cười lạnh lùng.

Chính cô.

Cô không bị phạt vì bất kỳ hành vi nào: chửi thề, giết người, đập đầu vỡ sọ,... gì cũng không sao.

"Vấn đề duy nhất ở đây là cơ thể chị bị trói cứng và khó có thể cử động."

Nói rồi, cô nháy mắt, ra hiệu về những sợi dây trói quanh người.

"Nhưng... nếu nói ngược lại, thì phần thân trên của chị vẫn có thể cử động."

"...!"

Tất nhiên, xác suất thành công gần như bằng không.

Eun Haje vẫn giữ vẻ bình thản, nói như thể chẳng có gì to tát.

"Cậu nghe chưa? Chỉ có chị mới có thể tận dụng lỗ hổng luật lệ này. Các cậu, những người bị phạt, thì chỉ cần ngồi im…"

Thay dẹp tắt hy vọng, đôi mắt Kim Soleum sáng rực.

"Em sẽ tận dụng triệt để cái lỗ hổng đó để nâng cao cơ hội sống sót nhiều nhất có thể."

"Cái gì?"

"Vậy nên, em mong Đội phó sẽ nhớ kỹ những gì em sắp nói."

Kim Soleum giải thích ngắn gọn, dứt khoát và mạch lạc với Eun Haje.

Và sau đó...

"...!"

"...Vậy là hết."

Eun Haje cảm thấy như bị một thùng nước lạnh tạt thẳng vào người.

Họ... thật sự định làm thế à?

"Tụi em đi chuẩn bị đây. Gặp lại sau nhé!"

"Này!"

Khoan đã.

"Hươu!! Lửng!! Mấy thằng nhóc tụi bây!!"

Nhưng hai đứa nó đã khuất dạng khỏi phòng chơi.

"Này! Quay lại đây mau!"

***

'Phù.'

Có vẻ kế hoạch câu giờ đã thành công.

Bây giờ, tôi cùng giám sát viên Park Minseong bước qua hành lang mẫu giáo sạch sẽ và rực rỡ sắc màu, nhưng lại yên ắng đến rợn người của nhà trẻ.

'Mình phải đi nhanh hơn nữa.'

Những lời khai từ giám sát viên Park và Đội phó Eun đang dần vẽ ra toàn bộ bức tranh trong đầu tôi, khiến tôi lo âu xen lẫn hy vọng.

Dù vậy, bầu không khí rờn rợn từ bối cảnh truyện ma vẫn khiến da gà tôi nổi hết cả lên.

Còn giám sát viên Park, người vẫn kiên cường như thường lệ, cứ lén lút liếc nhìn tôi đầy lo lắng, rồi cuối cùng cũng cất tiếng, "C-cậu chắc chứ, Hươu? Phần thưởng 2,000 điểm đó đâu có đùa... Nhỡ ai đoán đúng hai chữ thì sao?"

À.

Chuyện đó hả?

"Họ không có cửa đâu."

"...!"

Tôi nhe răng cười.

"Với cái kiểu tính cách ai cũng ích kỷ, lại luôn đề phòng nhau, thì chuyện đó bất khả thi."

"Hả?"

"Hễ có ai sắp đoán đúng, những kẻ khác sẽ phá đám ngay."

"...!!"

Theo hồ sơ, mỗi lần đoán chữ sẽ có giới hạn thời gian từ 7 đến 10 phút, tuỳ theo tâm trạng của truyện ma.

Ngay cả tính theo phương án nhanh nhất thì cũng phải mất chín lượt đoán mới xong.

Vậy nên phương án tối ưu là gì?

"Bọn họ sẽ dìm nhau, phá đám nhau tới phút cuối cùng. Đến khi chẳng còn cách nào khác, bọn họ mới miễn cưỡng thỏa thuận đoán đại vài chữ."

Mà xác suất đoán trúng? Thấp lè tè.

"Cuối cùng, bọn họ sẽ ăn phạt cả lũ và giết thêm thời gian."

Hơn nữa, một khi đã bắt đầu tích tụ ô nhiễm, bọn họ sẽ càng ngại đoán bừa, khiến tốc độ chậm lại thêm.

Thế nên...

"Ít nhất cũng kéo dài được một tiếng."

Tôi khẳng định chắc nịch.

"Vả lại, phần thưởng 2,000 điểm không phải tiền mặt mà là vật phẩm, nên họ càng khó có thể chia nhau, khiến việc hợp tác càng thêm viển vông."

'『Trái Tim Bạc』là lí do duy nhất khiến họ tin mình, nếu không có nó, họ sẽ chẳng nghe lọt tai một lời nào của mình cả.'

Để chắc chắn chiếc huy hiệu không bị lộ, tôi tránh nghĩ tới『Trái Tim Bạc』đang giấu trong túi và tiếp tục giải thích.

"Cho nên anh đừng lo. Giờ tập trung cứu Đội phó trước đã."

"..."

Một tia xúc động vụt qua ánh mắt giám sát viên Park sau lớp mặt nạ. Ý thức rõ tình hình đang rất gấp, anh ta nhanh chóng nén lại cảm xúc.

"Được! Chúng ta bắt đầu thôi! À, tới rồi."

"Vâng."

Đã đến lúc chuẩn bị hành động.

'Haa.'

Tôi ngồi bệt xuống sàn cùng giám sát viên Park.

Đây là không gian lớn nhất trong Nhà Trẻ.

〔Phòng Vui Chơi〕

Tôi cố gắng không nhìn kỹ cảnh tượng trước mắt.

Trước mặt tôi là một hố bóng sắc màu rực rỡ và một sân khấu được trang trí bằng hoa và bướm. Nhưng ngay giữa sân khấu vui nhộn đó, có hai mẩu thịt người đang đứng lù lù.

Một cái chân trái. Một cái bàn chân phải.

Chúng là những phần thi thể của Đội phó Eun Haje.

'Haa.'

Không rõ đó là sợ hãi, tuyệt vọng, hay bản năng sinh tồn thúc giục. Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng khiến từng sợi lông trên người tôi dựng đứng.

'Giàn treo cổ.'

Tôi chỉ có một cơ hội duy nhất và phải giành lấy nó ngay lập tức.

Bình luận (8)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

8 Bình luận

Ủa sao lại có hai cái chân ở nhà bóng????
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
Chân của Haje đó, mỗi một lần đoán đúng là 1 phần cơ thể của Hangman biến mất, ch62.1 là bàn chân trái, ch63.1 là bàn chân phải và phần còn lại của cái chân trái.
Xem thêm
@OnionSsi: Bóng tối này dị nhỉ? Lấy chân rồi còn quẳng vô nhà bóng 😥💀
Xem thêm
Xem thêm 1 trả lời
Đoạn 124 "viễn vong" -> "viển vông"
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
Thanks bác
Xem thêm
Vừa đọc xong đã có chương mới, bú đẫm
Xem thêm