...
...
Chớp mắt*
Tôi mở mắt ra lần nữa.
Mọi thứ vẫn yên lặng như tờ.
“Anh ổn chứ?”
“Tôi ổn.”
Bằng trực giác, tôi hiểu ngay lập tức.
“Anh vừa đánh ngất tôi đúng không?”
“Ừm…”
Tôi liếc xuống cái vỏ thuốc rỗng vừa được gỡ khỏi tai tôi và rơi xuống dưới chân mình.
‘Thuốc à?’
Có vẻ tôi vừa bị nhét cho một loại thuốc gì đó khiến tôi ngất tạm thời.
Nó khá giống quả 『Táo Bạch Tuyết』mà tôi hay mang theo, nhưng liều nhẹ hơn chút.
‘Mình cần giữ bình tĩnh.’
Rõ ràng là tôi đã được tách khỏi ảnh hưởng của sự ô nhiễm.
Tôi hít thở sâu, rồi nhìn xuống cánh tay mình. Vết thương đã được băng bó cẩn thận.
Còn sợi chỉ đỏ buộc đầy chuông bạc ban nãy thì…
“...”
Ngẩng đầu lên, tôi thấy nó đã được quấn chặt quanh tứ chi của Giám sát viên Park Minseong đang nằm co quắp ở góc phòng.
Ồ. Anh ấy không còn mang hình dạng 'thầy giáo' nữa, mà trở về làm Giám sát viên Park Minseong rồi!
‘… Sợi chỉ đó hiệu quả ghê.’
Với bộ vest đen và chiếc mặt nạ Lửng, Park Minseong giờ trông chẳng khác gì lúc trước khi rơi vào câu chuyện ma.
Dù có thể đây chỉ là hiệu quả tạm thời của thiết bị áp chế.
“…Phù.”
Mệt rã rời, tôi tựa người vào tường.
‘…Mình đã an toàn giao lại cấp trên rồi.’
Bên cạnh tôi, viên trung sĩ lẩm bẩm, “Thằng cha này hên đấy… thoát ra nhanh vậy… ganh tị vãi…”
Khoan.
“Nếu thoát nhanh thế, vậy có nghĩa là anh ta sẽ hồi phục hoàn toàn khỏi ô nhiễm hả?”
“Ờm…”
Anh ta trông có vẻ lười suy nghĩ, nhưng trước cái ánh mắt nài nỉ của tôi, cuối cùng, anh ấy cũng miễn cưỡng đáp, “Đó là ô nhiễm cấp Ủ Rũ…”
“Hả? Ừ thì nó là cấp B mà.”
“Vậy thì ổn…”
Cấp B?
“Công ty có quy trình cả… Nếu mọi thứ suôn sẻ thì chắc… anh ta sẽ được chuyển bộ phận thôi?”
“...”
Ừm… Vẫn còn hơn là toi mạng.
‘Dù là ở đâu thì mình cũng hy vọng anh ấy hồi phục đủ để được đi tiếp.’
“...”
Tôi quay đầu nhìn Park Minseong lần nữa.
Khi mọi thứ đã lắng xuống, trong lòng tôi lại dấy lên một cảm giác kỳ lạ.
Mới hôm qua thôi, chúng tôi còn cùng nhau tán dóc ở văn phòng rồi bùm, anh ấy sẽ biến mất khỏi đời tôi ngay ngày mai.
“…Xin anh hãy chăm sóc anh ấy thật tốt.”
“...”
Trung sĩ chỉ nhẹ gật đầu, nét mặt thì chẳng thể hiện cảm xúc nào.
Khi đầu óc tôi dần tỉnh táo, ký ức về cảnh cuối cùng tôi nhìn thấy lại tràn về.
...Đội phó Eun Haje!
“Người nằm kế tôi… cô gái mất bàn tay trái ấy… cô ấy sao rồi?”
“Tôi cũng không rõ…”
Xin trời, đừng nói với tôi là cô ấy bị thiêu luôn rồi nhé. Không đời nào.
‘Chị ấy chỉ mất bàn tay chứ không phải mất đầu, chẳng phải họ chỉ điều tra mấy thứ kỳ lạ sao?’
Dù vậy, lo lắng cứ thôi thúc tôi phải nhanh chóng rời khỏi phòng cách ly.
“Chúng ta đi thôi…”
“À, vâng.”
Một vài nhân viên ㄴĐội An Ninhᄀ hộ tống tôi. Vừa giám sát, vừa bảo vệ, tôi được dẫn khỏi phòng cách ly.
Và ngay khi bước ra ngoài, tôi nhận ra một điều.
Đây là khu cách ly nằm sát với Kho thiết bị của ㄴĐội An Ninhᄀ.
[Khu Cách Ly B]
‘Chỗ này có hẳn nguyên một chương riêng trong「Hồ sơ Về Những Bí Ẩn Trong Bóng Tối」mà…’
Tất cả câu chuyện trong chương đó tòa thứ rùng rợn không.
Hai nhân viên đi sau tôi nửa bước, nhịp chân bình tĩnh tiến qua hành lang lạnh tanh. Tôi cũng bước theo, cố nhịn cơn rùng mình…
Kékékékéké—
Aaaahhh ánh sáng vĩnh cửu chiếu soi xuống tôi!
Cứu với cứu với cứu với...!
Tiếng gào thét vang ra từ các phòng cách ly hai bên.
‘Đừng nhìn.’
Tôi ép bản thân chỉ nhìn chằm chằm vào ánh sáng le lói từ cánh cửa phía trước.
...
Ai đang đi ngoài hành lang thế?
Aaaaaahh!!
Ai đang ngoài hành lang? Ai? Ai?
Mau lên làm ơn! Đi nhanh lên!!
Thế nhưng mấy nhân viên An Ninh chết tiệt kia vẫn cứ lề mề đi đều bước, cho tới khi cuối cùng chúng tôi cũng thoát ra ngoài.
Tới lúc đó thì tôi đã gần như biến thành một cái xác di động rồi.
“...”
Tiền sảnh kho thiết bị trông chẳng khác nào một hành lang hẻo lánh bên bộ phận bảo trì.
Một nhân viên mặt lạnh đưa lại hành lý cá nhân được niêm phong sẵn để cách ly cho tôi.
“Cảm ơn.”
Tôi nhận lấy chiếc cặp. Trên bề mặt còn dán tem〔Đã phê duyệt / Mức độ rủi ro D〕.
‘Có vẻ họ không kiểm tra đồ trong cặp.’
Và cũng chẳng kiểm tra thứ tôi lấy ra từ hình xăm.
Đúng như lời Trung sĩ J đã hứa.
‘Dù sau này anh ta có báo cáo thì cũng chịu thôi.’
Mình đã nói trước là đồ dùng một lần mà.
Giờ quan trọng nhất là xử lý chuyện còn dang dở.
‘Bình tĩnh nào.’
‘Phải mau kiểm tra tình hình của Trợ lý Eun Haje đã…’
☾ Bạn ơi! ☽
☾ Bạn ơi! ☽
Hả?
☾ Bạn ơi!! ☽
“...”
'Braun!!!'
“Xin lỗi, đây là toàn bộ đồ đạc của tôi rồi ạ?”
Nhân viên chỉ tay lạnh lùng về phía một cái thùng nằm chỏng chơ ở góc quầy.
[Hộp xử lý rác]
Trong đó, chiếc áo vest ướt sũng và nhăn nhúm của tôi bị nhồi bừa bãi, và nhét bên trong đó là một con búp bê nhồi bông nhỏ bé, tả tơi…
‘Hộc!’
☾ Sao các người dám vứt tôi như đồ rác rưởi thế này?! Đây là sự sỉ nhục! Dù hồi mới vào nghề, tôi cũng chưa từng chịu cảnh này!! ☽
Trời ơi, lũ này điên thật rồi!!
Tôi lạnh toát cả sống lưng, vội vàng móc con búp bê ra, lau qua loa rồi nhét vào túi áo ngực.
‘X-xin lỗi… Anh bạn, anh đã chịu nhiều vất vả rồi…’
☾ Hừ… Không phải lỗi của anh đâu, anh Hoẵng ạ. Là lũ côn đồ kia thôi! ☽
Braun có vẻ nguôi ngoai chút chút. Tôi cũng chẳng dám nấn ná thêm, lập tức quay người rời đi.
Nhưng từ sau lưng, một giọng nói lành lạnh vang lên…
☾ Bạn bè tốt thì không bao giờ quên… ☽
“...”
Tôi thầm nhủ với bản thân, không bao giờ cho Braun đến gần ㄴĐội An Ninhᄀ nữa.
Vừa bước ra khỏi tòa nhà, một giọng gọi tôi lại.
“Kim Soleum - ssi.”
“...!!”
Đứng chờ ngay trước cửa, là một gương mặt quen thuộc.
“…Đội trưởng.”
Đôi trưởng Thằn Lằn đảo đôi mắt rắn đặc trưng, nhìn tôi chằm chằm.
“Anh tới đón em sao?”
“Phải.”
“Em được đưa đi đâu vậy? Và tiện thể, anh giải thích giúp em lí do luôn được không?”
“Tới phòng y tế. Đội phó Eun Haje đang nằm ở đó.”
“...!!”
Tôi…
Tôi phải mất vài giây mới thốt ra được câu hỏi.
“…Chị ấy còn sống chứ?”
Đội trưởng Lee nghiêng đầu nhìn tôi, anh ấy trả lời tôi một cách rõ ràng và chắc nịch.
“Còn sống.”
“...”
Ực.
Một cảm xúc mãnh liệt dâng lên nghẹn ở cổ họng.
“…Đội trưởng. Em cũng đã bàn giao Giám sát viên Park Minseong rồi.”
“Ừ.”
Lee Jaheon trầm ngâm một lúc, rồi hỏi, “Anh ta còn sống chứ?”
“…Vâng.”
“Vậy là tất cả đều sống sót.”
“...Vâng.”
Chỉ vậy thôi… cũng đã đủ để khiến mọi cố gắng vừa qua không phải công dã tràng, mà là nỗ lực xứng đáng.


4 Bình luận