Các giáo viên của Nhà Trẻ ■■ đứng đầy trên sân khấu rực rỡ sắc màu, trông như thể sắp diễn ra một sự kiện hoành tráng nào đó. Nhưng điều họ đang vây quanh… lại là một đoạn đầu đài.
Từ một khung máy xử tử màu đen, một vạch đen kéo thẳng tắp kéo dài ra.
Ở đầu vạch, các bộ phận cơ thể được lắp ghép lại: hai chân, hai tay, đùi, hông, ngực, cổ… và cuối cùng là một cái đầu.
Ngay khi chiếc đầu xuất hiện trên sân khấu, các bộ phận hợp nhất lại. Đội phó Eun Haje thở hắt ra một hơi.
Rồi, cô ấy nghiến răng, nhìn đám giáo viên vây quanh.
T Ạ M B I Ệ T N H É !
Các giáo viên mỉm cười vỗ tay nhẹ nhàng.
Mặt Eun Haje trắng bệch, trông như thể cô ấy đang nuốt một bãi chửi thề, từng bước chân cô ấy thì đi một cách máy móc đến chỗ chết của mình.
Đó không phải do ý chí của cô.
Đấy là do dây thừng ba chiều màu đen điều khiển tay chân cô chuyển động, và dẫn cô đến đoạn đầu đài giữa đám giáo viên.
Và rồi…
‘Chính là lúc này.’
Bạn có biết không?
Chúng ta tuyệt đối không được phép tiếp xúc với giáo viên bị chọn làm Hangman.
Không được cứu, không được nắm tay tạm biệt, không được đưa gì cho họ.
Ngay cả khi ai đó cố tình liều lĩnh vi phạm, hành động đó cũng sẽ bị hệ thống chặn lại ngay trước khi xảy ra.
Chỉ có một khoảnh khắc duy nhất để hành động…
【Người treo cổ đang bước lên đoạn đầu đài! Đây là phần thưởng cho câu trả lời đúng!】
Chính là khoảnh khắc Eun Haje xuất hiện trên sân khấu và đi ngang qua đám ‘giáo viên’.
Nhét*
Một giáo viên lén đưa cho cô thứ gì đó.
“...”
Giám sát viên Park Minseong, người ngụy trang hoàn hảo thành giáo viên mầm non, đã lén đưa một món đồ cho Đội phó Eun Haje.
Do tay chân bị trói, Eun Haje không thể giữ nó, nhưng một phần nhỏ phần cơ thể của cô có thể cử động.
Ví dụ như…
Miệng cô ấy.
Trong tích tắc, món đồ đó lập tức biến mất trong miệng Eun Haje.
Như thể chưa từng có gì xảy ra.
Cô tiếp tục bước đi với khuôn mặt không một chút cảm xúc.
Cuối cùng, cô bước lên đoạn đầu đài.
Và đây là khoảnh khắc then chốt thứ hai.
【Bắt đầu hành quyết nào.】
‘Braun!’
Bây giờ!
☾ Rõ rồi. ☽
☾ Hãy chiêm ngưỡng chiếc mặt nạ từ một góc nhìn hoàn toàn mới! Lật ngược điều quen thuộc… ☽
Tôi nhìn chằm chằm lên chỗ Eun Haje.
Không có thay đổi gì.
Thùng.
Sợi dây thừng ba chiều siết quanh cổ cô trở nên hữu hình.
【Người Treo Cổ~!】
Rồi nó kéo lên.
‘Khốn kiếp.’
Tôi muốn quay mặt đi, nhưng tôi buộc phải nhìn và giả vờ như bản thân không bị ảnh hưởng.
Sợi dây kéo mạnh khủng khiếp, rồi...
Ting.
Thình thịch - thình thịch -
“...”
Trước mắt tôi, một cơ thể không đầu rơi xuống khỏi sân khấu.
Bịch.
Phần thân không còn sự sống rơi ngay trước mặt tôi.
Tôi đỡ lấy cơ thể mềm oặt ấy, nhưng nó chỉ từ từ mờ dần và hoàn toàn biến mất.
“...”
【Trò chơi đã kết thúc!】
【Các giáo viên mới hãy vui lòng chờ đợi cho đánh giá của mình!】
“À… cuối cùng cũng xong.”
“Vậy là anh thắng kèo rồi, Giám sát viên Hươu. Mà nè, làm sao anh cấm được người ta không đoán lần hai hay vậy?”
Mấy nhân viên khác từ khu vực sau sân khấu, nơi bị yêu cầu đứng xem phần hành quyết từ phòng sinh hoạt chung, lục tục kéo tới, vừa thở phào vừa lẩm bẩm.
“...”
“À, đây là lần đầu cậu thấy đồng đội chết hả?”
“Thật ra thì… Eun Haje đâu phải kiểu người sống lâu được.”
Một người vỗ nhẹ vai tôi.
“Thôi… cậu đừng buồn quá. Cô ấy chết rồi mà.”
“...”
Nhưng tôi vẫn mỉm cười.
“…Cái gì?”
“Sao anh lại cười…?”
“Cô ấy chưa chết.”
“Gì, gì cơ?”
“Hả?”
Họ nhìn tôi như thể tôi bị điên, nhưng khi họ nhìn lên.
“Ể, cái quái gì vậy?!”
Tiếng hét vang lên từ những người vừa nhìn lên sân khấu.
Họ hét không phải vì họ thấy cái đầu của Eun Haje, mà là…
“Cái này, cái này?!”
Một người chỉ tay lên sân khấu với giọng nói run rẩy.
“Sao lại là… một cái tay?”
Chính xác.
“Nhưng, nhưng tôi thấy rõ ràng là cái đầu mà?!”
Tôi bật cười khi nhìn bàn tay trái bị đứt lìa của Eun Haje nằm chỏng chơ trên sân khấu. Chẳng ngờ có ngày tôi lại cười vì nhìn thấy một phần cơ thể bị cắt rời.
Nhưng đúng là…
Kế hoạch đã thành công!
☾ Ái chà, đúng là một tác phẩm thủ công tuyệt đỉnh! ☽
☾ Và một ý tưởng siêu giải trí, đổi chỗ đầu với tay! ☽
Chính xác.
Kế hoạch là tráo đổi đầu và tay của Eun Haje, giấu đi trước ánh mắt của mọi người.
Để khi hành quyết, phần bị chặt không phải là đầu… mà là tay!
☾ Dùng tay chân giả làm bộ phận khác là mẹo sân khấu cổ điển mà! ☽
Dù con thỏ bông cứ lảm nhảm "tôi chỉ làm vì anh bạn bè", Braun lúc này lại quá xuất sắc.
Nhưng câu chuyện chưa kết thúc.
Muốn trốn thoát khỏi vai Hangman thì phải chết, Đội phó Eun phải rời đi như một cái xác.
Nếu hệ thống phát hiện Eun Haje vẫn sống sau hành quyết, nó sẽ lập tức đưa ra hình phạt khác để đảm bảo quy tắc được thực thi.
Cho nên…
“Anh chỉ cần nhét quả táo cỡ bằng quả mận này vào miệng cô ấy đúng không?”
Park Minseong chính là mấu chốt.
Khi hóa trang thành giáo viên, Giám sát Park đã canh đúng lúc Eun Haje đi ngang qua và đưa cho cô ấy『Táo Bạch Tuyết』.
Một vật phẩm đặc biệt mà tôi mang theo, có khả năng gây ra trạng thái ngủ như chết.
‘Cũng may nâng cấp kho chứa ở cổ tay cho phép mang theo cả quả táo, chứ không chỉ nước ép.’
Thế nên Park Minseong mới có thể dặn dò, “Đội phó, khi táo vào miệng, lên đến đoạn đầu đài thì nhai miếng cuối cùng trước khi tay bị chặt.”
“Cái gì cơ?”
“Nó sẽ xảy ra trong đúng khoảnh khắc đó… chỉ vậy thôi.”
Và Eun Haje làm đúng y như những gì được nhắn.
Ngay khoảnh khắc cổ tay (nơi bị nhầm thành cổ của Đội phó) bị chặt, Eun Haje đã nuốt phần cuối cùng của quả táo và rơi vào trạng thái giống hệt một xác chết.
Cơ thể cô, thứ giờ đây không thể phân biệt được với một tử thi, được hệ thống ghi nhận là đã bị hành quyết và được đẩy ra khỏi câu chuyện ma quái.
Đó chính là kết quả tôi nhắm đến.
Ngoài kết quả đó, không còn khả năng nào khác có thể thành công…!
Và tôi đã thành công.
“Ha…!”
Tôi đưa tay ôm mặt.
Dù vậy, tôi vẫn muốn nhanh chóng rời khỏi đây để xác nhận Đội phó còn sống. Chứ lỡ có ai nhầm xác cô ấy là xác thật rồi mang đi mất thì sao?
Giờ chưa phải lúc để nhẹ nhõm hay ăn mừng, tôi phải thoát khỏi đây càng sớm càng tốt.
【Sẵn sàng đánh giá!】
May thay, chiếc TV hiện lên tín hiệu cuối cùng.
Chẳng mấy chốc nữa, nó sẽ công bố ai là người đoán đúng từ Hangman, ai không, ai được qua vòng, ai ăn phạt.
Xem chừng thì không ai bị nhiễm bẩn tâm trí đến mức không thể thoát.
“Hươu!”
Khi các giáo viên trên sân khấu biến mất, Giám sát viên Park Minseong cuối cùng nhảy xuống từ sân khấu.
“C-Chúng ta làm được rồi đúng không?!”
“Ừ.”
“Waaaahhh!!”
Anh ấy ngã ngồi xuống đất trong cơn sung sướng lẫn nhẹ nhõm.
“Cố chen vô kẽ hở đó đúng là xứng đáng…”
Dù mặt trắng bệch, Park Minseong vẫn cười toe và bắt đầu tháo thiết bị ngụy trang.
“Giám sát viên, anh chưa đoán chữ nào nên chắc sẽ bị phạt…”
“À, anh chịu được tới hình phạt thứ hai mà.”
Như đã bàn từ trước, anh ấy gật đầu chấp nhận.
“Thật ra cũng không vui vẻ gì… nhưng chịu một hình phạt còn hơn để Đội phó chết! Anh sẽ dừng ở hình phạt thứ hai, làm gì có chuyện anh dính cái thứ ba chứ, thế là ổn rồi…”
【Rất tiếc. Tinh! SAI!】
“...”
“...”
Hả?
【Giáo viên mới phải đứng dưới sân khấu! Nghiêm cấm lên sân khấu!】
【Hình phạt: Đọc to sổ tay trong vòng 10 phút!】
Park Minseong quay lại nhìn cái sân khấu anh vừa nhảy xuống.
“…À.”
Sân khấu.
“Tôi bị bắt rồi…”
Và thế là anh ấy bị kéo đi.


5 Bình luận