Tôi Vẫn Phải Đi Làm Dù Bị...
백덕수 UOONGPIG; 웅돼지
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chương 97.1: Bị Phát Hiện

4 Bình luận - Độ dài: 1,210 từ - Cập nhật:

Khi thấy đôi giày ở lối vào, tôi đã tưởng rằng Baek Saheon cuối cùng cũng trở lại ký túc xá công ty.

‘Chắc thằng nhãi đó mất mấy ngày mới lấy đủ can đảm để quay về.’

Hoặc là hắn nghe được tin đồn gì đó về việc tôi vẫn chưa về sau buổi thám hiểm, rồi cuống cuồng chạy về.

‘Nhưng tôi về rồi.’

Tôi đang suy nghĩ nên xử lý sao với kẻ đang ở trong phòng thì-

☾ Ồ kìa, anh Hươu à. Có vẻ ký ức của anh hơi bị lệch nhịp rồi đấy! ☽

Lệch nhịp?

☾ Đôi giày đó… tối nào chả nằm ở đúng vị trí đó chứ, anh bạn hiền. ☽

“...!”

Cái gì?

Không, tôi chắc chắn lúc rời nhà vào ngày đầu tiên thì lối vào trống trơn mà…

‘…Khoan đã.’

Tôi nhớ lại lần cuối cùng nhìn thấy Baek Saheon.

Tại trường Cao trung Kỹ thuật Sekwang.

Nhân lúc Cục Quản Lý Thảm Họa Siêu Nhiên và Bộ phận ㄴThám Hiểm Thực Địaᄀ hỗn loạn, tôi thấy hắn ôm theo một món đồ mà chạy trốn.

Và tác dụng của vật hình bút mà hắn cầm là…

‘Thôi miên.’

“...”

Tôi cúi xuống nhìn tay mình.

Chiếc nhẫn bạc, món đồ phòng ngự tâm trí mà tôi mua vào ngày hôm nay.

‘…Ra là vậy.’

Không phải hắn về muộn hay đi sớm hơn tôi. Cũng không phải hắn đang ở trọ chỗ khác.

Hắn vẫn luôn về ký túc xá.

Chỉ là hắn đã đặt một ám thị, khiến tôi không nhận ra sự hiện diện của hắn.

‘Nhưng giờ nó vô tác dụng rồi.’

Nhờ chiếc nhẫn bạc chắn sóng, tôi cuối cùng cũng ‘nhìn thấy’ đôi giày đó sau nhiều ngày bị tẩy não một cách vô thức.

“…Chặc.”

Tức thiệt chứ.

Đã đi làm mệt mỏi, bệnh tật còn chưa đủ, vậy mà còn phải xử lý thêm ba cái thứ vô nghĩa ở nhà mới khổ…

☾ Ôi, suy luận anh thật đẹp đẽ như mảnh ghép cuối của trò chơi xếp hình vậy! ☽

☾ Nhưng… chẳng phải kẻ lừa dối thì nên trả giá sao? ☽

Giọng Braun pha một chút cảm giác khoái chí và ranh mãnh.

Thường thì tôi sẽ thấy lạnh sống lưng, nhưng lần này…

Đúng vậy.

“Braun.”

☾ Vâng, anh bạn hiền? ☽

“Làm một trò vui không? Tôi bảo đảm anh sẽ thích.”

☾ ...!! ☽

***

‘Phù…’

Khi âm thanh ở cửa ra vào vừa dứt, Baek Saheon rón rén chui khỏi giường.

‘Tên điên làm cái gì mà mãi không chịu vô phòng?’

Mấy ngày kể từ sau vụ ở Sekwang, hắn nín thở sống trong ký túc xá công ty, ráng lặng lẽ hết mức có thể.

Mọi thứ chỉ để tránh bị Kim Soleum phát hiện.

‘…Ban đầu còn tưởng đời mình đến đây là xong.’

Sau khi ngủ dậy, nếu bạn phát hiện gã hàng xóm tâm thần đang thù mình thì sao? Thì kinh dị quá còn gì.

Thế là hắn xài cây bút máy, khiến Kim Soleum không thể nhận ra sự hiện diện của mình.

‘Đúng là món đồ xịn.’

Tên tâm thần đó không nghi ngờ gì luôn!

Dù vậy, Baek Saheon vẫn giữ im lặng tuyệt đối suốt mấy ngày liền, hắn nằm lì trong phòng và không dám gây tiếng động vì sợ ám thị bị hỏng.

Thậm chí, hắn từng tính tăng cường ám thị thôi miên, nhưng hắn sợ thất bại, và thất bại thì sẽ có hậu quả...

Tuy nhiên.

‘…Giờ tăng cường độ được rồi nhỉ?’

Ám thị đã trụ vững mấy ngày rồi. Có khi giờ là thời điểm tốt để thử.

Kiểu như khiến Kim Soleum bảo vệ hắn trong tình huống nguy hiểm, hoặc dụ gã đưa đồ, rồi khiến gã tin là bản thân tự làm mất…

‘Hmm.’

Vả lại, hắn còn nghe Jang Heoun kể rằng, truyện ma mới nhất của Kim Soleum là kiểu thám hiểm trong con hẻm nhỏ, toàn đồ xịn.

‘…Ganh tỵ thật.’

Baek Saheon siết chặt nắm tay và nghĩ đến người đồng nghiệp trong Đội Bổ Sung.

Hắn cũng cần có cơ hội nhặt đồ. Hắn cần thêm nhiều cơ hội hơn nữa…!

Có khi thôi miên đám đồng nghiệp, rồi ‘mượn tạm’ mấy món của họ cũng được…

‘Nhưng mình chưa làm được ngay!’

Cây bút máy chỉ thôi miên được một người tại một thời điểm. Và hắn đang dùng lên Kim Soleum rồi, nên không thể thao túng ai khác.

Tình thế này đúng là ngứa mắt thật sự.

‘Chắc chắn phải vắt thêm ít nước từ tên Kim Soleum này nữa.’

Cơ hội đến rồi.

‘Lập kế hoạch thôi.’

Tối nay, sau khi Kim Soleum ngủ, hắn sẽ…

Vừa nghĩ tới đó, hắn mở cửa để đi ra, uống nước.

Và chết trân tại chỗ.

“...!”

Kim Soleum đang ngồi trong bếp tối om.

Tựa như nghi thức trừ tà quái đản, gã ngồi bên bàn ăn, chăm chú soi vỏ gói đồ ăn vặt.

Và giữa bàn là một con thỏ bông ngồi trên đệm…

Chính là con thú nhồi bông rẻ tiền tên Braun mà gã hay ôm khư khư ở khắp mọi nơi.

“Cái gì? Nhìn rẻ tiền á?”

Giật mình*

“Ờ. Mà chắc đó là chủ ý thiết kế. Dù sao cũng là hàng văn phòng phẩm.”

‘Cái đồ điên khùng chết tiệt.’

Gã ta lại đang nói chuyện với con thú nhồi bông nữa rồi.

‘Sao hắn chưa chịu vào phòng? Mà ở đó làm trò gì nữa?!’

Baek Saheon rùng mình, định quay lại phòng, nhưng dừng lại.

Chẳng phải tình cờ gặp gỡ như thế này là cơ hội tốt sao?

Chẳng cần cố, hắn có thể khéo léo gia cố ám thị thêm một lần nữa.

“...”

Quyết định xong, Baek Saheon lấy cây bút máy ra.

Rồi nhẹ nhàng bước lên phía trước.

“Cũng như mấy món này thôi, dù rẻ, nhưng chúng vẫn có công dụng riêng,” Kim Soleum lầm bầm.

Baek Saheon khựng lại giữa bước.

Cây bút máy vẫn cầm trong tay hắn.

Trong lúc quay lưng về phía hắn, Kim Soleum vẫn tiếp tục lải nhải, trông như một thằng điên chính hiệu.

“Ví dụ như cây bút máy của cậu bạn cùng phòng, người đang lướt qua sau lưng tôi hiện giờ chẳng hạn.”

“...”

Hả.

Máu trong người Baek Saheon như đông cứng lại.

“Braun, anh biết không? Bạn cùng phòng tôi định tẩy não tôi, sai khiến tôi làm theo ý nó.”

“...”

“Ờ, nên tôi đã chuẩn bị một món quà để đáp lễ rồi…”

Giọng Kim Soleum chậm rãi và nặng nề. Không phải vì bình tĩnh, mà là vì nếu nói quá nhanh, anh sẽ lại hộc máu ra tiếp.

Nhưng cái chất giọng khản đục và mùi máu trong giọng nói, lại khiến lời nói của anh trở nên đáng sợ hơn gấp bội.

“Cậu thấy… thế có thô lỗ không?”

Anh đặt gói snack xuống bàn, rồi từ từ quay đầu lại.

“Mà người thô lỗ như vậy… không xứng đáng làm bạn cùng phòng, đúng không?”

“...!!”

Ánh mắt hai người gặp nhau.

Bình luận (4)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

4 Bình luận

Sợ teo 🐦🤣
Xem thêm
Sợ điên người tr ơi
Xem thêm
lại pov bsh :)))
Xem thêm
Pha này thanh niên kia sợ teo..😘
Xem thêm