“Không có tử vong nào ngoài hai ca đau tim. So với các loại Bóng Tối cùng hạng, đây là một cái an toàn đấy.”
“…Rõ rồi ạ.”
‘Không phải là mình không biết điều đó…!’
Chỉ là tôi đã tự huyễn hoặc mình thôi. Sau khi khiến bản thân say mê với hình ảnh một ‘tân binh xuất sắc’, tôi đã quên mất một điều.
Ngay cả trước kỳ nghỉ phép, tôi cũng là đứa vừa speedrun, vừa khóc thầm vì sợ hãi mấy cái Bóng tối.
Và giờ, nhiệm vụ trở lại của tôi lại là kiểu kinh dị cổ điển mà tôi sợ nhất. Đối với tôi, đây không khác gì mang ác mộng ra ngoài đời cả.
‘Vậy mà một nửa đội mới của mình toàn người từ đơn vị tinh nhuệ, thành ra, mình khỏi mơ đến chuyện bốc đồng luôn.’
Chưa kể, do độ nguy hiểm của Bóng tối này thấp nên việc dùng miếng dán xăm bảo vệ bị xem là lãng phí. Nói cách khác, tôi phải chống chọi chỉ bằng… ý chí và tinh thần thép.
Đây không phải là kiểu tình huống mà bản năng sinh tồn trỗi dậy và bạn sẽ vắt chân lên cổ chạy tìm lối thoát.
Không. Tôi sẽ phải nếm trải toàn bộ một cách trọn vẹn.
Chính xác như những gì trang wiki mô tả, đúng từng nhịp tim của nỗi kinh hoàng.
‘Haa…’
Ít ra trong lần chơi trò trốn tìm với ma siêu thị, tôi chỉ vô tình vướng vào mà chẳng hay biết gì.
Còn lần này thì… như bị dội nguyên xô nước đá vào mặt, tôi tỉnh táo ngay lập tức. Gọi là liệu pháp sốc cũng được.
Với cảm giác lạc lõng dần lấp đầy trong lồng ngực, tôi lê bước tiến vào Bóng Tối như một linh hồn bị kết án đang lặng lẽ bước vào lò mổ.
Chân tôi run lên bần bật.
“Lối này.”
May mà lối vào lần này không phải kiểu không gian méo mó hút tụi tôi vào một chiều không gian xoắn não nào đó.
Quy trình lần này khá đơn giản.
========================
Hồ Sơ Thám Hiểm Bóng Tối : Công Ty Daydream: Chuyện Ma
[Ngu Dốt Là Phúc]: Hướng dẫn:
Gõ cửa một căn phòng kín thỏa mãn các điều kiện cụ thể, sau đó bước vào. Căn phòng đó sẽ trở thành câu chuyện ma.
Điều kiện bắt buộc:
- Phòng không có người trong bán kính 100 mét.
- Tường và trần nhà kín hoàn toàn, không cửa sổ, không khe hở nhìn ra ngoài.
- Phải có đồng hồ số la mã kim loại.
- Không gian khoảng 40 mét khối, sai số quá 4 mét khối thì Bóng Tối sẽ không hiện hình.
========================
Công ty chúng tôi có xây riêng một căn phòng đạt đủ tiêu chí đó. Cụ thể là phòng có kích thước 4m x 4m x 2.4m…
〔Phòng Nghỉ〕
Tôi và Đội Trưởng Lee Jaheon dừng trước cánh cửa có gắn bảng tên ấy.
Phòng nghỉ này gắn liền với khu văn phòng thường nhưng vẫn đủ điều kiện.
Hôm nay là thứ Tư, ngày kết thúc bằng số 4.
Vào ngày đó, gõ cửa Phòng Nghỉ theo một nhịp cụ thể sẽ kích hoạt câu chuyện ma.
“...”
Tôi… tôi phải là người gõ à?
Vì tôi nhỏ tuổi hơn ư?
Cốc, cốc. Cốc-cốc. Cốc-cốc-cốc.
Tôi cố giấu bàn tay đang run rẩy, gõ lên cánh cửa.
Ngay lập tức, cửa bật mở sau tiếng ‘Tách’.
“Hử?”
“Ai vậy… à!”
Bên trong, có hai nhân viên đang ngồi thoải mái. Thấy chúng tôi, họ vẫy tay chào.
“Ồ, viện binh đến rồi à?”
“Vâng.”
“Trời ạ, tụi này chả cần viện binh gì hết mà cấp trên cứ khăng khăng cử người tới…”
Họ thì thầm với nhau về việc người tham gia tăng lên thì điểm sẽ giảm, tinh chất giấc mơ thu được cũng loãng đi…
Lúc ấy, Đội trưởng Thằn Lằn lên tiếng cộc lốc, “Có ý kiến thì viết đơn chuyển bộ phận rồi tự sửa lại sổ tay hướng dẫn.”
“...”
“...”
Miệng hai người kia há hốc một lúc, rồi đành gật gật đầu, mặt mày họ nhăn nhúm như đang gặm ớt xanh.
“Không, ờ… Bọn tôi không có ý gì đâu. Xin lỗi…”
“Ha ha, chắc tụi tôi lỡ lời. Xin lỗi thiệt nha. Anh là người của đội D đúng không ạ?”
“Đúng.”
“Vậy còn vị này là…?”
“Giám sát viên Hươu.”
“Ồ hố!”
Hai người đổi sắc mặt lần nữa.
“Cậu là tân binh suýt vào được đội A đúng không? Nghe nói Đội phó Bươm Bướm còn để mắt đến cậu!”
“Còn có chuyện cậu từng cứu người lẽ ra đã chết nữa… Trời ơi, kể lại cho tụi tôi nghe với nha!”
“Chỉ là may mắn thôi. Nhưng nếu có thời gian thì tôi sẽ kể. Rất vui được gặp mọi người.”
Được họ mời, tôi và Trưởng nhóm Thằn Lằn ngồi vào một chiếc bàn nhỏ trong góc phòng nghỉ.
“Chúng ta sẽ qua đêm cùng nhau nên giới thiệu một chút nhé. Bên kia là Giám sát viên Cá Heo.”
“Rất vui được gặp cậu, Giám sát viên Hươu!”
Một cô gái nhỏ nhắn đeo mặt nạ cá heo vẫy tay hớn hở khi được nhắc tới, giọng nói của cô ấy líu lo như bong bóng. Rồi một người đàn ông da rám nắng với dáng vẻ thân thiện chìa tay ra bắt.
“Còn tôi là Báo Gấm, Đội phó Báo Gấm.”
“Rõ ạ, Đội phó Báo Gấm.”
Hừm…
K.LEE : Ô hô, chào anh nhân viên haha
Nhớ lại ảnh đại diện chat công việc của ‘Lee Kangheon’ là bãi biển Hawaii, tôi thấy làn da nâu kia của Đội phó Báo Gấm ăn khớp phết.
Đã cấp bậc giống nhau rồi mà tính cách cởi mở cũng trùng luôn.
‘Chắc chắn là người này rồi.’
Tuy vậy, tôi vẫn vội kết luận. Không biết tên thật thì không nên tỏ ra quen biết trước mặt cấp trên.
“Rất mong được hợp tác, thưa anh.”
“Tôi cũng vậy luôn! Chúng ta vừa trò chuyện vừa ăn vặt qua đêm là hết sẩy đó!”
Tạm thời, không khí y như một đêm thức trắng nơi công sở. Và đúng là không có gì kỳ dị xảy ra cả, tường không rỉ máu, trần không lộn ngược, và máy pha cà phê cũng không hóa thành cổ máy giết người.
Nhưng mà…
‘Con ma… nó đã ở đây rồi.’
Một hoặc nhiều hơn người trong chúng tôi đã bị thay thế.
Đúng vậy.
Trong số chúng tôi, đã có người không còn là con người nữa.
“Cậu có muốn uống cà phê không?”
“Để tôi lấy cho!”
“Không cần đâu, đội tôi không có kiểu bắt tân binh đi lấy cà phê. Cậu cứ ngồi nghỉ đi.”
Chẳng ai biết chuyện đó xảy ra chính xác lúc nào, đó có thể là ngay khi bước vào phòng, cũng có thể trong lúc giới thiệu.
‘Bị ma thay thế còn sướng hơn gặp ma ấy.’
Ít nhất thì, nếu bị thay thế, bạn chỉ cần ngất đi và tỉnh dậy vào hôm sau. Vấn đề là với những người không bị thay thế thì…
“...”
Tôi có quy tắc phải tuân thủ:
========================
Hồ Sơ Thám Hiểm Bóng Tối : Công Ty Daydream: Chuyện Ma
[Ngu Dốt Là Phúc]: Hướng dẫn:
Ma có thể sao chép ngoại hình, tính cách và hành vi của người thám hiểm, nhưng sẽ có vài hành động kỳ quặc, lệch nhịp... Nói chung là những điều không ai bình thường làm, khiến người khác bất an.
※ Lưu ý: Tuyệt đối không được để lộ rằng bạn đã nhận ra ai là ma.
Tất cả những ai từng biểu hiện nghi ngờ một cách rõ ràng… đều biến mất không dấu vết.
========================
T-Tôi làm được.
‘Chỉ cần lơ đi mấy thứ kỳ lạ là xong.’
Tôi làm được!
Nếu ai đó cười toác miệng theo kiểu kỳ dị gì đó, tôi chỉ cần quay mặt làm như đang nhìn chỗ khác.
‘Nếu có chuyện gì, mình sẽ hành xử tự nhiên hết mức có thể, coi như không thấy gì.’
Có nhiều người trong phòng thế này, tôi tin bản thân có thể xoay sở được.
Có khi tôi cũng chẳng nhát gan như tưởng tượng. Sau vô vàng biến cố, tôi hiện tại vẫn giữ được bình tĩnh và chưa đổ mồ hôi lạnh chỉ vì tưởng tượng.
“Á! Cánh cửa đóng hẳn rồi. Đây là nhóm sẽ tham gia cùng ta tối nay!”
“Ô ~!”
“Tuyệt quá, cùng cố lên nhé!!”
Bốp bốp bốp bốp!
Tất cả nhân viên đều vỗ tay vui vẻ, tạo nên một bầu không khí ấm áp và thân thiện.
Ngoại trừ một điều.
“Quoa!”
Mọi người trong phòng đều đang vỗ tay… bằng mu bàn tay.
“...”
À.
“Hử? Hươu - ssi, sao cậu không vỗ tay?”
“...”
“Sao vậy, hửm?”
Đội phó Báo Gấm nghiêng mặt sát vào tôi.
“Có gì khiến cậu khó chịu à?”


6 Bình luận