Tôi Vẫn Phải Đi Làm Dù Bị...
백덕수 UOONGPIG; 웅돼지
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chương 72.2: Phương Thức Tham Gia

5 Bình luận - Độ dài: 1,355 từ - Cập nhật:

“Thật ra thì”, Baek Saheon dừng lại rồi nói tiếp, “Gợi ý của mày chắc cũng chẳng giá trị gì mấy đâu. Nhưng vì là bạn cùng phòng và đồng nghiệp với nhau, nên tao chia sẻ chút thông tin này như một cử chỉ thân thiện vậy.”

Ờ ha. Thằng này đúng kiểu vừa hạ thấp mình vừa cố tạo dáng làm người tốt.

Tôi cố tình gật đầu nghiêm túc, mặt tỉnh như sáo, “Đúng thật. Gợi ý của tôi chắc không có giá trị gì.”

“...!”

“Vậy nên cậu cũng chẳng cần nữa đâu ha? Thôi bỏ qua đi. Tôi cũng học được khối thứ từ cậu rồi.”

“...!! Ê cái đồ–”

Tôi nhìn Baek Saheon bình thản. Cậu ta nuốt chửng câu chửi lại, cố rặn ra một nụ cười méo xệch.

“…Thưa Giám sát, nếu một nhân viên sống cùng ký túc xá mà bị bắt quả tang tống tiền, moi móc lương và thông tin cá nhân của đồng nghiệp cấp thấp thì… gửi đơn lên phòng nhân sự có ổn không anh?”

Chậc chậc.

Tôi nhìn cậu ta với ánh mắt đầy cảm thông.

“Cậu thực sự nghĩ công ty này quan tâm mấy chuyện đó à?”

“...”

“À thì… tin hay không là quyền cá nhân thôi.”

“...”

Baek Saheon như kẹt giữa hai trạng thái, tuyệt vọng và muốn đập đầu vào tường.

Xem ra tới đây là ổn để vạch ranh giới rồi.

“Được rồi. Tôi sẽ cho cậu một gợi ý.”

Mắt cậu ta sáng rực lên ngay tức khắc.

“Đặt một tấm ảnh hồi cấp ba của cậu dưới gối.”

“...?!”

“Ghi tên lớp và khối ở mặt sau, có thể kèm thêm vài dòng giới thiệu về thời học sinh của mình cũng được.”

Tôi còn tốt bụng lấy một mảnh giấy nhớ từ bàn và viết mẫu cho xem.

〔Tên:〕

〔Lời nhắn gửi đến bạn bè:〕

“Rồi chờ xem điều gì xảy ra.”

“...”

Baek Saheon nhìn tôi nghi ngờ, hỏi có phải tôi cũng để ảnh cũ dưới gối không.

Không chần chừ, tôi bước qua phòng mình và móc ra tấm ảnh mà tôi gối từ trước. Đó là một trong những bức ảnh cũ từ thời cấp ba mà tôi tin ra từ kho ảnh điện thoại.

“...”

Baek Saheon nhìn đăm đăm, ban đầu là nghi hoặc, rồi chuyển thành lặng thinh.

“Cậu tưởng tôi bịa đúng không?”

“Ờ thì… thường ngày anh nói trơn tru quá nên tạo cảm giác vậy đó, Giám sát viên à.”

“Thế à? Tôi chưa từng nói dối trong đời đấy.”

“...”

“Nghĩ lại mà xem.”

Baek Saheon vẫn còn đơ mặt, nên tôi tranh thủ tiễn khách.

“Dù sao thì tôi còn phải chuẩn bị với Braun. Cậu về phòng đi.”

☾ Chúc may mắn với buổi nhập cảnh, đồng nghiệp mẫu mực!  ☽

Không biết là bực hay sợ, Baek Saheon rút lui, rồi biến mất về phòng mình.

Rầm—

‘Xong.’

Kiểm tra tinh thần cho cậu ta mệt thật, nhưng tôi không còn cách nào khác.

Do tên tân binh mới vào Đội D. Sự sống còn của tôi ở trên công ty đều phụ thuộc vào mấy vụ giao kèo vụn vặt này hết.

“Haiz…”

Tôi quay lại giường và tiến về phía chiếc gối.

Trước hết, cái mẹo tôi bày cho Baek Saheon là thật.

========================

「Hồ sơ Về Những Bí Ẩn Trong Bóng Tối」 : Công ty Daydream: Chuyện Ma

[...]: Ghi chép Khám Phá số 15

Ba thành viên của Đội K đã sử dụng ảnh tốt nghiệp cấp ba của họ để vào thành công Trường Kỹ Thuật Sekwang. Tính xác thực của phương pháp đã được xác nhận.

========================

Khi đã đảm bảo được điều kiện tham gia, việc tiếp theo cần tính là: mang theo gì.

Chỉ những món đồ được đặt dưới gối trước khi ngủ mới có thể được đem vào thế giới mơ của Trường Kỹ Thuật Sekwang.

Vì diện tích dưới gối rất hạn chế, nên phải tính toán cực kỳ cẩn thận.

‘Nếu tôi giữ đồ trong hình xăm mà nó không kích hoạt trong mơ thì toi.’

Vì bối cảnh truyện ma thường bóp méo hình dạng cơ thể, tôi cũng chẳng dám chắc gì.

Sau khi cân đo đong đếm như chơi xếp gạch Tetris, tôi nhét vừa khít mấy vật dụng thiết yếu vào dưới gối.

Cuối cùng là đặt Braun vào góc thoải mái nhất.

Tất nhiên, vị trí của Braun có hơi… gượng gạo.

☾ ... ☽

‘Xin lỗi nhé. Có chật không?’

☾ Ừm, chịu được! Nếu đây là phim trường, tôi đã gọi trợ lý kỹ thuật rồi đấy. Haha! ☽

‘R-Rồi. Cảm ơn nha.’

Nói cách khác, chắc chắn là chật.

Tôi cũng không dám đùa quá trớn với Braun, kẻ từng búng tay thiêu rụi cả một thực thể…

Tôi nhẹ nhàng gối đầu lên, tránh đè trúng Braun, và thả lỏng để ngủ.

‘Cái gối này... lồi lõm thế.’

“...”

Vậy mà mắt tôi cứ sụp xuống.

Đối với người từng mất ngủ kinh niên, việc buồn ngủ nhanh đến thế quả là kỳ tích.

Rồi…

Sương mù.

Bóng tối.

Và...

【Đinh—đoong—đeng—đoong—】

…Một ngôi trường.

【Đinh—đoong—đeng—đoong—】

Tôi mở mắt ra.

Trước mặt là một lớp học mờ tối, không bật đèn.

Nhìn xuống người, tôi thấy mình đang mặc đồng phục học sinh.

〔Trường trung học phổ thông ■■〕

Bộ đồng phục tôi đang mặc hao hao giống đồng phục tại trường cũ của tôi, nhưng tên trường bị cào nát như thể ai đó dùng kim cào xoá.

Dù không thấy rõ, tôi biết thừa…

Ngoại hình tôi lúc này đã quay về thời cấp ba.

Và rồi...

“C-Cái gì thế này??”

Còn nhớ đặc điểm của truyện ma này tôi từng nhắc không?

‘Bạn sẽ không biết mình đã vào hay chưa, cho tới khi ngủ say…’

Tức là, người vào đây không chỉ có nhân viên công ty.

“Hả? Hả?? Sao tôi lại mặc đồng phục học sinh…?”

“Trời ơi!”

“Bạn gì ơi, bạn biết đây là đâu không?”

Trong lớp học âm u, người ngồi ở các bàn lần lượt tỉnh dậy. Họ hoang mang nhìn quanh, có người hét lên khi thấy người khác.

Họ là dân thường vô tình bị cuốn vào đây.

“Sự kiện gì đây? Ủa?”

“Khoan, sao tôi mặc đồng phục…? Khoan khoan khoan, sao tôi trông như học sinh cấp ba vậy?!”

“Chắc mơ thôi…”

“Ê, mày nhìn ra ngoài chưa? Trông như tầng hai ấy…”

‘Y như lần trước ở truyện ma trên tàu điện ngầm.’

Nhìn người dân thường lúng túng giữa hoảng loạn, tò mò, sợ hãi, tôi thấy lòng mình căng như dây đàn.

Và rồi…

“Ơ?”

Một người bỗng phát hiện ra gì đó ở góc lớp.

Một học sinh ngồi im như tượng.

“Sao người này không nhúc nhích vậy?”

Khung cảnh đó lạ lùng đến sởn gáy.

Trong lớp học đầy người đang la ó cựa quậy, chỉ duy nhất một cậu trai ngồi yên như tượng sáp.

Cậu ta thậm chí không chớp mắt.

Trên ngực cậu ta một cái bảng tên rõ ràng.

〔Trường Kỹ Thuật Sekwang〕

“Ma-nơ-canh à? Ê, thử chọt phát xem sao.”

Chọt chọt.*

“Aaa!”

Người kia giật nảy, rút tay lại.

“Nóng á???”

“Thiệt luôn hả trời??”

Tôi đứng dậy khỏi ghế.

Không rời mắt khỏi học sinh kia, tôi từ từ đi về phía cửa lớp.

‘Phải mở cửa trước mới được.’

Cộp, cộp.

Khi di chuyển, tôi suýt tí nữa làm rơi một vật trong túi áo đồng phục, chiếc móc khoá hình thú nhồi bông.

Giật mình, tôi bắt lấy nó.

Phù.

‘Suýt nữa làm rơi Braun.’

Im lặng*

“…Braun?”

Tôi nâng món đồ lên.

Nó mềm oặt.

“...!”

Hoảng hốt, tôi bóp bụng nó.

『Rắn Bạc』- vật triệu hồi 『Người Bạn Tốt』 đã…

Biến mất.

“...”

Giờ cái mốc khóa chỉ còn là một con thú bông thôi.

『Người Bạn Tốt』 không theo tôi vào mơ.

“...”

“Ê bên ngoài cửa sổ có… a, AAAAHHHH!!!”

Xong mợ tôi rồi.

Bình luận (5)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

5 Bình luận

TRANS
tự bóp r
Xem thêm
Hãng là thân thiện 😏
Xem thêm
Toang r ông bác ạ
Xem thêm