Tôi Vẫn Phải Đi Làm Dù Bị...
백덕수 UOONGPIG; 웅돼지
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chương 98.1: Đi Sửa Giá Đỡ

2 Bình luận - Độ dài: 1,352 từ - Cập nhật:

Sau khi phát hiện vết nứt trên miếng giá đỡ điện thoại, tôi không biết làm sao mình vượt qua nổi đêm đó.

Sáng hôm sau, mặc kệ bệnh tật, tôi phóng ra ngoài và mua ngay một chiếc điện thoại mới.

Sau khi gắn sim, tôi cẩn thận gắn lại cái giá đỡ nứt đó rồi bật máy lên.

‘…Vẫn hoạt động!’

May quá, wiki vẫn còn dùng được, nhưng…

Có gì đó sai sai.

「Hồ sơ Về Những Bí Ẩn Trong Bóng Tối」: Công ty Daydream Inc:  Chuyện Ma

[Taxi Địa Ngục]

Nó bị lag.

Giống như một cái máy tính cũ xì sắp tắt thở, biểu hiện của nó đầy nét đặc trưng của đồ điện tử sắp chết.

Dù nó cuối cùng cũng phục hồi như cũ, nhưng cái cảm giác lạnh sống lưng thì vẫn còn nguyên.

‘Phải rồi, hàng lưu niệm cũng có thể bị hỏng…’

Có lẽ vì cái chuyện dùng merch từ một vũ trụ creepypasta đã trở nên quá quen thuộc, nên tôi quên béng việc mình đang phụ thuộc quá nhiều vào cái điện thoại này.

Có thể bạn sẽ hỏi, sao không sao lưu wiki ra chỗ khác?

‘Vì sẽ mất hơn một tháng để tôi lưu hết cái wiki.’

Mà trang truy cập thông qua『Giá Đỡ Ghi Nhớ』thì không thể copy hay chụp màn hình. Mỗi một trang phải được chép lại bằng tay, từng dòng một.

‘Mà chưa chắc miếng giá đỡ này sống nổi đến lúc đó.’

Nhưng vẫn chưa đến mức khiến tôi hoảng loạn.

Dù sao thì, đây là merch của thế giới creepypasta.

Tôi đã gây dựng nền tảng ở đây suốt sáu tháng qua, và giờ thì đã mở khóa được vài hướng đi khác.

Một là kiếm cái giá đỡ mới.

Hai là tìm cách sửa.

Trùng hợp là, cả hai hướng đều cần cùng một thứ: mối liên hệ.

‘Cục Quản Lý Thảm Họa Thiên Nhiên.’

Đó là nguồn gốc của chiếc giá đỡ, tất nhiên tôi sẽ tìm về đó rồi.

Và tôi biết nơi sản xuất mấy thứ như cái giá đỡ điện thoại này hay huy hiệu『Trái Tim Bạc』…

Tất nhiên, tôi cũng biết cách đăng nhập, lấy mã truy cập, và chuẩn bị những chuẩn bị cần thiết.

Càng tiện hơn là, tôi còn có một tấm thẻ nhân viên tạm thời của Cục Quản Lý Thảm Họa Siêu Nhiên.

“...”

Tôi day trán suy nghĩ.

‘Mình đang nghỉ bệnh ba ngày.’

Nghĩa là trong tình trạng này thì tôi không thể xử lý mấy công việc hậu kỳ ở Khu Hẻm Của Cái Chết hay công ty.

Nhưng chỉ cần không báo cáo là đang làm việc, tôi vẫn có thể tận dụng sức mình vào việc khác (nếu chịu được). Dù sao thì ba ngày sau tôi cũng hồi phục hoàn toàn.

‘Nhưng cái đau từ lời nguyền trả phí taxi thì không thể giả bộ vượt qua được.’

Vì là lời nguyền, nên dù có thuốc giảm đau mạnh cỡ nào cũng vô dụng. Dùng mấy cách siêu nhiên để giảm đau chỉ khiến lời nguyền kéo dài hơn.

Chỉ khi thực sự chịu đựng cơn đau thì cái giá mới được trả.

Nên trừ phi bất đắc dĩ, tôi sẽ không đụng tới liều thuốc cực mạnh 『Ống Tiêm Niềm Vui』.

Thật lòng mà nói…

“...”

Nghĩ tới việc tôi từng dùng nó trong ác mộng là nổi da gà liền.

‘Lúc đó, tôi thực sự chẳng thấy đau gì cả ngoại trừ… bình yên.’

Nếu lúc đó không phải là mơ, hoặc nếu không được Phòng Tư Vấn Hồ Ly chữa trị ô nhiễm, có khi tôi đã nghiện mất rồi. Có khi cứ mỗi lần thấy cảm thấy khó chịu, tôi sẽ muốn quay về với thứ cảm giác đó.

Phải cẩn thận hơn mới được.

‘…Được rồi.’

Việc có thể làm thì đừng để chậm, tôi phải chuẩn bị từ bây giờ thôi.

Tôi cẩn thận gỡ cái popsocket nứt ra khỏi điện thoại, gói lại, rồi cất vào kho đồ hình xăm.

“Braun. Chúng ta lại đi tiếp ha.”

☾ Aha, quả là một tinh thần quật cường, bất chấp thương tật! Một câu chuyện xứng đáng lên phỏng vấn. Đây đúng là niềm đam mê cháy bỏng với nghề nghiệp, đúng không nào? ☽

☾ Nhưng nếu thấy quá sức thì nhớ báo nha. Braun đây, người đồng nghiệp kiêm bạn thân hoàn hảo, luôn sẵn sàng hỗ trợ anh… ☽

Nghe nó nói mà tôi vừa ấm lòng, vừa ớn lạnh.

“Cảm ơn.”

Tôi tắm sơ cho sạch mồ hôi, mặc áo hoodie nhẹ, rồi nhét Braun, con thỏ nhồi bông thắt nơ lấp lánh, vào túi trước.

☾ Anh nhìn bảnh bao lắm đó, anh Hươu! Vậy giờ đi đâu đây? ☽

Ừm.

“Đến chỗ nào ở Seoul mà người trẻ hay tụ tập nhất.”

***

Tôi xuống ga Hongdae.

Thật kỳ diệu khi thấy khu này đông nghịt mặc dù chỉ là buổi chiều của ngày trong tuần.

‘Cách xa ga rồi mà vẫn còn nhiều người đến vậy à…’

Từ Mangwon tới Yeonnam, đường nào cũng rợp bóng người.

Quá đối lập với con hẻm cụt của Khu Hẻm Của Cái Chết hôm qua, nơi đây náo nhiệt tới mức tưởng như mình đang mơ.

☾ Một nơi thật sôi động, đầy những con người sáng bừng phản ứng! A, tôi muốn mời hết thảy họ vào một show diễn, mang lại những cú sốc khó quên một đời! ☽

Aaaaaa!!

May mà Braun mau bị mấy thứ khác làm phân tâm, không thì tôi lại phải ra sức dỗ cái giọng phấn khích đó rồi.

☾ Ah, mùi cà phê thật dễ chịu! Anh Hươu có muốn làm một tách không? …Ôi trời! Anh đang loạng choạng kìa. Cần tôi đỡ không? ☽

‘…Tôi ổn.’

Mang bệnh và lời nguyền, rồi còn lượn khắp Seoul với một cư dân creepypasta trong túi áo. Ai rồi cũng phải vậy thôi… Ha, đời là thế.

Dù vậy, được đứng giữa một nơi sáng sủa và náo nhiệt thế này cũng khiến lòng tôi nhẹ nhõm phần nào.

Một con phố ngập ánh nắng với quán cà phê san sát, không chút u ám hay đe dọa.

Khó mà tưởng tượng nổi có chuyện siêu nhiên nào xảy ra ở nơi như vầy, ngay giữa ban ngày ban mặt.

‘Chính vì vậy mà nơi này mới an toàn.’

Tôi nhớ lại hướng dẫn để tiếp cận nơi có thể sửa chiếc giá điện thoại.

Tài liệu từ Cục Quản Lý Thảm Họa Siêu Nhiên, đăng trong wiki kèm ảnh chụp mảnh giấy.

〔! Đọc kỹ rồi tiêu hủy〕

〔Nơi cần đến: Quán cà phê có mái nhà màu xanh, không có biển hiệu. Đó là một căn nhà cải tạo với vòng hoa kiều mạch được treo ở cửa.〕

Và tôi đã thấy nó.

Nhờ Braun hỗ trợ ẩn thân, tôi lặng lẽ lách vào ngôi nhà mái xanh ấy.

Nơi đó là một quán cà phê khá lớn với người ra vào tấp nập.

Dù là ban ngày, bên trong vẫn sáng rực với đèn trang trí lung linh, nhân viên thì tất bật pha chế phục vụ.

Tôi không bước vào quầy gọi món, mà lặng lẽ đi vòng sang một bên, rồi chui vào khu bếp.

Đi sâu vào một khúc cua, tôi thấy hai cánh cửa.

〔Khu vực Nhân viên〕

Dù cả hai cửa vàng này giống hệt nhau, nhưng một cái dẫn ra ngoài.

Còn cái kia…

‘Là cánh cửa mà mình cần mở.’

〔Chỉ được vào bằng cửa bên phải. Tuyệt đối không chạm vào cửa bên trái. Nếu đã chạm, lối vào từ cửa phải sẽ bị vô hiệu hóa.〕

Tôi thận trọng tiến đến cánh cửa bên phải và gõ lên đó theo nhịp điệu đặc biệt.

Cốc, cốc, cốc-cốc—, cốc-cốc, cốc-cốc—

Nhịp Jajinmori Jangdan[note79702], quen thuộc với bất kỳ ai từng học cấp ba tại Hàn Quốc.

Tôi mở cửa hé một khe nhỏ và lẻn vào trong.

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận