Tôi Vẫn Phải Đi Làm Dù Bị...
백덕수 UOONGPIG; 웅돼지
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chương 99.2: Vị Cấp Trên Đáng Tin

4 Bình luận - Độ dài: 1,255 từ - Cập nhật:

Những cục máu đen sì trào ra từ miệng tôi và chảy tong tỏng xuống cằm. Tôi vội lau đi bằng tay áo, cố làm ra vẻ hoảng loạn trong khi nhìn chằm chằm vào yêu tinh.

“X-xin lỗi…”

Nhưng đây không chỉ là chiêu trò dọa cho có.

Máu.

 ⟬Kim Seobang…!!⟭

Từ xưa, máu chính là điểm yếu nhạy cảm nhất của yêu tinh.

Rầm-rầm-rầm.

Cả căn nhà ngói lớn bắt đầu run lên bần bật.

⦗Sợ! Sợ! Sợ!⦘

  ⦗Sao sợ? Sao sợ? Sao sợ?⦘

 ⟬Ai chà! Im cái coi! Có tí máu thôi mà làm ầm ĩ!⟭

  ⦗Sợ! Ai vậy? Sợ! Ai vậy?⦘

Dù người đặc vụ có quát tháo om sòm, ngôi nhà vẫn rung lên bần bật. Tôi giả vờ mặt tái mét, bịt miệng như muốn nôn mửa.

“X-xin lỗi ạ…”

 ⟬Cút ra mau! Ai đời lại cử một thằng tân binh ốm bệnh vào địa bàn yêu tinh chứ? Tao sẽ xử thằng nào cử mày đến đây!⟭

“K-không! Thưa trưởng bối, là… tôi tự ý đến, là do tôi bất cẩn…”

 ⟬Trưởng bối cái gì! Đồ ngu!⟭

Đến lúc rồi. Tôi vờ như bừng tỉnh ra điều gì đó.

“...!”

Đôi mắt mở to, tôi lảo đảo đứng dậy.

“Không lẽ nào…”

Tên yêu tinh khoanh tay trước ngực, nheo mắt nhìn tôi.

 ⟬Coi như mày may đấy, gặp đúng ông anh đây trực ở đây.⟭

“D-dạ… xin lỗi, thưa anh.”

Tôi cố làm vẻ ngây thơ, mơ màng như còn chưa hiểu chuyện gì, rồi khập khiễng đứng thẳng dậy.

Thịch. Thịch.

Cửa lớn của ngôi nhà ngói vang lên những tiếng gõ thình thịch, như ai đó đang lấy chổi hoặc gậy gỗ đập vào.

Người giả là yêu tinh chậc lưỡi, quát tôi:

 ⟬Ốm thì nằm nhà đi! Bò đến đây làm gì? Bộ tổng bộ cử mày đến chắc?⟭

Ồ?

Nếu khéo léo xoay chuyển một chút…

“…Không ạ.”

Tôi nhanh chóng lục lại ký ức về những giai thoại trong Cục Quản Lý Thảm Họa Siêu Nhiên.

‘Nếu tôi nhớ không sai… trong giai đoạn huấn luyện tân binh, Cục luôn có văn hóa cá cược!’

Chính xác! Tôi sẽ bịa luôn theo hướng đó!

“…Bạn bè trong khóa bảo em phải tự đi sửa cái『Giá Đỡ Kỷ Niệm』mới ngầu ạ…”

Đặc vụ giả làm yêu tinh khựng lại.

 ⟬…Giờ tụi nhỏ còn chơi mấy trò đó à?⟭

Tôi chỉ biết cười gượng.

Đặc vụ, người vẫn còn trong hình hài của yêu tinh, thở dài, vò đầu, rồi phất tay.

 ⟬…Thôi, tao cho qua. Không báo cáo tổng bộ. Mau cút đi.⟭

Vừa dứt lời.

“C-cảm ơn anh ạ.”

 ⟬Tên mã nhân viên của mày là gì?⟭

“Em… chưa được phân ạ. Em còn đang nghĩ tên cho mình.”

 ⟬…Ừ. Rồi đến lúc sẽ có⟭, nói rồi, người giả làm yêu tinh thực hiện một cử chỉ.

Bốp!

Chỉ một cái phất tay, tôi cảm giác như bản thân vừa được ai đó đẩy một cái...

 ⟬Đi nghỉ đi.⟭

ẦM!!

Tôi ngã chổng vó ra đất.

“Haa…”

Ngẩng đầu lên, trước mặt tôi là phố Hongdae náo nhiệt quen thuộc.

Dưới mặt trời chói chang, quán cà phê mái xanh thì vẫn đông khách như thường.

‘Mình sống rồi…!’

Và tôi không hề bị lộ!

☾ Anh diễn xuất siêu đẳng luôn đấy, bạn ơi! ☽ 

Tôi thở dài một hơi thật dài, rồi lấy tay ôm mặt.

Suýt nữa thì tôi nằm vật vã ngay ra giữa phố rồi.

***

Trong hai ngày tiếp theo, tôi dành thời gian để hồi phục đúng nghĩa.

Không dùng được giá điện thoại khiến tôi lo sốt vó, nên tôi thử ghi nhớ lại những gì mình biết từ wiki. Nhưng rồi, tôi bỏ cuộc khi nhận ra bản thân sẽ nhớ nhầm, hoặc thậm chí là bịa thêm thứ chưa từng tồn tại.

Thế là tôi chỉ ngồi ôn lại thông tin trong đầu như tụng kinh, giúp cho ngày và giờ trôi qua từ lúc nào không hay.

Rồi-

“Kim Soleum - ssi.”

“Đội trưởng.”

Ba ngày sau, khi tôi quay lại văn phòng và gặp lại Đội trưởng Lee Jaheon.

“Cậu ổn chứ?”

“Em ổn. Đội trưởng, xin hãy lên lịch kiểm tra bổ sung trong tháng này.”

“...Ừ.”

May mắn thay, trông anh ấy cũng khỏe mạnh như mọi khi.

Đội trưởng Lee Jaheon chẳng hỏi tôi thêm bất cứ điều gì.

Không hỏi về kỹ năng Tắt đèn của Braun.

Cũng không hỏi về linh vật nước đen từng truy sát tôi.

Dù tôi chủ động kể lại sự việc trong phạm vi cho phép, anh ấy chỉ gật đầu bình thản, “Tôi hiểu rồi.”

‘Vẫn điềm tĩnh như mọi khi.’

Chính vì vậy, tôi cũng không tiện tò mò thêm.

Dù gì thì sau ba ngày nghỉ phép, đống việc chất như núi cũng không cho tôi có thời gian mà chần chừ.

‘Chết tiệt, làm sao xử lý nổi đống này đây?’

Sau vụ trốn thoát ngoài dự tính, toàn bộ đội D trừ hai nhân viên hợp đồng đều đồng loạt nghỉ phép.

Áp lực chồng chất từ mọi phía.

Tôi phải ngồi viết báo cáo với trưởng phòng, phỏng vấn, thậm chí còn gọi điện cảm ơn Giám đốc Cheong.

Trong báo cáo, tôi cũng phải giải trình chuyện đã gọi được [Taxi Địa Ngục] để trốn khỏi Khu Hẻm Tử Thần. Nhưng khổ nỗi, tôi không biết phải giải thích mình biết cách dùng taxi từ đâu.

‘Mình có nên bịa rằng, 'tôi thấy hướng dẫn gọi taxi trên một tờ rơi ở Khu Hẻm Tử Thần?'’ 

Chẳng phải vậy là gây sai lệch hướng dẫn à?

Trong khi tôi đang vò đầu bứt tóc thì-

“Taxi cậu gọi thuộc diện Bóng tối đang chờ xét duyệt.”

“...!”

Sóng lưng lạnh ngát, tôi quay ngoắt lại nhìn trưởng phòng Lee Jaheon.

Đội trưởng thằn lằn đó điềm nhiên nói tiếp, “Thông tin đó chưa được cập nhật trong hệ thống chính thức.”

Hả.

“Vậy nên, tôi đã sửa hồ sơ người gọi rồi.”

“…Ghi tên ai?”

“Tôi.”

Chờ chút.

“Anh ghi báo cáo là chính anh gọi taxi đó hả, Đội trưởng?”

“Ừ.”

Tôi bắt đầu hiểu ra cách thức hoạt động của Đội trưởng Jaheon.

“…Đây vừa là thưởng cho vai trò quan trọng của em trong vụ Khu Hẻm Tử Thần, vừa là hành động chịu trách nhiệm của người đội trưởng, đúng không?”

“Đúng.”

Và chưa hết.

“À, cậu còn nhớ vụ lời hứa trang bị thêm vũ khí lúc sự kiện nhà kho ma không?”

“Dạ nhớ. Bao giờ có vậy?”

“Tuần sau.”

Tuyệt vời.

Tôi thề sẽ tôn trọng Đội trưởng Lee Jaheon hết lòng.

Chậm chạp một tí thì sao? Người ta là hình mẫu cấp trên lý tưởng đấy!

‘Cứ chịu đựng tốc độ phản ứng siêu tệ của sếp đi, Kim Soleum! - Rõ!’, tôi gào thét trong lòng, rồi lao đầu vào đống hồ sơ giấy tờ.

Thiết bị mới đang đến, chức vụ mới cũng được hứa hẹn.

Một chương mới trong đời công chức tăm tối sắp bắt đầu.

Nhưng trước đó, vẫn còn bóng tối khác chực chờ.

…Và một khuôn mặt cực kỳ không muốn gặp.

***

“Chà, lâu rồi không gặp nhé, Hươu - ssi!”

Nói rồi, tên Kwak Jaekang bên Bộ phận ㄴNghiên Cứuᄀ vẫy tay nhiệt tình với tôi.

“Cậu có hứng thú với… một cái thang máy bỏ hoang không?”

Đéo! Không bao giờ!!

Bình luận (4)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

4 Bình luận

Cảm ơn trans
Xem thêm
Trong các câu truyện ma quái thì thang máy chắc chắn là truyện ma :)))))
Xem thêm
Tks trans =))
Xem thêm