Tôi Vẫn Phải Đi Làm Dù Bị...
백덕수 UOONGPIG; 웅돼지
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chương 100.1: Chắc Chắn Có Bẫy

0 Bình luận - Độ dài: 1,549 từ - Cập nhật:

Trưởng nhóm Kwak Jaekang của Bộ phận ㄴNghiên cứuᄀ. Một nhà khoa học điên từng quẳng thuộc cấp của mình vào chuyện kinh dị [Công Viên Giải Trí Tươi Vui].

 Hắn ta cũng từng làm cố vấn cho [Biệt Thự của Người Mù], nơi suýt thì thành thảm họa diệt chủng hàng loạt.

“Tôi đã muốn được trò chuyện dài với cậu từ lâu rồi đấy, Hươu à. Cuối cùng thì cơ hội cũng đến!”  

Trước mặt tôi, nhà nghiên cứu mê truyện kinh dị ấy nhe răng cười và đưa tay ra.

“Cậu thật phi thường! Tôi muốn nghe suy nghĩ của cậu đến phát điên luôn!”  

“Cảm ơn anh ạ.”

Hắn ta đúng kiểu sếp khiến người ta chẳng muốn bắt tay, nhưng tôi vẫn làm. Vì công việc vốn là vậy.

“Tôi nghe nói sang năm, tổ D sẽ được nâng cấp thành đội tinh nhuệ. Lúc đó, chắc cậu bận đến mức chẳng có nổi mấy buổi nói chuyện lặt vặt, trước khi bước vào Bóng tối như bây giờ…”  

Kwak Jaekang đùa vài câu về chuyện gọi tôi đến khó khăn như thế nào.  

“Với lại tôi tò mò quá chừng.”

 

Rồi với nụ cười tươi rói, hắn vào thẳng vấn đề, “Cậu đã làm cách nào để giành được sự ủng hộ của Đội trưởng Lee Jaheon thế?”  

“...!!”

“Lần nào, anh ta cũng chặn tôi ngang hông khi gọi cậu đến. Đó đâu phải kiểu của anh ấy, anh ta xưa giờ có bao giờ chủ động đến đâu~ 

Tôi gào thầm trong bụng, ‘Cảm ơn anh, Đội trưởng…!’

Mà thật ra tôi có làm gì đâu.

‘Tôi chỉ nói là mình không muốn thế thôi.’

 

Đội trưởng Lee Jaheon vốn tuân thủ quy định như sách giáo khoa, anh ấy luôn cố gắng tôn trọng ý kiến của đội viên.  

Chỉ là trước giờ chưa ai đề nghị như tôi cả!

Vì trong công ty chuyên về dị truyện này, dù câu chuyện có dễ ăn đến đâu đi chăng nữa, chắc chỉ có tôi là thà chia việc ra làm nhiều phần còn hơn phải đi một mình.

Mà nếu có ai như tôi thật, thì họ chắc cũng tiêu đời lâu rồi, kiểu chết hoặc mất tích rồi ấy.

Có điều, lần này thì ngay cả Lee Jaheon cũng khó lòng ngăn cản được.  

Hoặc là… không có lý do chính đáng để từ chối.

“Dù sao thì cậu cũng đừng lo. Tôi không để bụng chuyện khó gọi cậu tới đâu, Hươu à.”

 

Kwak Jaekang hiền lành cười.

“Chỉ là… cậu thật kỳ lạ. Cậu đúng kiểu chẳng có gì là không làm được vậy đó!”

“‘Kỳ lạ’… tôi không hiểu lắm…”

“Làm việc giỏi, ăn nói khéo, quản lý hình ảnh cũng tốt… Rất đáng nể. Nhưng con người mà, ai cũng có điểm yếu! Tôi cũng vậy.”  

Hắn vỗ nhẹ ngực mình một cái và nói, “Ai cũng có mặt mạnh và mặt yếu. Thế nên…”

Khi nói, như ánh mắt của một kẻ nghiện thám hiểm chuyện ma, đôi mắt hắn chứa đầy sự say mê.

“Điểm yếu của cậu là gì?”

“...”

“Sao nó lại ẩn giấu kỹ đến thế, ngay cả khi cậu dấn thân vào đủ thứ dị tượng điên khùng… tôi thực sự muốn biết đấy!”

Haa, con mẹ nó

“Nếu tôi nói được thì đã không gọi là điểm yếu.”

“Haha, một câu trả lời thông minh cho một câu hỏi ngớ ngẩn~”

Giết tôi đi, thằng chó. Tôi thà chết còn hơn nói mấy cái này.

‘Cơ mà hắn không đoán ra rằng, tôi là một thằng nhát cáy đấy chứ…?’

Tôi nuốt nước bọt, cố gắng không để lộ gì.

Kwak Jaekang dang hai tay ra.

“Dù sao thì, hôm nay tôi gọi cậu tới là để báo tin vui.”

“Tin gì?”

“Một tin đáng ăn mừng! Theo tính toán của tôi… Hươu à, cậu đã kiếm được hơn một nửa số điểm cần cho 『Tấm Vé Ước Nguyện』 rồi, đúng không?”

“...!”

Hắn ta nhanh nhạy thiệt.

Và hắn ta nói đúng.

Tôi nhớ lại số điểm tích lũy tính đến tuần trước:

〘Tổng điểm tích lũy: 177,200p〙

Con số này vốn đã khủng khiếp.

Với một lính mới chưa làm đủ một năm, thì đây là thành tích quá sức tưởng tượng, nên tôi chẳng bao giờ dám khoe.

Cho dù tôi đang ở trong cái nơi ai cũng muốn khoe ngày từ chức, khoe khoang cũng phải có giới hạn.

‘Vì khi ai đó quá khác biệt, người ta bắt đầu nghĩ theo hướng khác ngay.’

Nhưng có ai ngờ được đâu?

Tính đến tuần này, điểm của tôi đã bước sang một kỷ nguyên mới và vượt sức tưởng tượng.

〘Tổng điểm tích lũy: 177,200p〙

Ở mức này, có khi người ta sẽ nghĩ tôi hack điểm.

‘Tất cả là nhờ Trường Kỹ Thuật Sekwang.’

Theo số điểm cơ bản cho từng hạng thì hạng A là 100,000 điểm.

Và tôi đã tự phá đảo trường Sekwang ở hạng A.

Dù nhiều người cùng tham gia, tôi là người duy nhất được xếp hạng A.  

Chưa kể, giải pháp tôi đưa ra đủ đậm đặc để được công nhận là nỗ lực cá nhân.

Với sự ủng hộ ‘nồng nhiệt’ từ hai Giám đốc Cheong và Ho của phòng Phát triển, phần thưởng được thông qua không vướng gì.

Phải nói là vừa sung sướng, vừa thấy rợn tóc gáy luôn chứ.

‘Và sáng nay, điểm thưởng đã được ghi nhận chính thức.’

Giờ đây, tôi - Kim Soleum đã chính thức vượt quá nửa quãng đường đến 『Tấm Vé Ước Nguyện』.

‘Quá trình cày điểm thưởng diễn ra nhanh hơn những gì mình mong đợi…’

Dạo gần đây, mọi thứ đã suôn sẻ một cách đột ngột và đẩy tôi tới điểm này.

Cứ đà này, chỉ cần cày trong đội tinh nhuệ tầm một năm (hoặc ít hơn), là tôi có thể trở về thế giới cũ của mình.

Một Hàn Quốc thế kỷ 21 yên bình, nơi creepypasta chỉ là trò đùa!

Tất cả vụt qua trong đầu chỉ trong khoảnh khắc, nhưng tôi cố giữ nét mặt bình tĩnh… chắc vậy.

‘Mình không được để lộ điều gì…!’

“Vậy đạt hơn nửa số điểm có thay đổi gì không ạ?”

Tôi cố tình nhíu mày một chút để đánh lạc hướng, không thể hiện cảm xúc rõ ràng. Phản ứng của tôi là lo lắng vì điểm cao, hay bực vì chưa đủ? Ai mà biết, tôi sẽ cho hắn đoán thỏa thích luôn.

“Không phải thay đổi… nhưng mở ra cơ hội mới, đúng chứ?”

Kwak Jaekang mỉm cười gian xảo.

“Cậu đã nghe về Trình Giả Lập 『Tấm Vé Ước Nguyện』 bao giờ chưa?”

Giả lập?

…À!

Sau một thời điểm nhất định, Qterw-D-718 sẽ cung cấp giả lập riêng cho những nhân viên được đánh giá là có tiềm năng nhận『Tấm Vé Ước Nguyện』.

‘Phải rồi, đó cũng là một trong những câu chuyện ma do Daydream quản lí.’

Tôi chợt nhớ ra vậy.

Trong lúc hắn lải nhải, tôi cố moi lại những gì còn nhớ từ wiki đang ngày càng mờ nhòe trong đầu.

“Để đảm bảo 『Tấm Vé Ước Nguyện』được dùng theo cách ‘thích hợp’ nhất, công ty sẽ cho những người gần đạt đủ điểm một cơ hội kiểm nghiệm điều ước của mình.”

Ngưỡng được xem là ‘tiềm năng’ có lẽ là 250,000 điểm… hoặc có thể là tính theo thời gian còn lại để nhận vé. 

Dù sao thì, xem ra tôi cũng có cơ hội tham gia mô phỏng.

Nếu họ gọi bước vào truyện ma là ‘cơ hội’ thì tôi không thiếu gì cả!

“Cậu có thể làm sau cũng được nhưng tôi nghĩ, ai mà biết được khi nào cậu mới quay lại? Thế nên tôi gọi cậu đến hôm nay đấy.”

“...”

Tôi ngẫm nghĩ một lúc.

Kwak Jaekang mà chủ động sắp xếp cho ai đó vào creepypasta à?

‘Chắc chắn có bẫy.’

Nhưng từ chối thẳng cũng không ổn.

Hắn sẽ moi ra lý do cho bằng được.

“Không phải cậu không dám vào đấy chứ? Haha!”

Hiieek-

“Không phải ai từ chối cũng vì sợ.”

Tôi thở dài, đứng lên để kết thúc buổi nói chuyện cho xong.

‘Nếu tôi bắt buộc phải bước vào Bóng tối thì ít nhất, tôi không thể để hắn lấy thêm cớ bám theo.’

“Hiểu rồi. Tôi vào lúc nào?”

Kwak Jaekang nhếch môi.

“Hươu - ssi à.”

“...”

“Cậu thay đổi rồi đấy. Hết cái khí chất lính mới non nớt rồi.”

Khoan đã, hắn ta nói cái gì?

“Không không, đó là lời khen! Cậu bắt đầu giống nhân viên thực thụ rồi. Không vòng vo, vào thẳng vấn đề~ Chuẩn thành viên đội tinh nhuệ.”

Hắn cười, đôi mắt hắn cong lại như cáo già.

“Giờ thì để cậu làm một việc thật chuẩn phong thái công ty nhé!”, nói rồi, hắn đập một tập hồ sơ xuống bàn.

‘Cái này là…’

Hồ sơ nhân viên.

Cái tên nằm trên hồ sơ, tôi chỉ cần nhìn lướt qua là nhận ra ngay.

〔Nhân viên: Jang Heoun〕

-----------------------------------------------

Hú hú, mừng 2/9 nha :D

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận