Tôi Vẫn Phải Đi Làm Dù Bị...
백덕수 UOONGPIG; 웅돼지
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chương 93.1: Tờ Rơi Tìm Người Mất Tích

4 Bình luận - Độ dài: 1,507 từ - Cập nhật:

Bên trong cửa hàng thoang thoảng mùi bụi nhưng cũng rất ấm áp. Nó mang cái không khí thân quen của một nơi cũ kỹ, một nơi có tuổi đời lâu năm.

Và đúng như cái tên Tiệm Tạp Hóa Ngọt Ngào, mùi ngọt thoang thoảng của bánh kẹo lan tỏa trong của cửa hàng, hương thơm của nó dễ chịu đến mức suýt khiến người ta buông lỏng cảnh giác.

‘Không được chủ quan.’

Tôi cắn nhẹ vào má trong mình để tỉnh táo, rồi tiếp tục bước tới.

Những kệ hàng nhỏ hẹp dàn thành mê cung, đầy ắp các loại đồ ăn vặt sặc sỡ.

Ngay phía trước khu trưng bày lớn ở trung tâm, một loạt sản phẩm nổi bật được đề tên.

『Kẹo Bông Gòn Giúp Quên Tôi Đi』

『Bánh Quy Mềm Mại』

『Bánh Snack Hương Mặt Trời』

『Cà Rốt á? Tất nhiên rồi!』

『Kẹo Bong Bóng Nhai Ngược』

『Kẹo Hoài Niệm』 - HẾT HÀNG!

Tôi lặng lẽ đi dọc các kệ, mắt lia từng món một.

Tôi không thấy thanh『Churro Socola Đứa Trẻ Ngoan』nào cả, nhưng tôi nhận ra vài món từng được nhắc đến trước đó.

Một số món vừa an toàn, vừa có tác dụng hữu ích.

‘Thôi thì... tranh thủ tiêu nốt mấy đồng lẻ.’

Ít nhất thì tôi cũng có thể dùng chúng như vật phẩm, hoặc bán lại để kiếm chút lời.

Hồi chia tay đặc vụ Đồng, không khí cũng không quá tệ. Biết đâu tôi còn có thể khôi phục lại đường dây buôn đồ ăn vặt creepypasta nhờ họ...

Vì tôi đã tiêu sạch tiền đến cả thỏi vàng cuối cùng, nên tôi cần thêm nguồn thu nhập.

☾ Anh chọn khá nhiều đấy, coi chừng sâu răng nha. ☽

Tôi nhanh tay vơ lấy vài món.

Rồi liếc về phía thằn lằn trắng đang lặng lẽ theo sau, bước đi chậm rãi.

“…Đội trưởng, anh có muốn ăn gì không? Anh cứ coi như em mời như lời cảm ơn đi.”

“Có.”

Bất ngờ thay, Lee Jaheon không từ chối. Sau khi quan sát xung quanh một lúc, anh ta cầm lấy một món.

========================

『Kẹo Bong Bóng Nhai Ngược』

Thổi như bong bóng, thân thể sẽ phồng to như tòa nhà!

Chứng nhận chính hãng bởi Viện Nghiên Cứu Tươi Tắn

(Cẩn thận hàng nhái bán ngoài vỉa hè!)

========================

“…Thật sự anh muốn cái này hả?”

“Ừ.”

Anh ấy tính biến thành thằn lằn khổng lồ thật à?

Tôi cố dẹp bỏ mớ tưởng tượng thừa thãi trong đầu.

‘Thôi, trả tiền đã.’

Tôi ôm đống đồ ăn vặt trên tay, bước về phía quầy thu ngân nằm cuối cửa hàng.

Trên đường, tôi đảo mắt rà soát lại một lần nữa, nhưng vẫn không thấy bóng dáng thanh 『Churro Socola Đứa Trẻ Ngoan』 đâu cả…

‘Hmm.’

Cuối cùng tôi cũng đến quầy.

“Chào cô.”

Người nhân viên ngồi sau quầy sắt khẽ gật đầu với tôi.

Người có lẽ là chủ tiệm mặc đồ bộ luộm thuộm, cô ta đội mũ lưỡi trai kéo sụp xuống che mặt.

Thoạt nhìn thì cô ta như một chủ tiệm tạp hóa bình thường… nếu bỏ qua việc có tận sáu cánh tay đang gõ nhịp trên mặt bàn.

‘Phù.’

Tôi tránh nhìn thẳng vào mặt chủ tiệm và cẩn thận đặt các món đã chọn lên quầy.

Sau đó rút ra mấy đồng xu trong túi.

“Tiền đây.”

Tôi không muốn bị hiểu lầm là đang mặc cả hay trao đổi kiểu khác.

Tôi nhớ rất rõ giao dịch thành công đầu tiên ở tiệm này được ghi trong 「Hồ sơ Về Những Bí Ẩn Trong Bóng Tối」:

Vật phẩm đã mua: 『Cà Rốt á? Tất nhiên rồi!』 (1 cái)

Chi phí: Ký ức ngày thứ hai trong chuyến du lịch gia đình năm 1997

Đúng vậy.

Tiệm tạp hóa này giao dịch bằng ký ức, không phải tiền.

Từ những kỷ niệm ngọt ngào khiến người ta mỉm cười, đến những chấn thương tâm lý chỉ mong xóa bỏ.

Và ký ức mất đi phụ thuộc vào món đồ ăn vặt bạn mua.

‘Thế nên mới có những ghi chép lúc thì ấm lòng, lúc thì rợn tóc gáy.’

Tôi tuyệt đối không muốn đánh cược. Đặc biệt là trong thế giới creepypasta này, nơi từng mẩu thông tin trong đầu đều quý như vàng.

‘Mình chỉ cần tìm thanh『Churro Socola Đứa Trẻ Ngoan』 thôi.’

Tôi đã định hỏi thẳng chủ tiệm.

Nhưng vì bao bì món đó có in hình cực kỳ giống tôi, nên tôi không dám liều mạng gây chú ý.

“Làm ơn cho tôi biết vị trí của thanh socola”, bỗng nhiên, Thằn lằn bắt chuyện với chủ tiệm.

Đội trưởng!!!

Tôi suýt nữa chộp cổ cấp trên vì phát ngôn đột ngột đó.

Nhưng chủ tiệm chỉ lười biếng chỉ tay về phía một kệ hàng.

‘Phù.’

Vậy là hình in trên bao bì chưa đủ giống tôi để bị nhận ra ngay.

‘Mình thật sự nên mua ít gan thằn lằn dự trữ mới phải… anh ta ăn cái giống gì mà can đảm thế!?’

Tôi vừa lầm bầm vừa cúi xuống quầy thu gom đống snack và tiền thừa, và rồi tôi thấy nó.

‘Hử?’

Một thứ nằm phía sau quầy.

Một tấm bạt dựng đứng cùng mấy tờ giấy trang trí bị nhét vội.

Một bảng hiệu… và một hộp giấy xanh chứa đầy socola.

〔Hợp Tác Với Công Viên Giải Trí Vui Tươi - Sản Phẩm Mới Ra Mắt!〕

          〔『Socola Đứa Trẻ Ngoan』(Churro Vị Bánh Quế)〕

Trời ơi.

‘Tìm được rồi!’

Tôi lập tức nhìn bao bì kỹ hơn.

Nó mô tả kiểu tóc, chiếc mặt nạ và bộ vest của tôi còn chuẩn hơn tôi tưởng.

Họ đã dỡ quầy trưng bày sau khi chương trình kết thúc sao?

Không… kiểu vội vàng giấu đi của chủ tiệm giống như cố tình phi tang hơn.

“...”

Khoan đã

Tôi lại nhìn bao bì lần nữa.

Và rồi tôi nhận ra.

Sản phẩm đó không phải đang dùng tôi làm người mẫu quảng cáo. Nó cũng không tình cờ có hình vẽ giống tôi.

Nó là…

〔Hãy giúp tìm đứa trẻ ngoan này.〕

〔Chúng tôi đang chờ tin báo của nhân chứng.〕

…Một tờ rơi tìm người mất tích.

“...”

Mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng trong khi tôi lùi lại một bước.

Nghĩa là…

Leng keng keng-

...

Tôi quay phắt lại và nhìn vào quầy tính tiền.

Chủ tiệm đang cầm điện thoại bàn.

Tiếng chuông đổ, chiếc điện thoại đang kết nối cuộc gọi với ai đó…

Bíp.

Ngay khi tín hiệu nối máy vang lên-

⧛ Tìm Thấy Rồi! ⧚

Tôi lập tức quay lại để túm lấy Đội trưởng Lee Jaheon rồi cắm đầu bỏ chạy.

⧛ Tìm Thấy Rồi! Tìm Thấy Rồi! Tìm Thấy Rồi! Tìm Thấy Rồi! ⧚

Không kịp chửi thề văng tục.

Tôi dốc hết sức kéo dài khoảng cách giữa tôi và quầy tính tiền. Tôi thậm chí còn không kịp thở trong khi lao ra ngoài cửa tiệm.

Tôi với tay đến cánh cửa mà tôi mới nãy bước vào-

⧛ Hở?⧚

⧛Tại Sao Lại Bỏ Chạy?⧚

Cạch.

Cửa đã khóa.

“...”

Tôi từ từ quay đầu lại và nhìn người chủ tiệm đang đứng sau quầy.

“Tôi xin phép đi đây. Xin cô hãy mở cửa giúp tôi.”

Sau một lúc im lặng

⧛ Không Sao Cả. ⧚

Giọng nói nhẹ tênh của chủ tiệm vang vọng.

Từ chiếc điện thoại trên tay cô ta, một chất lỏng đen như mực bắt đầu nhỏ xuống sàn.

Từng giọt, từng giọt.

Rồi dòng chất lỏng mỗi lúc một dày đặc, tụ lại, xoáy lên không trung như đất sét bị nắn thành hình…

⦃Tôi đến để đón cậu về⦄

…Và từ từ tạo thành hình thù của một linh vật hoạt hình khổng lồ, rõ ràng là tôi đã thấy nó đâu đó trước đây…

“...!!”

Tôi dằn cả người, cố giật cái bàn tay cứng như gọng kìm ra khỏi tay nắm cửa, nhưng nó không nhúc nhích.

Khốn thật, cái tên-

“Buông tay ra.”

A.

Tôi vừa buông ra, thì Lee Jaheon đấm thẳng vào tay nắm cửa.

Rắc! Rầm!

Như có phép màu, tay nắm rơi xuống và cửa bật mở.

Chỉ bằng một cú đá của Thằn lằn, con hẻm quen thuộc một lần nữa xuất hiện trước mắt chúng tôi.

Không cần suy nghĩ thêm, chúng tôi phóng ra ngoài.

⧛ Cửa Của Tôi! ⧚

Phía sau lưng tôi, tiếng hét căm phẫn vang lên kèm theo tiếng nước tràn ồng ộc.

Bõm! Bõm! Bõm!

Âm thanh của nước hoà lẫn tiếng giận dữ của chủ tiệm khiến tôi lạnh cả sống lưng.

“Braun!”

☾ Hình như bạn cần tôi giúp, phải không, bạn hiền! ☽

Chính xác!

“Tắt đèn! Cả cho Đội trưởng Lee Jaheon nữa!”

☾ Cả anh ta luôn hả? Rất được! Coi như quà tặng từ tôi vậy! ☽

Tách!

Bình luận (4)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

4 Bình luận

Ta đã bảo là tìm trẻ lạc mà, mấy cái này quen lắm
Xem thêm
TRANS
damn:))
Xem thêm
Tìm trẻ lạc thật kìa🤣
Xem thêm