Tôi Vẫn Phải Đi Làm Dù Bị...
백덕수 UOONGPIG; 웅돼지
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chương 90.2: Quao! Lại Được Giúp Nữa Nè! Hên Ghê!

10 Bình luận - Độ dài: 1,712 từ - Cập nhật:

Jang Heonun đang đeo mặt nạ Bò Rừng bỗng khựng lại rồi cúi đầu xuống.

Anh ta chắc chắn đang cố kiềm chế cơn buồn nôn…

‘Chết tiệt.’

Tôi liền lao vào mở lời trước.

“À, người bạn của tôi đây chắc hơi đuối vì đói. Bọn tôi nên quay lại sớm để cậu ấy còn ăn chút gì đó.”

Làm ơn… làm ơn! Bỏ qua đi!

Con bò đã bị lột da trừng trừng nhìn Jang Heonun.

Ngay lúc anh ta bắt đầu đổ mồ hôi lạnh và đứng đờ ra như tượng-

Thịch.

Chủ tiệm thả một món đồ xuống trước mặt anh ta.

…Đó là một miếng bắp ngô mà tôi đã dùng để trả tiền trước đó.

“C-cảm ơn…”

Jang Heonun run run đưa tay nhận lấy bắp ngô.

Chủ tiệm nhìn cậu ấy đăm đăm một hồi, rồi mới quay lại ngồi trước cửa kính của tiệm thịt.

‘…Thoát rồi.’

Cả nhóm nhanh chóng rời khỏi tiệm [Cửa Hàng Thịt Tươi].

Tôi liếc sang Jang Heonun, người vẫn đang siết chặt bắp ngô trong tay.

Chính xác hơn là, tôi nhìn bộ đồ anh ấy đang mặc.

‘…Là do cái mặt nạ à?’

Có vẻ chủ tiệm tưởng anh ta là một con bò thật.

Không hổ danh là mặt nạ của Daydream, đây đâu phải đồ thường, nó còn hoạt động như 『Bình Thu Thập Tinh Chất Giấc Mơ』 nữa kìa.

‘Phù…’

〘Đừng bỏ rơi cơ thể mình!〙

  〘Số bước còn lại: 7,999〙

Chúng tôi chỉ dừng lại khi bước đến đầu hẻm tiếp theo. Tôi quay sang hỏi Heonun ngay.

“Anh ổn chứ?”

“Hả? À, ừ… vì máu đã được rửa sạch, mấy vết rạch trông cũng gọn gàng nữa, chắc là ổn rồi…”

‘Anh không thấy chính vì thịt bị cắt ‘gọn gàng’ mà vẫn sống càng rợn hơn sao?!’

Nhưng nỗi sợ mỗi người mỗi kiểu. Tốt nhất là tôi nên tôn trọng tất cả.

Ít nhất thì anh ta bây giờ trông có vẻ tươi tắn hơn, sắc mặt cũng ổn định lại.

Ngay lúc cả nhóm định tiếp tục di chuyển-

“C-Chờ đã! Cái lúc nãy là sao vậy?! Sao anh giao dịch được như thế…?!”

Kang Yihak cuối cùng cũng lên tiếng hỏi.

Tốt lắm.

‘Để tôi cược thêm một cú nữa nào…!’

Tôi giả vờ tỉnh bơ hỏi lại, “Ý cô là gì?”

“Cái món anh vừa mua đó! Trong sổ tay ghi rõ là phải tránh khu vực liên quan đến thịt, mà anh xử lý trơn tru như thể đã tính trước…”

Tôi có tính trước mà!

Nhưng không thể nói thế được, nên tôi chỉ đáp, “Dễ thấy mà.”

“...?”

“Dựa vào mô tả về mấy tiệm bán thịt trong sổ tay hướng dẫn, tôi đoán nó giống kiểu khu phố ẩm thực. Mà vấn đề thường đến từ việc ăn uống, đúng chứ?”

Tôi nhấc cái túi đựng món hàng vừa mua.

“Nhưng đây là tiệm thịt. Tôi nghĩ chỉ cần mua mà không ăn là được.”

“...!”

“Với lại nhìn cái tủ trưng bày ấy…”

Vừa nói, tôi vừa xoay túi lại để cho họ thấy con mắt đen sì vẫn còn cử động bên trong.

“Vì nó còn sống, nên tôi đoán có thể dùng vào việc khác.”

“...”

“Ví dụ như… cấy ghép chẳng hạn.”

“...!”

Chuẩn.

Mấy người thám hiểm không mua đồ ăn ở tiệm thịt này.

Có ghi nhận từng có nhân viên cấy lưỡi mua từ [Cửa Hàng Thịt Tươi] vào miệng mình. Kết quả ư? Người đó xài ngon lành, thậm chí còn uốn lưỡi ra đủ hình mà người thường không làm được.

Nếu gắn đúng bộ phận còn sống từ tiệm này vào chỗ bị mất, nó có thể hoạt động như thật.

Thậm chí đôi lúc còn giữ nguyên kỹ năng của bộ phận gốc nữa.

Dĩ nhiên, nếu không biết mà vẫn lù lù bước vô đây để mua thì đúng là đầu óc người đó có vấn đề thật.

Nên tôi cứ thế nói tiếp, “Ở mấy nơi kiểu này, điều quan trọng là phải suy luận sáng tạo từ ít manh mối.”

Không, chém gió đó, đừng học theo tôi.

‘Đoán mò rồi hành động là tấm vé một chiều để đi gặp ông bà đấy…’

Ai cũng biết mấy pha liều mạng kiểu này chỉ nên dùng khi không còn đường nào khác.

Nhưng tôi không còn cách nào, nên tôi đành phải tỏ ra tỉnh táo và điên khùng. Vì bọn điên luôn có lý lẽ riêng của chúng.

“Tôi suy luận đúng rồi còn gì. Có vấn đề à?”

Vấn đề thì đầy ra đấy!

Đương nhiên, Kang Yihak chỉ biết tròn mắt nhìn tôi với miệng há hốc.

Ừa, cô ấy bị sốc rồi.

“Quao!”

Trời đất, cô làm tôi hết hồn đó.

“Anh nói chí phải!”

...?!

Đôi mắt cô ấy sáng rực sau chiếc mặt nạ ngựa.

“Quao giờ em hiểu rồi. Muốn ăn to thì phải nghĩ khác người. Em trước giờ toàn lo rủi ro, cẩn thận quá mức.”

“...”

“Đời này được ăn cả, ngã thì thôi đúng không? Haha, chính xác!”

K-Khoan đã.

Có gì đó… sai sai ở đây…

“Tiến lên thôi nào. Lâu lắm rồi mới gặp cấp trên đáng học hỏi như vậy!”

“...”

Ngay lúc đó tôi bừng tỉnh.

‘『Trái Tim Bạc』!’

Tôi vẫn còn cài huy hiệu 『Trái Tim Bạc』 trong túi áo.

‘Mà tôi lại dùng nó ngay lúc lảm nhảm tào lao… nên mới lỡ thuyết phục được cô ấy!!’

Nhưng tình huống này vẫn có cái gì đó kỳ kỳ.

Vì『Trái Tim Bạc』không phải đồ thôi miên. Nó chỉ hỗ trợ thuyết phục thôi, và nó chỉ hiệu quả khi có lý lẽ hợp lý và cảm xúc thuyết phục.

‘Vậy sao cái đống nhảm nhí của mình lại hiệu quả chứ…?’

“Từ giờ em sẽ dốc lòng hỗ trợ anh, Giám sát viên! Haha.”

“...”

À.

Giờ thì tôi hiểu rồi.

Cô gái này… thật sự tin mấy lời ngớ ngẩn tôi nói là có lý.

‘Rốt cuộc cô ta là ai vậy?!’

Mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng. Tôi quay sang hy vọng cuối cùng - người đồng đội vẫn còn tỉnh táo còn lại.

‘Heonun à, chí ít thì anh -’

“Vâng, tôi cũng sẽ ủng hộ anh hết mình!”

“...”

Tôi sai rồi.

Mặt Jang Heonun rạng rỡ như kiểu, ‘Quao! Lại được giúp nữa nè! Hên ghê!’

Anh ta đã bị thuyết phục toàn tập.

 ☾Chúc mừng. Anh đã giành được lòng tin của đồng đội đấy, anh Hoẵng! ☽

“...”

Ờ thì vậy cũng tốt.

Nhưng mà có gì đó… không đúng.

Tạm thời chúng tôi vẫn phải tiếp tục bước đi và thoát khỏi chỗ này…

‘Trước mắt, mình nên rút lui.’

〘Đừng bỏ rơi cơ thể mình!〙

  〘Số bước còn lại: 6,999〙

Bất ngờ là con hẻm tiếp theo trôi qua êm xuôi.

Con hẻm sau đó cũng thế.

“Chỗ này toàn tiệm bán đèn. Đừng nhìn vào cửa sổ, không thì mù mắt hoặc bỏng luôn đấy. Cứ làm như đang trò chuyện, đừng nhìn và đi thẳng.”

“Rõ!”

Hai bên đường là mấy tiệm kỳ quặc, ánh đèn lập lòe như trong phim kinh dị.

Dù vậy, vì tôi thuộc lòng sổ tay, nên cảm giác cũng giống làm bài trắc nghiệm sau khi ôn kỹ giáo trình.

Tất nhiên, sai một câu là chết thật luôn nên tôi căng như dây đàn…

“Ồ! Bên kia có hiệu thuốc kìa! Em thử mua gì đó lần này nha? Giám sát viên nghĩ sao? Anh Bò Rừng ổn chứ?”

“Ổn! Tôi ổn mà!”

“…Vật phẩm không có vẻ gì đặc biệt, đi tiếp thôi”, tôi cắt lời.

“À phải, em nên để dành đạn cho món ngon thiệt sự, haha!”

Sao tự dưng cả hai lại trông chờ tôi sẽ mua gì đó hay ho tiếp vậy…?

Tệ hơn là, họ hình như sẽ ủng hộ tôi tới cùng nếu tôi chơi liều. Mà đó mới chính là phần đáng sợ nhất.

Trong lúc đó, cái cửa tiệm mà tôi nghĩ rằng có bán sô-cô-la (mục tiêu ban đầu của nhiệm vụ) vẫn chưa thấy bóng dáng đâu.

Đi qua mấy hẻm mà cứ phải né mắt nhìn mấy chủ tiệm cũng mệt lắm chứ.

Haa…

Và rồi, ngay lúc đó.

〘Đừng bỏ rơi cơ thể mình!〙

  〘Số bước còn lại: 4,999〙

“Giám sát viên, có hẻm mới xuất hiện kìa…”

Tôi dừng bước và nhìn vào khe hẹp giữa hai hiệu thuốc.

Một mùi hôi kinh khủng phả ra từ bên trong.

‘Hự.’

Một con hẻm nhỏ xíu, bề ngang chỉ bằng nửa hẻm đồ ăn vặt… nhưng tối om.

“...”

Vù.

Hẻm sâu hun hút, hai bên là những cánh cửa ọp ẹp. Vài cây đèn gas lập lòe soi sáng đường đi lờ mờ.

Dưới ánh sáng lụi tàn đó, từng dòng nước đen như cống tràn ra từ ống bên tường, lặng lẽ trôi vào bóng tối.

Và dưới đèn, là những bóng người gầy gò như bộ xương đang đứng dựa vào tượng.

*Liếc nhìn.*

Một nhóm người mặc đồng phục rách rưới dơ bẩn đang nhìn chằm chằm vào chúng tôi.

…Tôi có thể rút ra kết luận rằng.

‘Giả sử đây không phải truyện kinh dị, thì cái bầu không khí này đã nói rõ: Quay đầu là thượng sách.’

Con hẻm toát ra cảm giác âm u, đáng sợ đến mức chẳng ai tin nổi có thể giao dịch đàng hoàng ở đây.

“…Nó không có trong sổ tay.”

Chuẩn luôn.

Ngay cả Daydream cũng chưa từng chính thức thám hiểm khu này. Đây là con hẻm chưa được khai phá.

Vấn đề là…

‘Tôi phải vào.’

Mới nghĩ mà nước mắt muốn rơi rồi.

Và chuyện tôi không cần thuyết phục đồng đội cùng vô cái chỗ điên rồ này… cũng khiến tôi muốn khóc thêm lần nữa.

Tôi quay lại, nặng nề nói với họ, “Chúng ta sẽ vào hẻm đó.”

Phản ứng của họ sao?

“Rõ!”

“Trông như chợ đen ấy! Chắc lời to luôn!”

“...”

Làm ơn, xin hãy để tôi là thằng điên duy nhất trong nhóm này đi!

Bình luận (10)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

10 Bình luận

sao tui nghi chiều hướng này nhóm nv ms bị main dẫn dắt điên hết quá
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
Sự thật là vậy mà=))
Xem thêm
Rồi xong+2 người điên
Xem thêm
Thanks for new chapter, trans
Xem thêm
Nhóm 2 đứa điên r
Xem thêm
thanks trans
Xem thêm
TRANS
mồm đi hơi xa ròi:))
Xem thêm