Tôi Vẫn Phải Đi Làm Dù Bị...
백덕수 UOONGPIG; 웅돼지
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chương 97.2: Khoảnh Khắc Đáng Nhớ Hiếm Hoi

1 Bình luận - Độ dài: 1,406 từ - Cập nhật:

‘Chết mẹ, chết mẹ, chết mẹ…!’

Lộ rồi.

Bằng cách nào? Không quan trọng nữa. Hắn chỉ biết là hắn lộ thật rồi. Lộ toang hoác rồi!

“T-Tôi sẽ dọn đi!”

Chưa kịp nghĩ gì, Baek Saheon đã lắp bắp, giọng run bần bật.

“Giám sát viên! Anh nói đúng, tôi không xứng làm bạn cùng phòng với anh! Tôi dọn ngay! Tôi thề sẽ không quay lại!”

Kim Soleum nhíu mày.

“Trời ơi, đau hết cả đầu. Cậu không biết ý tứ là gì à? Giờ này còn hét giữa ký túc xá là sao?”

‘Chết tiệt…!’

Trong khi chửi rủa dữ dội trong lòng, Baek Saheon cắn răng, ngậm miệng và lại tự chửi bản thân, vì đã vô thức làm theo lời Kim Soleum như một phản xạ tự nhiên.

“Braun.”

Kim Soleum quay lại với con thỏ bông và cất giọng nói, “Nghe ai đó van xin thảm thiết quá, hay là chúng ta cho cậu ta một cơ hội, dù cậu ta chẳng xứng đáng sống ở đây.”

‘Cái gì cơ?!’

“Tôi không cầ–”

“Không cần?”

Kim Soleum quay phắt đầu lại.

“Ý cậu là cậu không cần cơ hội được tiếp tục sống ở đây?”

“...”

Sao cái câu đó nghe cứ như “Không cần cơ hội tiếp tục tồn tại trên đời này” vậy…?

Baek Saheon nuốt khô cổ họng và đáp.

“Tôi… cần.”

“Thật không?”

“V-Vâng…”

“Tốt. Vậy thì đưa vật phẩm đó đây.”

“...!”

“Cây bút cậu dùng ấy. Loại mà viết lên giấy nhớ là biến thành ám thị.”

“...”

“Tôi không tin cậu sẽ không giở trò nữa, nên tạm thời, tôi sẽ giữ nó ở chỗ an toàn.”

'Làm sao mà hắn biết?!’

Dù sống lưng lạnh toát, Baek Saheon vẫn nghiến răng chịu đựng.

“Tôi… không thể.”

“...”

“G-Giám sát viên, anh nghĩ kỹ lại xem. Tôi có gây hại gì cho anh đâu, đúng không?”

Hắn ta gắng gượng giải thích, giọng gấp gáp, đầy sự khẩn cầu.

“Tôi cần món đó. Tôi không thể đưa nó cho ai khác được. Tôi thề sẽ không dùng nó với anh nữa, xin anh…”

“Hmm.”

Kim Soleum đáp lại bằng giọng đều đều.

“Sao tôi phải tin?”

“...!”

“Nhìn lại bản thân cậu đi.”

Nói rồi, Kim Soleum chỉ tay vào cậu ta.

“Tôi là người nói cho cậu cách vào Trường Kỹ Thuật Sekwang. Khi cậu định giết tôi ở đó, tôi còn chẳng nổi giận…”

Đó là sự thật rõ ràng.

“Vậy mà cậu trả ơn bằng trò thôi miên? Tôi không có lý do gì để tin cậu hết.”

“...”

Cái đó… thì đúng là…

Không cãi được.

Dù cái tên giám sát viên trước mặt có điên thật, thì rõ ràng, gã ta là một kẻ điên biết dùng não. Và có lẽ, chính Baek Saheon mới là thằng dở hơi khi chọn gây sự với gã.

‘Chuyện gì đang xảy ra vậy? Mình sai rồi à?’

Tâm trí Baek Saheon quay cuồng, xoắn xuýt giữa mặc cảm tội lỗi, ghê tởm bản thân và nỗi sợ trùm kín, hết chồng lớp này đến lớp khác.

Rồi-

“Nhưng mà, vì nó vẫn là đồ của cậu… tôi sẽ đưa ra một khoản đền bù.”

Hả?

Kim Soleum với tay lấy thứ gì đó trên bàn bếp.

Một món đồ được bọc trong lớp bao trong suốt…

“Mắt trái của cậu.”

CÁI ĐÉO—!!!

Baek Saheon suýt hét toáng lên khi thấy viên cầu đen thẫm với tròng mắt tím nhạt động đậy lờ mờ bên trong.

Nhưng…

“Đây không phải mắt bình thường đâu. Đây là thiết bị sinh học.”

“...!”

“Một món thiết bị có khả năng đặc biệt…”

Kim Soleum bắt đầu giải thích về con mắt đó. Khi hắn nói xong, sắc mặt Baek Saheon đã thay đổi hoàn toàn.

“...”

“Cậu muốn chứ?”

Baek Saheon siết chặt răng.

Thật khó tin, nhưng mà…

“…Muốn.”

Hắn ta đưa cây bút ra, hai tay run lên bần bật vừa háo hức, vừa ngơ ngác nhận lấy món thiết bị sinh học từ Kim Soleum.

***

Haa…

Sau khi mồ hôi lạnh đổ như tắm.

Tôi kết thúc cuộc nói chuyện với Baek Saheon rồi ngã vật ra giường. Lúc đó, đầu tôi đau như búa bổ, cổ họng thì tanh mùi máu, lại còn ho khan tới mức muốn trào phổi mới khổ chứ.

Tôi phải gồng hết sức mới che giấu nổi cái tình trạng thảm hại của mình.

‘Nhưng mình đã làm chủ được tình thế.’

Lúc cậu ta bất ngờ lao tới để giật con mắt tím, tôi suýt chút nữa là lùi lại vì giật mình. Trong tình trạng thế này mà còn phải xử lý mấy thằng nhãi đó, đúng là nực cười…

Nhưng tôi không thể buông xuôi được.

Tôi không thể để một thằng tâm thần cầm món đồ điều khiển tâm trí lảng vảng quanh mình, trong lúc tôi còn nằm liệt giường ba ngày.

‘Mình xử lý vụ củ cà rốt và cây gậy cũng ổn mà.’

Tôi nghĩ về con mắt tím vừa giao cho cậu ta.

Nó không gây hại với tôi, nhưng nó lại có tác dụng hữu ích với Baek Saheon.

Và đúng dịp nó là mắt trái, nên cậu ta dùng được luôn.

Mà giờ nghĩ lại, trong vô số người, tôi lại thành bạn cùng phòng với thằng đó… Thôi kệ. Thật ra Go Yeongeun với Jang Heoun mới là dị thường. Còn Baek Saheon có khi lại là kiểu tiêu chuẩn của công ty này.

Ở chỗ này, bạn có ném bừa một cây gậy, thì cũng đập trúng một thằng rối loạn nhân cách.

‘Càng nghĩ, càng buồn. Thôi đổi hướng tích cực tí…’

Ví dụ như… buổi tặng quà sắp tới chẳng hạn.

“Braun.”

Tôi đứng dậy, lôi ra món hàng từ kho hình xăm.

Một chiếc dây buộc tóc có ruy băng, thứ tôi đã mua ở boutique lúc không có tiền lẻ thối lại.

“Quà của bạn tôi đây.”

☾ ...! ☽

“Anh thích chứ? Tôi đoán chắc anh cũng ngờ ngợ là dành cho mình rồi.”

Nếu món quà này mà không hợp gu Braun, chắc chắn tôi sẽ phải toát mồ hôi tìm món khác để bù.

Nhưng phản ứng của Braun đầy phấn khích.

☾ A, đúng là quá dễ đoán, phải không nào? ☽

☾ Không nhận ra thì không xứng làm MC, nhưng giả vờ không biết lại là một phần công việc của người dẫn chương trình. ☽

☾ Cuối cùng thì cơ thể bông này cũng được ăn diện đàng hoàng rồi. ☽

Lần đầu tiên, tôi nghe được giọng Braun có chút phấn khởi đến vậy.

May quá.

Tôi cười, cẩn thận điều chỉnh và buộc ruy băng ngay cổ con thỏ như một chiếc nơ bướm.

“Cảm ơn vì tất cả, Braun.”

Đôi mắt nút tròn của con thỏ nhìn lơ lửng vào không trung. Khi tôi quay đi, giọng nói rộn ràng quen thuộc vang lên phía sau.

☾ Là bạn bè, giúp đỡ nhau là chuyện đương nhiên mà, anh Hoẵng. ☽

Chiếc nơ có thể chỉ là đồ trang trí, nhưng giọng Braun thì tràn đầy niềm vui như thể đó là món trang phục biểu diễn.

☾ Ngoại hình gọn gàng là lễ nghi tối thiểu với người xuất hiện trước khán giả, đúng không? ☽

Tôi liên tục chỉnh lại góc nơ cho ngay ngắn, còn Braun thì vừa vui vẻ, vừa giục tôi đi nghỉ.

☾ Anh Hoẵng, giữ gìn thể trạng là kỹ năng cơ bản của người làm việc chuyên nghiệp. Ngủ sớm đi cho mau khỏe nào! ☽

“Ừ.”

Hôm nay, tôi lại có thêm một khoảnh khắc đáng nhớ hiếm hoi, buổi lễ tặng quà nho nhỏ cho một người bạn tốt…

Bình thường, tôi sẽ ghé qua wiki để tra thêm thông tin, nhưng tối nay thì chịu, không chỉ điện thoại bị hỏng, mà thân thể tôi cũng hỏng nốt.

‘Mai phải sửa máy hoặc mua máy mới cái đã…’

Chỉ cần『Giá Đỡ Kỷ Niệm』còn nguyên, thì đổi máy cũng không ảnh hưởng đến quyền truy cập wiki.

Tôi ngả người lên giường, chuẩn bị gỡ miếng dán ra khỏi cái điện thoại vỡ.

“...”

☾ Sao thế bạn tôi? ☽

Tôi vội lật mặt điện thoại lên.

Chiếc giá đỡ… đã bị nứt.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

Tr đất ơi, đồ vật quan trọng nhất đời mà, chắc sẽ có câu chuyện ma biết sửa đồ chứ?
Xem thêm