Tôi Vẫn Phải Đi Làm Dù Bị...
백덕수 UOONGPIG; 웅돼지
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chương 101.2: Chia Sẻ Trạng Thái

8 Bình luận - Độ dài: 1,506 từ - Cập nhật:

Mồ hôi nhỏ giọt trên mặt tôi, nhưng tôi không có thời gian để quan tâm. Mọi thứ đã vượt khỏi tầm kiểm soát.

Kéo, búa, bao.

Tôi vội đưa tay ra.

Giấy đối giấy. Hòa.

‘Haa…’

Tôi còn chưa kịp thở phào thì-

Kéo, búa, bao.

“...!”

Tôi bỏ lỡ rồi.

Tôi không kịp phản ứng.

‘Đệt—’

Tôi nghiến răng, chuẩn bị tinh thần cho bất kỳ chuyện gì xảy ra tiếp theo…

...

Hả?

Không có gì xảy ra cả.

‘…À!’

Tôi nhận ra, rằng tay tôi vẫn đang giơ lên và giữ nguyên tư thế cũ, có vẻ như tôi vẫn được tính là đã ra ký hiệu.

‘Phải rồi. Mình vẫn đang giữ hình dạng giấy…’

“...”

Khoan đã.

Tôi vội xem lại toàn bộ kết quả mấy ván oẳn tù tì với con ma kia từ đầu tới giờ.

Liệu có khi nào…

Kéo, búa, bao.

Tôi giữ nguyên tư thế tay.

Lại hòa.

Kéo, búa, bao.

Lại hòa tiếp.

Và thêm lần nữa…

Ván thứ ba vẫn là hòa.

‘…Không lẽ nào.’

Tôi thầm nuốt nước miếng.

Tôi đã phát hiện ra một điều cực kỳ quan trọng: Con ma trong gương không bao giờ ra kéo.

Vì vậy, nếu tôi ra giấy thì nó chỉ có thể hòa.

Muốn thắng giấy thì phải ra kéo. Nhưng nếu nó không thể làm vậy, thì chỉ còn cách ra giấy giống tôi, tức là hòa.

‘Nhưng tại sao?’

Tại sao nó lại không thể ra kéo?

Chắc chắn phải có ẩn tình gì đằng sau chuyện này… hoặc cũng có thể là tôi chỉ đang suy diễn vớ vẩn. Dù sao thì, tôi quyết định tập trung vào hiện tượng trước mắt.

Ít nhất giờ tôi cũng có cách để tự vệ…

Kéo, búa, bao.

Tôi nhanh chóng đưa tay ra, tiếp tục ra giấy.

Nếu cứ tiếp tục thế này, tôi có thể đảm bảo bản thân không thua.

‘Nhưng mình không thể cứ chơi như thế này mãi được.’

Do sổ tay hướng dẫn không đề cập gì đến trường hợp này, tôi càng thêm bất an.

Điều kiện vẫn như cũ.

‘Mình cần thắng, chỉ một lần thôi.’

Giải pháp…

‘Nếu con ma đó là ‘mình trong gương’ và nó biết mình sẽ ra gì.’

…có khi lại đơn giản không tưởng.

‘Ra bừa.’

Có thể đây chính là cách mà những người khác đã thoát được.

Người dân thường hoảng loạn, chơi oẳn tù tì loạn xạ chẳng hề biết mình ra gì.

Nhân viên ㄴThám Hiểm Thực Địaᄀ thì quá lì lợm, họ đã thuộc lòng hướng dẫn và cứ thế ra chiêu vô thức.

Ngay cả khi ai đó lấy lại bình tĩnh giữa chừng và nhận ra động tác bị đọc vị, thì họ vẫn thường thắng được ít nhất một ván trong vòng năm sáu lượt. Không cần nhớ mình đã ra gì hay chưa.

Còn tôi thì…

‘… Do chiếc nhẫn bạc!’

Vì tôi đeo món đồ hỗ trợ phòng vệ tâm trí, tôi tuy sợ nhưng không đến mức hoảng loạn. Tuy nhiên, nỗi sợ vẫn đủ lớn để khiến tôi phân tích quá nhiều, rồi rơi vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan. Khốn kiếp thật…!

Đây là kết cục tệ nhất cho một kẻ nhát gan nhưng vẫn còn tỉnh táo.

‘Mình có nên tháo nhẫn ra không?’

Không, giờ thì muộn rồi. Tôi chỉ còn một cơ hội.

‘Làm sao để…?’

Tôi lau mồ hôi trên thái dương.

Trong lúc đó, chiếc nút áo sơ mi cọ vào má tôi và để lại một vết xước nhỏ. Mặc kệ vết thương, tôi lau máu lẫn mồ hôi đi.

Và đúng lúc đó –

Một vệt đỏ mảnh xuất hiện trên má con ma trong gương.

“...!”

Tay áo tôi giờ đã lấm tấm máu…

Vết máu pha mồ hôi mà tôi dùng tay áo lau, được phản chiếu y hệt.

Khoan đã.

‘Nó… đang chia sẻ trạng thái với mình?’

Phải rồi. Chiếc gương phản chiếu bản thân tôi mà.

Dù con ma trong gương có hành động độc lập, nó vẫn chịu ảnh hưởng từ tôi - người ở thế giới thật…

...!

Đúng rồi.

‘…Nếu vậy thì!’

Một ý nghĩ loé lên trong đầu tôi.

Tôi nghiến răng và lục tung túi áo.

Con ma bắt chước tôi, nó cũng bắt đầu lục túi với vẻ giễu cợt và rút ra vật giống hệt.

Nhưng thứ tôi lấy ra không phải bảo vật gì.

Chỉ là một cây bút và một sợi dây thun.

‘Nhanh lên.’

Tôi quấn dây thun quanh cây bút rồi bắt đầu cố định nó vào ngón tay…

Kéo, búa, bao.

“...!”

Tôi kịp phản ứng và ra ký hiệu.

Vừa kịp lúc con ma trong gương bất ngờ ra chiêu, tôi vẫn tiếp tục cố định cây bút vào ngón cái và ngón trỏ, buộc chúng dựng đứng lên.

Tôi lặp lại với tay trái.

‘Nhanh. Nhanh nữa lên.’

Kéo, búa, bao.

Kéo, búa, bao.

Kéo, búa, bao.

Kéo, búa, bao.

Con ma trong gương liên tục đưa tay ra như thể muốn cản trở tôi. Tôi điên cuồng bám sát và hoàn thiện ‘tư thế’ của mình.

Tuy cây bút có trượt khỏi tay tôi vài lần, khiến cho đầu bút cào xước tay, nhưng cuối cùng…

Kéo, búa, bao.

‘…Xong rồi!’

Tôi đưa tay ra.

Lần này, thứ tôi ra không phải là giấy.

Mà là kéo.

Nhờ cố định bằng bút và dây thun, tay tôi tạo hình một chiếc kéo đàng hoàng.

 ⧛...!⧚ 

Con ma trong gương vẫn giữ tay mở to và ra giấy.

Chính xác hơn –

‘Nó không còn lựa chọn khác!’

Do đã bị ràng buộc giống tôi, ngón tay nó không thể nắm lại thành nắm đấm.

‘Tức là nó không thể ra búa.’

Và nó cũng chẳng thể ra kéo, vậy thì con ma chỉ còn giấy.

Kéo đấu với giấy.

“...!!”

Tôi thắng.

“Được rồi…!”

Bang!

Con ma trong gương đập đầu vào kính.

Bang! Bang! BANG!

Tôi đứng bất động, chết lặng.

BANGBANGBANGBANGBANGBANGBANGBANGBANGBANGBANGBANGBANGBANGBANGBANGBANGBANGBANGBANGBANGBANGBANGBANGBANGBANGBANGBANG!!

Tấm gương nứt toác, vết nước lan ra như gợn sóng và từng mảnh vụn kính bay tứ tung.

Tuy nhiên…

Thứ ở trong gương không thể thoát ra.

 ⧛...⧚ 

Sau một lúc, cơn rung động dừng lại.

Con ma ngẩng mặt lên sau một hồi đập đầu vào gương.

Nụ cười ngoác miệng lúc nãy đã biến mất, thay vào đó, một biểu cảm trống rỗng rợn người xuất hiện trên mặt con ma.

Nó nhìn xuống hai bàn tay đang bị trói buộc, rồi gương mặt nó nhăn lại một cách tức giận.

Khuôn mặt nó lại vặn vẹo thêm.

Thành một biểu cảm không loài người nào có thể bắt chước.

Khuôn mặt quái dị đó dán mắt vào tôi rồi đột nhiên–

⧛HAHAHAHA!!⧚

Con ma cười như điên, rồi lao vụt ra qua cánh cửa thang máy đang mở bên trong gương.

“...”

【Thang máy đang đi xuống.】

“Haaahhh…”

Tôi ngồi phịch xuống đất.

Thang máy bắt đầu chuyển động trở lại.

Những ký hiệu lạ trên bảng số tầng biến mất, thay vào đó là những con số bình thường…

〔Tầng 12〕

Ting.

【Bạn đã đến tầng 12. Cửa đang mở.】

========================

「Hồ sơ Về Những Bí Ẩn Trong Bóng Tối」: Công ty Daydream Inc: Chuyện Ma

[Đừng Nhìn Vào Gương]: Sách tương tác: Hướng dẫn:

3 - Chúc mừng. Bạn đã hoàn thành nghi thức!

Hãy rời khỏi thang máy tại tầng cao nhất và tìm đến cửa sổ gần nhất.

Nếu không có cửa sổ: Tiến hành theo hướng dẫn mục 7.

========================

Tôi đã sống sót.

Lảo đảo, tôi bước ra hành lang tối tăm và vắng lặng.

Dù trời vẫn còn sáng khi tôi bước vào, nhưng lúc này, bầu không khí lạnh ngắt chẳng khác gì đêm khuya. Hành lang tồi tàn đầy cửa kính nứt nẻ, có cái bị dán băng, có cái chi chít hình vẽ bậy.

Nếu tôi bước vào nơi này vào lúc đầu, tôi đã gào lên rồi bỏ chạy khỏi tòa nhà hoang này.

Nhưng giờ, ngay cả cảm giác rờn rợn ấy cũng khiến tôi thấy yên lòng.

Tôi tiến đến bên ô cửa sổ gần nhất ở phía đối diện.

Mặc kệ nó có bụi bẩn và mờ mịt đến đâu, tôi vẫn không do dự đặt ngón tay lên mặt kính.

Bạn được phép viết bất kỳ câu hỏi nào lên cửa sổ, và thực thể trong gương sẽ trả lời.

Câu trả lời luôn là sự thật.

Câu hỏi khẩn thiết nhất.

Điều ước tôi muốn được thực hiện.

〔Liệu 『Tấm Vé Ước Nguyện』 từ Tập đoàn Daydream có thể đưa tôi quay lại thế giới ban đầu của mình không?〕

Khi tôi rút tay khỏi mặt kính.

Bên dưới mép cửa sổ, từng chữ bắt đầu hiện lên một cách chậm rãi…

“...!”

Câu trả lời cho câu hỏi của tôi.

Bình luận (8)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

8 Bình luận

Đang gay cấn mà cắt chap TT
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
meo-trang-meme-no-mot-nu-cuoi-thieu-dao-duc.jpg
Xem thêm
Câu trả lời là ko thì chắc tuyệt vọng lắm
Xem thêm
Chắc là không?
Xem thêm
TRANS
không biết có phải là cố tình hay ko nhưng mà ngoại trừ từ "kéo" ở đầu chap và gần cuối thì tất cả đều là khéo
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
à, tôi lười cái copy paste trúng cái bị sai lỗi chính tả á. H đi chỉnh
Xem thêm