Tôi Vẫn Phải Đi Làm Dù Bị...
백덕수 UOONGPIG; 웅돼지- Ảnh Minh Họa
- Web Novel
- Chương 1.1:「Hồ sơ Về Những Bí Ẩn Trong Bóng Tối」
- Chương 1.2: Bài Kiểm Tra Khảo Sát
- Chương 1.3: Ga U Sầu
- Chương 2.1: Ga Oán Hận
- Chương 2.2: Ga Hân Hoan
- Chương 2.3: Tìm Đồ Thất Lạc
- Chương 3: Vật Thất Lạc
- Chương 4: Một Cảm Xúc 'Không Tồn Tại'
- Chương 5.1: Nhận Thưởng
- Chương 5.2: Tấm Vé Ước Nguyện
- Chương 6.1: Bạn Cùng Phòng
- Chương 6.2: Ngày Đầu Tiên Đi Làm
- Chương 7.1: Tinh Chất Giấc Mơ
- Chương 7.2: Thử Thách Chết Chóc
- Chương 7.3: Đuổi Bắt Với Ma
- Chương 8.1: Tín Hiệu
- Chương 8.2: Tân Binh 'Gan Dạ'
- Chương 9.1: Điểm Thưởng
- Chương 9.2: Shop Người Ngoài Hành Tinh
- Chương 10.1: Chương Trình Đố Vui Tối Thứ Ba
- Chương 10.2: Chương Trình Đố Vui Tối Thứ Ba
- Chương 11.1: Chương Trình Đố Vui Tối Thứ Ba
- Chương 11.2: Sự Cố Phát Sóng
- Chương 12.1: Dàn Đồng Ca Của Những Con Chiên Hy Sinh
- Chương 12.2: Nghỉ Giải Lao
- Chương 13.1: Thằn Lằn
- Chương 13.2: Thiêu Hủy
- Chương 14.1: Đội Trưởng Lee
- Chương 14.2: Đi Ăn
- Chương 15.1: Thiết Bị Tùy Chỉnh
- Chương 15.2: 『Bộ Hạt Giống Thân Thiện』
- Chương 15.3: Thay Đổi Vị Trí
- Chương 16.1: [Gã Hề Ghét Bạn] (1)
- Chương 16.2: [Gã Hề Ghét Bạn] (2)
- Chương 17.1: Cậu Ấy Làm Đấy (1)
- Chương 17.2: Cậu Ấy Làm Đấy (2)
- Chương 18.1: Cái Đinh Nhô Lên Sẽ Bị Đóng Xuống
- Chương 18.2: Ý Nghĩa Của Thứ Tự Chữ Cái
- Chương 18.3: Nhà Khoa Học Điên Rồ
- Chương 19.1: [Công Viên Giải Trí Vui Tươi] (1)
- Chương 19.2: [Công Viên Giải Trí Vui Tươi] (2)
- Chương 19.3: [Công Viên Giải Trí Vui Tươi] (3)
- Chương 20.1: Công Viên Giải Trí Vui Tươi (4)
- Chương 20.2: Vùng Đất Cổ Tích Của Thỏ (1)
- Chương 21.1: Vùng Đất Cổ Tích Của Thỏ Đỏ (2)
- Chương 21.2: Vùng Đất Cổ Tích Của Thỏ Đỏ (3)
- Chương 22.1: Vùng Đất Cổ Tích Của Thỏ Đỏ (4)
- Chương 22.2: Vùng Nước Thơ Mộng Của Rồng Xanh (1)
- Chương 23.1: Vùng Nước Thơ Mộng Của Rồng Xanh (2)
- Chương 23.2: Vùng Nước Thơ Mộng Của Rồng Xanh (3)
- Chương 24.1: Người Bạn Tốt (1)
- Chương 24.2: Người Bạn Tốt (2)
- Chương 25.1: Linh Vật Hoa Vàng Ở Đâu?
- Chương 25.2: Khu Vực Vàng
- Chương 25.3: Quà Cho Rồng Xanh
- Chương 26.1: Kẻ Nhát Gan
- Chương 26.2: Vi Phạm Quy Tắc
- Chương 27.1: Giận Cá Chém Thớt?
- Chương 27.2: Giận Cá Chém Thớt? (2)
- Chương 28.1: [Ngày Tôi Sẽ Chết] (1)
- Chương 28.2: [Ngày Tôi Sẽ Chết] (2)
- Chương 28.3: [Ngày Tôi Sẽ Chết] (3)
- Chương 29.1: Vào Đội A?
- Chương 29.1: Từ Chối
- Chương 30.1: Tài Khoản Lạ
- Chương 30.2: Giao Dịch
- Chương 31.1: Mua Hàng
- Chương 31.2: Quà Cho Người Bạn Tốt?
- Chương 32.1: Truy Tìm
- Chương 32.2: ㄴĐội An Ninhᄀ
- Chương 32.3: Bị Cuốn Vào
- Chương 33.1: Bức Tranh Thủy Mặc
- Chương 33.2: Tiếng Gọi Cửa
- Chương 34.1: Sangun-nim (1)
- Chương 34.2: Sangun-nim (2)
- Chương 34.3: Sangun-nim (3)
- Chương 35.1: Nghi Lễ
- Chương 35.2 Bên ngoài
- Chương 36.1 Nghĩa trang Sangun-nim
- Chương 36.2 Bài ca dâng lên Sangun-nim
- Chương 37.1: Cái Bẫy Của Changgwi
- Chương 37.2: Changgwi Lộ Diện
- Chương 37.3: Yêu Cầu Cứu Hộ?
- Chương 38.1: Tôi Là Lính Mới Của Đội D
- Chương 38.2: Mua Bồn Tắm Máu
- Chương 39.1: Bồn Tắm Máu
- Chương 39.2: Nhân Sâm Bỏ Trốn
- Chương 40.1: Thêm Người
- Chương 40.2: Biệt Thự Của Người Mù
- Chương 41.1: Thu Phí
- Chương 41.2: Tên Điên
- Chương 42.1: Tầng Hầm
- Chương 42.2: Buổi triển lãm 'Sức Mạnh Của Cảm Xúc'
- Chương 42.3: Tai Thay Cho Mắt
- Chương 43.1: Công Cụ Trốn Thoát
- Chương 43.2: Tạo Nến
- Chương 43.3: Giáp Mặt
- Chương 44.1: Cửa Sổ Trong Triển Lãm
- Chương 44.2: Thứ Đánh Lừa Các Máy Soát Vé
- Chương 45.1: Không Đủ Điều Kiện
- Chương 45.2: Quá Thảm Hại
- Chương 46.1: Suy Nghĩ Khác Thường
- Chương 46.2: Sự Bất Đồng Trong Văn Hóa
- Chương 47.1 Thông Báo
- Chương 47.2 Tẩu Thoát
- Chương 48.1 Quản Lý Kim
- Chương 48.2 Nhân Viên Ưu Tú
- Chương 48.3 Dược Thể Tái Tạo
- Chương 49.1 Nói Dối Càng Nhiều, Hiệu Quả Càng Giảm
- Chương 49.2 Trách Nhiệm Và Quyền Lợi
- Chương 50.1 Bóng Tối Phụ Trách
- Chương 50.2 Gian Thương
- Chương 51.1 Cuộn Băng Cassette
- Chương 51.2 Người Từ Salmon Market
- Chương 52.1 Viên Chức Chính Phủ
- Chương 52.2 Nhà Nghỉ Chân Trời
- Chương 52.3 Một Trong Những Người Ở Đây
- Chương 53.1 Nạn Nhân Đầu Tiên
- Chương 53.2 Sợ Hãi
- Chương 53.3 Càn Quét
- Chương 54.1: Ngày Cuối Cùng
- Chương 54.2: Kẻ Giết Người Là...?
- Chương 55.1: Kết Quả Trao Đổi
- Chương 55.2: Anh Đã Từng Nghĩ Đến Việc Đổi Nghề Chưa?
- Chương 56.1: Được Thừa Hưởng
- Chương 56.2: Lời Tuyên Bố
- Chương 57.1: Một Phép Màu
- Chương 57.2: Câu Chuyện Ma Bị Hiểu Lầm
- Chương 58.1: Tiệm Xăm Ánh Trăng
- Chương 58.2: Nâng Cấp Hình Xăm
- Chương 59.1: Không Gian Mini
- Chương 59.2: Ba Ngày Chuẩn Bị
- Chương 60.1: Một Lối Thoát Mới?
- Chương 60.2: Không Có Lần Sau
- Chương 61.1: Cuộc Sống Là Một Chuỗi Biến Đổi
- Chương 61.2: Người Treo Cổ
- Chương 62.1: Kịch Bản Tốt Nhất
- Chương 62.2: Biến Số
- Chương 63.1: Cá Cược
- Chương 63.2: Lỗ Hổng
- Chương 64.1: Bài Học Rút Ra
- Chương 64.2: Trái Cây Yêu Thích
- Chương 64.2: Màn Hành Quyết
- Chương 65.1: Giáo Viên Park Minseong
- Chương 65.2: Bầu Trời Xanh
- Chương 66.1: Người Bị Ô Nhiễm
- Chương 66.2: Nỗ Lực Xứng Đáng
- Chương 67.1: Gặp Lại Đội Phó
- Chương 67.2: Cuộc Chia Ly Êm Đẹp Nhất
- Chương 68.1: Nhiệm Vụ Quay Trở Lại
- Chương 68.2: Vỗ Tay
- Chương 69.1: Cho Xin Miếng Đi
- Chương 69.2: Còn Tỉnh
- Chương 70.1: Lời Khuyên
- Chương 70.2: Mua Tất
- Chương 71.1: Bàn Đạp
- Chương 71.2: Thành Viên Mới
- Chương 72.1: Mỏ Vàng Sinh Lời
- Chương 72.2: Phương Thức Tham Gia
- Chương 73.1: Đón Chào Học Sinh Chuyển Trường
- Chương 73.2: Đặc Vụ Chăm Chỉ
- Chương 74.1: Năm Giây Mặc Niệm
- Chương 74.2: Bằng Chứng
- Chương 74.3: Phê Duyệt Tạm Thời
- Chương 75.1: Biệt Danh
- Chương 75.2: Không Thể Phản Bội
- Chương 76.1: Che Giấu Niềm Vui
- Chương 76.2: Chém Gió Thôi!
- Chương 77.1: Tình Huống Lố Bịch
- Chương 77.2: Có Cái Gì Đó Sai Sai
- Chương 77.3: Nhân Viên 'Hy Sinh'
- Chương 78.1: Phòng Y Tế
- Chương 78.2: Học Sinh Trường Sekwang
- Chương 79.1: Ngã Rẽ Mới
- Chương 79.2: Cô Cừu Đấy À?
- Chương 80.1: Cách Gợi Ý Trở Thành Bằng Chứng
- Chương 80.2: Giáo Viên
- Chương 81.1: Cà Chua
- Chương 81.2: Tốt Nghiệp
- Chương 82.1: Chưa Từng Hiện Diện
- Chương 82.2: Gặp Gỡ Giám Đốc Cheong
- Chương 83.1: Có Hệ Thống Hơn Tưởng Tượng
- Chương 83.2: 'Tài Sản'
- Chương 84.1: Đã Ô Nhiễm
- Chương 84.2: Đi Tư Vấn
- Chương 85.1: Trở Lại Chính Mình
- Chương 85.2: Giám Đốc Ho
- Chương 86.1: Đừng Để Quá Một Tuần
- Chương 86.2: Cách Sống Lý Trí
- Chương 87.1: Ồ, Ra Là Vậy.
- Chương 87.2: Loại Người Khó Hiểu Nhất
- Chương 88.1: Đặc Ân Hay Nợ?
- Chương 88.2: Nữ Nhân Viên Tham Lợi
- Chương 89.1: Đừng Từ Bỏ Thân Xác Của Bạn!
- Chương 89.2: Không Nói Lý Với Kẻ Điên
- Chương 90.1: Mặc Cả
- Chương 90.2: Quao! Lại Được Giúp Nữa Nè! Hên Ghê!
- Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Mô hình của một cuốn sách đen trút xuống đầu Giám sát viên Park Minseong.
Lớp ánh sáng đen đó dính chặt vào người anh như nhựa đường nóng chảy, nó bám lấy cơ thể anh ấy trong khi anh đang cào cấu mặt đất và giãy giụa trong vô vọng. Phía sau cái bóng ngọ nguậy ấy, giọng nói vui tươi của TV lại vang lên.
【Bây giờ, hãy cùng điểm mặt những giáo viên mới không tích cực tham gia trò chơi Người treo cổ nhé~】
Những cảnh tương tự bắt đầu diễn ra khắp căn phòng.
Nhưng vấn đề thực sự là…
【Giáo viên mới Park Minseong, anh đã không đoán đúng một chữ cái nào cả!】
Một hình phạt đã được cộng vào từ trước.
Việc bước lên sân khấu là một cái nữa.
Và giờ thì…
Không đoán chữ cái nào… nghĩa là thêm cái thứ ba.
【Tổng cộng ba hình phạt.】
TV tuyên bố kết quả.
【Giáo viên mới Park Minseong được chỉ định làm thực tập sinh vĩnh viễn.】
【Anh sẽ mãi ở lại nơi đây, tiếp tục được huấn luyện và chuẩn bị để trở thành một giáo viên mẫu mực của Nhà Trẻ ■■ .】
Những mô hình sách phủ lên mặt những người không đoán đúng chữ cái vẫn giữ nguyên, nhưng riêng cuốn sách của Park Minseong chuyển sang màu đỏ rực và bao phủ toàn thân anh ấy.
“■!!”
Tiếng hét của anh ta biến dạng thành thứ gì đó không còn là tiếng người.
“Không, ■- ■ làm ơn- ■■■■…”
Cơ thể anh ấy vặn vẹo, xoắn lại trên sàn nhà trong những chuyển động ghê rợn. Từ cuốn sách, những đoạn trích không thể hiểu nổi vang lên chồng lấn lên tiếng nức nở và hét gào của anh.
Nhưng chẳng ai để tâm cả.
Vài người liếc sang, rồi vội bước đi như thể sợ bị dính líu, chờ đến phần tiếp theo của trò chơi được ghi trong sách hướng dẫn.
Cuối cùng…
【Cảm ơn các giáo viên mới đã tham gia buổi diễn tập hôm nay! Tạm biệt~】
Trò chơi được xác nhận là kết thúc.
“...”
“Cuối cùng cũng xong rồi!”
“Tránh đường!”
Ngay khi game kết thúc, ai cũng nhận ra mình được phép chửi bới và chạy, thế là một làn sóng người chơi ập ra khỏi phòng chơi tựa lũ vỡ bờ đê.
Kể cả những người vừa nhận án phạt 10 phút (những người vừa ho ra đống hologram như nhựa đường vừa ôm đầu đau đớn) cũng lồm cồm bò dậy và va vào tôi, rồi lảo đảo chạy theo dòng người.
“Hả?”
“...”
“Gì thế này…”
“...”
“Cửa chỉ mở 30 phút! Không ra kịp thì cũng bị bắt ở lại làm thực tập sinh vĩnh viễn đấy! ĐM!”
Họ lướt ngang qua tôi và tiếp tục chạy.
“...”
Chỉ còn lại tôi... một mình, ngoại trừ Park Minseong đang quằn quại trên sàn vì bị ô nhiễm.
☾ Ôi trời, sao mà bạn tôi có thể bị hiểu nhầm là tình nguyện viên ở một nơi lỗi thời thế này chứ! Chúng ta mau rời đi thôi, anh Hoẵng! ☽
“…Không.”
☾ …Anh Hoẵng? ☽
Trò chơi đã kết thúc.
Tức là…
Luật lệ của câu chuyện ma này cũng đã chấm dứt.
Trong trường hợp xấu nhất, tôi vẫn còn 10 phút để tự chạy ra ngoài qua cánh cửa.
Nhưng…
“Tôi… tôi ít nhất phải thử mang giám sát viên theo.”
Tôi có thể chịu được.
Tôi phải cố hết sức.
Vì tôi đã từng thành công.
Tôi không muốn bỏ cuộc dễ dàng thế này.
Tôi không muốn câu chuyện này kết thúc bằng việc cứu được Hangman nhờ một lỗ hổng, rồi người cứu lại biến mất như một truyền thuyết.
Tôi không muốn lên wiki với một dòng chú thích lạnh lùng kiểu: 〔Người cứu Người treo cổ bị mất tích thay thế〕
Tôi có thể làm được.
Tôi ngẩng đầu, chạm vào hình xăm nơi cổ tay.
: 恩主 :
Từ hình xăm nóng lên, những món đồ tôi cất trữ bắt đầu xuất hiện: 『Bộ Làm Nến Bí Ẩn』,『Táo Bạch Tuyết』,『Con Dao Hút Máu』, 『Sticker Mặt Cười』, và hàng chục đồng xu 500 won buộc lại thành bó.
☾ Ồ, lần này anh bạn sẽ dùng công cụ thú vị gì đây? ☽
“Tôi sẽ không dùng gì cả.”
☾ Hửm? Vậy còn mấy thứ này… ☽
Tôi nhét tất cả vào chiếc cặp.
Vì không mang theo bồn tắm máu, tôi vẫn còn đủ chỗ để nhét mọi thứ vừa khít.
Con dao hút máu, thứ trông như sắp xuyên thủng chiếc cặp, được tôi cẩn thận nhét vào túi quần sau.
Xong.
Chiếc cặp đầy chật nặng trĩu, nhưng không đến mức không thể xách mà chạy được.
Và giờ tôi chỉ còn một việc.
Kho lưu trữ phụ dưới cổ tay tôi đang trống.
☾ A ha, anh dọn chỗ để làm gì đó à? ☽
Chính xác.
Tôi thò tay vào không gian dưới hình xăm rồi rút tay ra.
“Kho lưu trữ này có kích thước 60 x 60 x 60 đúng không?”
☾ Chính xác. ☽
“Và nó không phải là một hình khối đúng chuẩn, phải không?”
☾ ...! Câu này cũng… ☽
Giọng Braun thoáng ngạc nhiên lẫn thích thú.
☾ Đúng luôn. ☽
Tốt lắm.
‘Một ăn cả, ngã về không.’
Tôi từng nghe bị ô nhiễm và kẹt trong câu chuyện ma này mãi mãi, không thể chết, còn khủng khiếp hơn cả cái chết.
‘Bắt đầu thôi.’
Tôi cắn răng chờ đợi.
Chờ cho hình phạt thứ ba của Park Minseong kết thúc.
‘Bây giờ mà hành động là tự sát.’
Giao tiếp với người đang chịu phạt sẽ ‘được’ mô hình sách hướng dẫn gắn cả vào tôi. Nếu tôi đọc sách 10 phút thì coi như chết chắc.
‘Giữ cái đầu lạnh và chờ đợi là phương án duy nhất.’
Thời gian còn lại cho hình phạt…
7 phút.
6 phút.
5 phút.
4 phút.
3 phút.
2 phút.
1 phút…
0…
Lớp nhựa đường đỏ bao quanh Park Minseong tan biến.
Từ từ, anh ấy đứng dậy.
Ngoại hình anh đã hoàn toàn biến đổi thành một giáo viên mẫu giáo.
Bộ suit đen giờ đã biến thành quần vải màu be nhạt, áo sơ mi trắng và tạp dề xanh lá nhạt.
Trên tay, anh cầm một tập tài liệu màu nâu với tựa đỏ rực:
"Cẩm nang Giáo viên Hoàn Hảo"
Mặt nạ của Park Minseong đã hoàn toàn tan chảy và để lộ gương mặt thật của anh.
Trên trán anh ất, một dấu ấn hiện rõ tên lớp được giao
〔Lớp Mầm ■■〕
Một nụ cười dịu dàng nở trên khuôn mặt Park Minseong giờ đã hoàn toàn hiện nguyên hình.
“Giáo Viên Soleum!”
Chết tiệt.
“Anh Đợi Tôi Đọc Xong Sổ Tay À? Cảm Ơn Nhiều Nha.”
“…Tất nhiên rồi, tôi phải đợi chứ.”
Đừng để lộ gì cả. Đừng hoảng loạn. Bây giờ mà để lộ là chết.
“Anh cảm giác sao rồi?”
“Tuyệt Vời! Chưa Bao Giờ Thấy Khỏe Hơn Thế Này!”
Giám sát viên Park mỉm cười hiền lành, gật đầu.
“…Nghe vậy thì tôi cũng yên tâm rồi. Vậy chúng ta đi thôi chứ?”
“Đi? À… Ý Anh Là Rời Đi Á?”
“Ừ, chúng ta cùng rời đi nào.”
“Ơ, Tôi Đâu Có Giờ Tan Ca Đâu? Tôi Không Còn Là Giáo Viên Mới Nữa Mà. Tôi Đọc Xong Cuốn Sổ Tay Rồi!”
“Nhưng anh vẫn có thể ra-”
“Không Thể Mà?”
“...”
“À, Tôi Phải Tới Lớp Mầm Chuẩn Bị Khai Giảng Nữa…”
Rồi với một nụ cười hồn nhiên, Park Minseong thốt lên, “À Phải Rồi! Thầy Soleum, Thầy Đi Cùng Tôi Không?”
Nghe vậy, cơn lạnh chạy dọc sống lưng tôi.
“Thầy Soleum Vẫn Chưa Biết Được Phân Lớp Nào Đúng Không? Thầy Chưa Đọc Sổ Tay Mà. Đọc Xong, Thầy Sẽ Biết Ngay Thôi, Ý Tôi Là Lớp Của Thầy Đó!”
Nói rồi, anh ấy đưa tay ra với tôi.
“Sao Mào? Mình Mà Cùng Dạy Chung Lớp Thì Vui Lắm. Hồi Trước Tụi Mình Còn Chung Đội Nữa Mà.”
Chết tiệt.
Chết tiệt!
Tôi lùi lại một cách tự nhiên, sao cho trông như đang suy nghĩ nghiêm túc về lời đề nghị.
Bàn tay anh ta lướt qua khoảng không.
“Ồ…”
“Cảm ơn lời mời, nhưng tôi cần mang cái này ra ngoài trước.”
Tôi giơ chiếc cặp lên.
“Tôi mượn một số thứ, và hình như phải trả lại trong thời gian quy định.”
“Giáo Viên Soleum, Mấy Món Đồ Thú Vị Anh Mang Theo Đều Là Đồ Mượn À?”
“Phải.”
Làm ơn đừng nhận ra.
‘Làm ơn.’


4 Bình luận