Trans: Serenin
*****
Sau khi Eden-san rời đi, Neun-san và tôi cũng dừng lại sau khi đã đi tương đối xa.
[Ahh, nhắc mới nhớ… Chúng ta được sức mạnh của Eden-san mang đến đây, cơ mà quên báo với mọi người là trận chiến đã xong xuôi rồi.]
[Ahhh, anh không cần lo đâu.]
Bất ngờ thay, Alice lại là người trả lời câu hỏi đó của tôi chứ không phải Neun-san.
[Em đã cho phân thân Alice-chan #44: Huyễn Vương ở đó để thông báo rồi đó.]
[R-Ra vậy, cảm ơn em nhé.]
[Vâng, vâng. Vậy thì, anh có việc gì thêm thì cứ gọi em nhé~~]
Sau khi cho tôi biết để yên tâm việc thông báo tình hình, Alice lại biến mất.
Alice là kiểu người vô cùng nhanh gọn trong việc giải quyết vấn đề, thế nên tôi hoàn toàn có thể dựa vào cô ấy mà không phải lo lắng gì sất.
Ngay khi Alice rời đi, Neun-san bắt đầu bồn chồn quan sát xung quanh.
Sau đó, cô ấy thành thục quỳ xuống và đặt ba ngón tay của cả hai bên tay xuống đất… tạo thành thế dogeza.
[... Kaito-san, cho tôi xin lỗi vì những phiền phức đã gây ra cho cậu!]
[Ehh? A, ờ…]
[Tôi rất xin lỗi vì sự mù quáng của chính mình. Tôi chắc chắn sẽ bù đắp lại cho cậu!]
[K-Không cần đâu!? Tạ lỗi là được rồi, ngước đầu dậy giùm tôi với!]
[N-Nhưng mà…]
Hình như cô ấy rất bận tâm về chuyện chặn đầu tôi khi trước nên cái cúi đầu kia sắp tiếp xúc với mặt đất luôn rồi.
Tôi thì không quan tâm chuyện đó đâu. Nhưng dù tôi đã cố gắng thuyết phục cô ấy ngẩng đầu lên thì cô ấy vẫn chẳng chịu nghe theo gì cả…
Nên nói như nào giờ, được người ta dogeza cho thế này khó xử quá đi… Mình còn chưa bắt cô ấy phải xin lỗi nữa mà…
[Đ-Được rồi, tôi không bận tâm đâu, okay!?]
[... Vâng.]
Nói thêm chút nữa thì cô ấy mới chịu ngóc dậy, cơ mà trông vẫn lo âu về chuyện đó lắm.
H-Hmmm. Bầu không khí này nặng nề quá ta ơi… C-Có cái gì để bắt chuyện và thay đổi tâm trạng cả hai không vậy cà…
[... A-À đúng rồi!]
[Vâng?]
[Nếu đây là Đồi Anh Hùng thì chắc “Thành phố Hữu Nghị” cũng ở gần đây phải không!? T-Thế thì… chúng ta đến đó giết thời gian ha…]
[Wha!?]
Đây chỉ là giải pháp tình thế mà tôi tuyệt vọng đưa ra để chữa cháy thôi… nhưng sao phản ứng của Neun-san khác với dự tính của tôi quá đi mất?
Khoảnh khắc cô ấy nghe đề xuất của tôi thì mặt mày tối sầm như tận thế đến nơi, đã thế còn như toát cả tấn mồ hôi và đáp lại.
[... K-Kaito-san… C-Cậu giận đến vậy sao…]
[... Ế?]
[T-Tôi thành thật xin lỗi mà! T-Tôi sẽ làm mọi thứ, nhưng xin trừ chuyện đó ra…]
[Ế? Ếêêê!?]
Không biết tại sao Neun-san còn cúi đầu dữ dội hơn lúc nãy nữa. Ế? Tại sao? Ủa bộ tôi nói gì sai à?
Trong khi tôi còn đang có dấu chấm hỏi to đùng trên đầu thì giọng của Alice bỗng xuất hiện từ hư không.
[... Quả không hổ là Kaito-san, cố gắng đưa Hikari-san đến “nơi cô ấy không muốn đến nhất thế giới này” ha. Hình phạt này hơi bị thảm khốc cho cô ấy đó.]
[U-Unnnn? Ý em là sao?]
[Eh? Ừm thì, Thành phố Hữu Nghị Hikari có cả đống tượng tạc hình của cô ấy á…]
[.....]
Ahhhhhh!? Chết m*! H-Hiểu rồi… Nơi đó về bản chất là nơi để mọi người tưởng nhớ công lao của Đệ Nhất Anh Hùng mà…
Nói theo cách khác thì nơi này có khác gì thánh địa cho tôn giáo thờ Đệ Nhất Anh Hùng đâu, bảo sao cô ấy không muốn đến gần là phải.
Và thế là, dù tôi không nhận thức được, nhưng tôi đã lỡ mời Neun-san đến nơi đó trong khi cô ấy còn đang cảm thấy phải chịu trách nhiệm cho chuyện vừa nãy nữa.
Vậy tức là, đối với Neun-san, những lời tôi vừa nói khi nãy, là… “Như một hình phạt, tôi sẽ khiến cô phải chịu nỗi tủi nhục lớn nhất cuộc đời này. Cô không có quyền từ chối đâu.”... hoặc đại loại thế.
[K-Không phải vậy đâu! Ý tôi không phải vậy đâu, Neun-san… L-Làm ơn ngẩng đầu lên đi! Không sao đâu mà!]
[N-Nhưng mà, Kaito-san đang giận tôi mà…]
[Tôi không có giận cô! Tôi đang nói thật đấy!?]
[Nếu vậy thì, tôi nên thành tâm tạ lỗi cậu mới phải…]
[Bộ cô coi lời tôi là nước đổ đầu vịt à!?]
[C-Cậu đang giận thật kìa…]
[Không, không phải, tôi thực sự không có giận!]
[Vậy thì… tôi phải xin lỗi…]
[Cái vòng lặp chết tiệt này là thế đíu nào vậy hả!?]
… Thôi xong. Cô nàng này tiêu cực một cái là đầu cứng như bedrock luôn. Đúng là tôi cũng có một phần lỗi bởi cái mồm đi hơi xa, nhưng hình như đối với Neun-san thì tôi không nhận lời xin lỗi của cô ấy = tôi đang giận thì phải.
Nếu mọi chuyện cứ tiếp diễn đến khi tôi chịu nhận nó thì… tôi có nên kêu cô ấy làm gì để tạ lỗi không nhỉ?
[... E-Errr, ừm…]
Tôi tiến đến gần Neun-san, nhẹ nhàng thì thầm vào tai cô ấy những gì tôi muốn yêu cầu cổ nhằm tạ lỗi nhưng vẫn đảm bảo nó không có gì nguy hiểm.
Thứ tôi muốn cô ấy thực hiện cho tôi sẽ không đặt quá nhiều gánh nặng cho cô ấy, và cũng khiến tôi vui vẻ… Hừm, mình nên yêu cầu một vài thứ ngẫu hứng đi ha?
Tuy vậy, phản ứng của Neun-san… cũng khác với suy đoán của tôi.
[... Fueehhh? T-T-Thứ đó, có lẽ… A-Aahhhh… T-Tôi từng nghe qua rồi.. Đ-Đây là ám hiệu phải không…?]
[Ờ… hả?]
Chẳng hiểu tại sao, Neun-san ngẩng gương mặt đỏ le lét của mình lên, nhìn tôi bằng ánh mắt đầy lo lắng. Ủa? Oắc đờ heo?
Thế rồi, Neun-san đặt tay lên cằm và nhìn xuống đất mà lẩm bẩm.
[... L-Làm chuyện ấy trước hôn nhân sao… [note74939] N-Nhưng mà, mình lỡ nói là sẽ làm mọi thứ rồi mà… Aahhhh, nhưng làm chuyện đó trước hôn nhân thì… Không, mình đâu thể cứ thế mà rút lại đâu chứ… N-Nhưng mà, xấu hổ quá đi… Nhưng sau đó thì…]
[... Neun-san? Neun-san!]
[Hyaaahhh!?]
[C-Cô ổn không đấy?]
[T-T-Tui ủn mà!?]
… Ế? Cô ấy vừa nói cái gì thế?]
[... Ơ-Ờ, cô không thích thì cứ nói nhé? Nếu cô không muốn, tôi sẽ suy nghĩ thứ khác…]
[K-Không sao! T-Tôi không bận tâm đâu! Tôi biết tôi không có nhiều kinh nghiệm, nhưng tôi sẽ cố hết sức để “đền bù bằng cơ thể”! Làm chuyện “ấy” thay cho lời xin lỗi cũng không sao hết!]
… Ê, có gì đó sai sai, sai lắm luôn ấy.
Thế ếu nào cô ấy trông như chuẩn bị để chết đến nơi rồi vậy?
Tôi chỉ nói là “Tôi sẽ đến thăm cô nên hãy làm gì đó ngon ngon nhé” thôi mà…
H-Hmmm. Nhìn tình trạng của Neun-san hiện giờ thì cổ đang định sẽ nấu một bữa thịnh soạn à? Cổ đâu cần làm đến mức thế đâu…
[Ah, cô không cần phải áp lực vậy đâu, biết không?]
[K-Không được! Đây là chuyện hệ trọng, tôi phải chuẩn bị thật kỹ càng mới được!]
[V-Vậy sao…]
[Ah, t-tôi có nên chuẩn bị bồn tắm luôn không?]
[Eh? Cô không cần khó khăn đến vậy đâu… nhưng nếu Neun-san không bận tâm thì cũng được.]
Bất ngờ thật. Cô ấy không chỉ đãi một bữa mà còn hỏi tôi có nên chuẩn bị bồn tắm không nữa. Cổ đâu cần phải chu đáo đến thế đâu chứ… Ê mà, không biết bồn tắm nhà Neun-san có phải loại bồn tinh dầu bách không ta? Nếu là thật thì tôi cũng muốn thử một lần xem sao. [note74940]
[... U-Ummm… Kaito-san… Cậu thích kimono hay yukata hơn?]
[... E-Errr, chắc là yukata?]
Thực lòng mà nói, tôi còn chả biết hai đứa nó khác nhau ở chỗ nào nữa… Mà quan trọng hơn, sao cổ lại hỏi chuyện đó?
Thưa Bố, Mẹ— Để giải quyết vụ tạ lỗi này, con đã nhờ Neun-san đãi con một bữa ăn tại gia. Nhưng mà, không biết phải do con tưởng tượng không nữa? Con cứ cảm thấy phản ứng của Neun-san— nó bồn chồn đến kỳ lạ.
*****
<Lời bạt>
Nghiêm túc-paisen: [Chết tiệt… tên “???” chết dẫm kia… dám khóa mị trong phòng sao… Fufu, nhưng giờ thì mị đây đã thoát! Đến giờ cho sự nghiêm túc mị hằng mong chờ bấy lâu nay rồi!!!... Eh? Xong rồi á? T-Tại sao… N-Nó thực sự đã kết thúc rồi? A-Aahhhh…]
<Trans’s note>
Chap này hài vl =)))))


9 Bình luận
hơn 2k lầnà nên kinh nghiệm tình yêu đôi lứa cx xứng tầm Alice đấy:))))Shi~