• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel - Main Story

371 - Đúng là nghĩ ra cách kiếm tiền đỉnh thật

4 Bình luận - Độ dài: 1,704 từ - Cập nhật:

Solo: Neph

*****

Ngày thứ 21 của Quang Nguyệt. Lễ hội Lục Vương đã cận kề, và hôm nay, tôi sẽ đi mua sắm cùng với Lilia-san.

Nghĩ lại thì, tôi đã từng ra ngoài cùng Lilia-san nhiều lần rồi, nhưng đây là lần đầu tiên chúng tôi thực sự đi chơi riêng với nhau theo kiểu hẹn hò.

Hơn nữa, lần đi nghỉ ở khu nghỉ dưỡng mùa hè trước đó cảm giác giống như bị sắp đặt hơn là một cuộc hẹn thực sự……

[……E- Em xin lỗi vì đã để anh đợi.]

[Ah, không sao đâu…… Bộ đồ hôm nay trông hợp với em lắm đấy.]

[V- Vâng, cảm ơn anh.]

Thay vì bộ đồ thoải mái dễ vận động như mọi khi, hôm nay Lilia-san mặc một chiếc váy dài che gần hết đôi chân của cô ấy.

Tuy nhiên, đây không phải kiểu váy xòe bồng lộng lẫy, mà là loại thiết kế rộng rãi, mang hơi hướng thời trang thường ngày hơn là váy dạ hội. Màu kem nhạt cũng rất hợp với mái tóc vàng của Lilia-san, nhìn vô cùng nổi bật.

[Vậy thì, mình đi nhé?]

[V- Vâng!]

[……Mình nắm tay nhau được không?]

[N- N- Nắm tay!? C- C- C- Cái đó thì hơi khó với em quá…… Nếu có thể, anh đợi thêm chút nữa được không……]

……Lilia-san đang căng thẳng quá mức rồi.

Cô ấy đỏ mặt đến tận mang tai, cuống quýt cả lên. Có thể nói vậy hơi thất lễ, nhưng mà… trông dễ thương thật sự.

Thật ra thì, tôi cũng đang hơi hồi hộp…… Nhưng mà, khi nhìn thấy người đối diện còn căng thẳng hơn mình, thì người ta thường sẽ tự nhiên bình tĩnh lại. Thành ra, Lilia-san càng lúng túng, tôi lại càng thấy yên tâm và có thể mỉm cười với cô ấy.

[Lilia-san, em thử thư giãn một chút xem…… Mình cứ thong thả mà tận hưởng khoảng thời gian này thôi.]

[Uuuu…… V- Vâng. Em xấu hổ quá……]

[Không sao đâu, cứ từ từ mà quen dần. Thế nhé, mình đi nhé?]

[Vâng.]

Tôi khẽ cười nhẹ để trấn an cô ấy, rồi cùng Lilia-san bắt đầu buổi mua sắm.

Mà, chỉ đi mua sắm thôi mà cô ấy đã căng thẳng đến mức này rồi sao…… Tôi cảm giác chắc còn lâu lắm chúng tôi mới nắm tay nhau trong buổi hẹn hò nổi……

Không, mà hình như lúc ở khu nghỉ dưỡng mùa hè, chúng tôi từng nắm tay nhau rồi thì phải…… Liệu giờ nhắc lại chuyện đó có khiến cô ấy nhận ra không nhỉ? Thôi, cứ để mọi thứ diễn ra tự nhiên thì hơn.

Tuy nói là đi mua quần áo, nhưng chúng tôi cũng không đi quá nhiều cửa hàng. Vì Lilia-san là một nữ công tước, nên bộ đồ cô ấy mặc trong Lễ hội Lục Vương hiển nhiên phải có độ trang trọng nhất định.

Điều này cũng đồng nghĩa với việc số cửa hàng có thể đáp ứng yêu cầu ấy bị thu hẹp đáng kể.

Cửa hàng đầu tiên mà chúng tôi ghé qua hôm nay cũng chính là nơi mà tôi từng đến mua đồ lần đầu tiên khi mới sang thế giới này…… Theo lời Lilia-san thì cô ấy thường xuyên mua đồ ở đây.

[Chào mừng quý khách…… Ồ, chẳng phải là Nữ công tước Albert sao. Rất hân hạnh được đón tiếp ngài.]

[Tôi muốn xem vài bộ trang phục trang trọng…… À không, kiểu hơi giản dị một chút.]

[Đã rõ. Xin quý khách chờ một chút.]

Trang phục mà chúng tôi đang tìm là để mặc trong dịp Lễ hội Lục Vương.

Tuy rằng ngày cuối cùng sẽ có tiệc, nhưng mà nếu mặc lễ phục trong suốt cả sáu ngày trước đó thì sẽ rất bất tiện. Ngược lại, nếu ăn mặc quá xuề xòa thì khi gặp những quý tộc khác lại không ổn.

Thế nên, chúng tôi đang tìm một kiểu trang phục nằm ở giữa hai tiêu chí đó, không quá trang trọng, cũng không quá tùy tiện.

Sau khi Lilia-san trình bày yêu cầu, nhân viên cửa hàng lễ phép gật đầu rồi lui vào trong lấy vài bộ trang phục ra.

[Bộ này là thiết kế mới nhất bên tôi, cảm giác vẫn rất sang trọng. Màu trắng cũng đẹp nữa, dễ phối phụ kiện lắm ạ……]

[Hmmm. Nhưng mà mặc bộ này thì chắc sẽ khó “vung kiếm” nhỉ.]

Lấy chuyện “vung kiếm” làm tiêu chí chọn đồ luôn sao!? Không, khoan đã, Lilia-san à, tại sao em lại mặc định rằng em sẽ phải vung kiếm trong Lễ hội Lục Vương chứ!?

[Dễ vận động thì sao ạ? Mẫu này nhẹ lắm, chất vải cũng co giãn tốt, nên nếu tiểu thư muốn bước đi uyển chuyển thì tôi rất tự tin đề cử mẫu này.]

[……Nhưng mà, tôi không thích màu hồng cho lắm……]

[Hiểu rồi ạ. Vậy, hay là thử mẫu này……]

Unnn. Rắc rối thật…… Tôi hoàn toàn không theo kịp cuộc trò chuyện của họ.

Tôi chẳng biết gì nhiều về quần áo của phụ nữ, mà càng mù tịt hơn với thời trang của giới quý tộc.

Khi tôi đang nhìn cảnh đó và phân vân không biết nên làm gì, Lilia-san quay lại nhìn tôi và mỉm cười.

[Chuyện này chắc còn lâu lắm, nên nếu Kaito-san không phiền, sao không thử xem qua khu đồ nam nhỉ? Ở đây cũng có đấy.]

[Vậy cũng được…… anh đi xem thử.]

Gật đầu đồng ý với đề nghị của Lilia-san, tôi đưa mắt nhìn quanh khu quần áo nam, nhưng đúng lúc đó, nhân viên bán hàng hỏi Lilia-san.

[Thưa Nữ Công tước Alber, nếu không phiền thì…… tôi có thể hỏi vị này là ai được không ạ?]

[A- Ahh, cái đó thì…… Anh ấy…… là… l- là người yêu của tôi.]

[Ôi trời ơi! Xin thứ lỗi cho sự thất lễ của tôi…… Có vẻ tôi đã không tinh ý rồi. Nhưng ra vậy, nhìn kỹ thì đúng thật, vị này sở hữu khí chất của một người thuộc tầng lớp cao quý, chắc chắn là nhân vật nổi tiếng lắm.]

……Cao quý? Ai cơ?

[Thành thật xin lỗi. Tôi ít có cơ hội tiếp xúc trực tiếp với quý tộc, nên mong ngài tha thứ vì đã không nhận ra ạ.]

[…………………]

……Quý tộc à? A- Ahhh, tôi hiểu rồi…… Vì tôi là người yêu của Lilia-san, một nữ công tước, nên cô ấy đương nhiên cho rằng tôi cũng là quý tộc…… Tôi suýt nữa đã hỏi thẳng “chỗ nào trên tôi giống quý tộc vậy?” rồi, nhưng nghĩ lại, nói ra thân phận thật chỉ khiến câu chuyện thêm dài dòng, nên tôi chỉ đáp vài câu xã giao rồi quay lại chọn đồ.

Một nhân viên khác đến và giải thích cho tôi về các bộ quần áo, nhưng…… thật lòng mà nói, tôi không thấy có bộ nào mình thích cả.

Mà điều này cũng dễ hiểu thôi…… Bộ tôi đang mặc hiện tại là do Alice làm. Thật sự thì, gu thẩm mỹ và tay nghề của Alice thuộc hàng thượng thừa, và vì quần áo cô ấy may đều hợp với sở thích cá nhân của tôi nên việc tìm được thứ tốt hơn ở nơi khác đúng là khó như lên trời.

Thực tế là, từ khi bắt đầu mua quần áo ở cửa hàng tạp hóa của Alice, tôi gần như không đụng đến quần áo từ cửa tiệm nào khác nữa.

Đang suy nghĩ như thế…… thì bất chợt, cô gái quen thuộc với chiếc mặt nạ…… Alice xuất hiện ngay trước mặt tôi.

Alice mỉm cười toe toét và cầm theo một tấm bảng gỗ cỡ 30x30cm. Trên đó viết: “Trang phục thủ công đặc biệt từ Alice-chan ~~ Phiên bản Lễ hội Lục Vương ~~ Bộ 3 cái, giá một đồng bạch kim.”

Nếu tính theo yên Nhật thì là… mười triệu yên…… Cái con quái vật hám tiền này…… Hôm qua cô ấy mới moi của tôi cả đống tiền ở quầy ăn, vậy mà giờ lại tiếp tục nhắm vào ví tôi nữa. Hoàn toàn nhắm trúng tôi rồi còn gì.

Thay vì mở cửa hàng và chờ khách đến mua, cô ấy chọn cách xuất hiện đúng lúc tôi cần, rồi bán với giá trên trời…… Dù thấy ức chế, nhưng không thể phủ nhận đây là một chiến thuật cực kỳ hiệu quả.

Một đồng bạch kim…… Nhưng mà, tôi biết rõ tính cô ấy, chắc chắn hàng cô làm ra đáng giá hơn số tiền đó…… Nếu nghĩ theo hướng đó, thì có thể nói đây là món hời?

Sau một hồi suy nghĩ, tôi lặng lẽ đưa Alice một đồng bạch kim.

Ngay lúc đó, Alice nở một nụ cười rạng rỡ và biến mất như chưa từng xuất hiện…… Thế là tôi sẽ nhận được ba bộ trang phục trước ngày diễn ra Lễ hội Lục Vương. Tôi tin vào gu thẩm mỹ của Alice, nên hoàn toàn có thể yên tâm.

Mà cảm giác như tôi vừa thua to vậy đó……

[……Ummm, suy cho cùng thì, tôi thấy quần áo hiện tại là đủ rồi.]

[Vâng, tôi đã được Huyễn Vương-sama báo trước. Tôi có chuẩn bị sẵn trà rồi, ngài cứ ngồi nghỉ thoải mái ạ.]

……Cô này chắc chắn cũng là người của Alice luôn…… Với cái mạch câu chuyện thế này…… chẳng lẽ tất cả đã nằm trong tính toán của Alice!?

Thưa Bố, Mẹ————— Cuối cùng thì buổi hẹn đi mua sắm với Lilia-san cũng bắt đầu, nhưng mà con nghĩ cái cảnh đàn ông bị bỏ lại phía sau trong lúc phụ nữ chọn đồ cũng là chuyện thường tình rồi. Thôi thì cũng được đi…… nhưng mà, cái con quái vật Alice kia——— cô ấy đúng là nghĩ ra cách kiếm tiền đỉnh thật.

*****

<Lời bạt>

Nhắm vào Kaito, người có nhiều tiền lại yếu lòng trước bạn bè (và người yêu)…… Đây đúng là chiến thuật hiệu quả đến mức đáng kinh ngạc.

Bình luận (4)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

4 Bình luận

Mà kaito có lắm tiền thế ko bt có lạm phát ko nhỉ
Xem thêm
Hàng thì chất lượng hơn giá tiền nhưng mà Alice chắc chắn là lời to :))
Xem thêm
Gạ vài trận cược là lấy lại đc ngay mà lo j=))
Xem thêm
miễn là tránh gặp ah nhà TRÊN BÀN CƯỢC là đc chưa đến lúc đấy ai cũng bt ai là người lời ai là người lỗ :))))))
Xem thêm