• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel - Chính Truyện (269 - 414)

406 - Trở nên gần gũi hơn

2 Bình luận - Độ dài: 1,132 từ - Cập nhật:

Trans: Neph

Edit: Sẻ

*****

Mặc dù tôi đã nói là sẽ đi ăn, nhưng vì không muốn để Lilia-san và mọi người phải chờ quá lâu nên tôi với Anima quyết định ăn ở mấy quầy hàng rong thay vì vào nhà hàng.

Mà, trong lúc đi tìm xem có gì ăn, tôi mới để ý…… Ở đây cũng có cả nhà hàng bình thường nữa cơ. Nói sao nhỉ, đúng là chỗ rộng lớn đến mức phi thường thì cái gì cũng có thật.

Mua mấy xiên cá nướng muối với vài món khác từ quầy, tôi cùng Anima ngồi xuống chiếc ghế băng hơi cách xa chỗ đông người.

Vừa cắn một miếng cá nướng, lớp da giòn rụm tách ra, để lộ phần thịt cá trắng ngần quyện với muối, vị ngọt dịu lan tỏa trong miệng.

Gia vị nêm rất nhẹ, nhưng khỏi phải nói, muối mà ăn kèm với thịt cá trắng thì đúng là chuẩn vị rồi. Ngon thật sự.

[Unnn. Ngon quá…… Ủa, Anima? Em không ăn à?]

[Ahh, k- không, em ăn chứ.]

Ngước sang nhìn, tôi thấy Anima đang cầm xiên cá, cứ nhìn trân trân mà nét mặt hơi thất thần.

Tôi vừa gọi thì cô ấy vội vàng cắn một miếng, nhưng rồi lại khựng lại, không động đũa thêm.

[……Không hợp khẩu vị sao?]

[K- Không, ngon lắm……]

Nét mặt Anima lúc đó rất lạ. Không hẳn là buồn hay thất vọng gì cả…… mà giống như đang bối rối thì đúng hơn.

Nhưng tôi cũng chẳng biết cô ấy đang bối rối về chuyện gì.

Trong lúc tôi vẫn chưa biết mở lời thế nào, Anima im lặng một lúc rồi khe khẽ nói.

[……Chủ nhân.]

[Unnn?]

[……Ummm, em xin lỗi. Vì đã ích kỷ……]

[………………]

Gì thế này? Cảm giác bối rối của Anima càng rõ rệt hơn, đến mức Thấu Cảm Thuật của tôi cũng nhận ra.

Có điều, Thấu Cảm Thuật đâu có đọc được suy nghĩ, nó chỉ chạm đến cảm xúc bề mặt thôi. Tôi biết Anima đang bối rối, nhưng nguyên nhân thì không tài nào hiểu được.

Khi trong đầu tôi còn đầy thắc mắc, thì chính Anima đã tự thốt ra lời giải đáp.

[……Em chỉ là…… E- Em không biết tại sao mình lại làm vậy……]

[……Eh?]

[Em là thuộc hạ trung thành với Chủ nhân…… Người đã thề hiến trọn lòng trung thành cho ngài…… Em phải như thế mới đúng, vậy mà…… tại sao? Tại sao em lại để bản thân xen vào chuyện của Chủ nhân chỉ vì sự ích kỷ của mình……]

[……Anima.]

Nghe đến đây, tôi đã phần nào hiểu được nguyên nhân khiến Anima bối rối. Có lẽ…… chỉ một chút thôi…… Nhưng em ấy đã nhận ra.

Trong lòng Anima đang nảy sinh một cảm xúc khác với lòng trung thành……

Và chính điều đó khiến em ấy hoang mang. Bởi Anima mơ hồ nhận ra tình cảm mới này, rồi tự hỏi vì sao bản thân lại cư xử khác đi với trước đây.

Em ấy hiểu rõ về lòng trung thành của mình, nhưng thứ cảm xúc kia…… Với Anima, nó như đang làm lay động sự trung thành ấy, và vì thế nên em ấy mới lo lắng.

Nhưng, cho dù là như vậy…… tôi cũng không thể nào nói thẳng cho em ấy biết đó là cảm xúc gì.

Vì hiện giờ nó vẫn chỉ mới chớm nở, chưa thành hình rõ ràng……

Nếu tôi mà nói ra trước, hoặc tệ hơn là thổ lộ cảm xúc của mình trước khi em ấy kịp nhận ra hoặc thú nhận tình cảm của bản thân….. thì chắc chắn Anima sẽ rối bời.

Em ấy có lẽ sẽ ép bản thân chấp nhận chỉ vì “Chủ nhân đã nói thế thì chắc chắn là đúng”…… Trước khi hiểu rõ cảm xúc của chính mình. Lúc đó, mọi thứ sẽ thành vô nghĩa.

[Anima.]

[D- Dạ!?]

[……Em đang nói gì thế? Người đang “chiều theo sự ích kỷ của anh” là em đó chứ?]

[K- Không, nhưng mà……]

[Unnn? Hay là Anima không muốn ăn cùng anh?]

[Không phải vậy!!!]

Đúng thế, việc tôi nên làm bây giờ là cho Anima thời gian để bình tĩnh lại, để tự nhìn vào lòng mình.

Kết quả cuối cùng em ấy lựa chọn là gì, tôi không thể biết trước.

Sẽ tiếp tục đặt trung thành lên hàng đầu mà chôn giấu cảm xúc này…… Hay sẽ chấp nhận nó và thay đổi……

[Này, Anima? Ăn cùng anh, em có thấy vui không?]

[Có! Ummm…… Lạ lắm, em thấy ngon hơn bình thường nữa cơ.]

[Vậy à…… Thế thì chẳng có gì phải lo nhỉ? Anh cũng thấy rất vui khi ăn cùng Anima, hai ta đều vui…… Thế thì lựa chọn này quả là đáng giá.]

[……Vâng.]

Tôi đoán thôi…… nhưng nếu Anima có thể chấp nhận được cảm xúc này…… em ấy chắc chắn sẽ trưởng thành hơn rất nhiều.

Không phải về thể chất, mà là về tâm hồn…… và rồi, Anima sẽ trở thành một cô gái còn cuốn hút hơn bây giờ nữa.

[……Chủ nhân.]

[Unnn?]

[……Errr, ummm….. món này ngon nhỉ?]

[Ừm.]

Nên giờ tôi sẽ không nói gì cả.

[……Chủ nhân.]

[Unnn?]

[Ummm, em đang thấy một cảm giác ấm áp lạ lắm, không hiểu sao……]

[……Anh cũng thế. Anh cũng đang có cảm giác giống hệt vậy.]

Chắc là Anima cũng chẳng để ý. Bàn tay cầm xiên cá nướng, còn bàn tay kia…… lại đặt sát bên tay tôi…… Ngón út của em ấy khẽ chạm vào ngón tay tôi……

[……Chủ nhân.]

[Unnn?]

[……Cảm ơn.]

[Vì chuyện gì?]

[……Em không biết. Nhưng không hiểu sao em lại muốn nói lời cảm ơn.]

[Vậy à……]

Giờ thì, tôi chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi.

Một ngày nào đó…… nếu cô gái vốn chỉ mãn nguyện khi “đi theo phía sau tôi” này, sẽ mong muốn được “sánh bước bên tôi”. Tôi thật sự rất mong đợi tương lai ấy.

Thưa Bố, Mẹ——— Dù chậm rãi, nhưng Anima đang dần thay đổi. Lúc này, em ấy vẫn còn rối bời, nhưng chẳng cần phải vội. Chỉ cần tiếp tục bên nhau trong những khoảnh khắc yên bình thế này…… thì từng chút, từng chút một——— Chúng con sẽ trở nên gần gũi hơn.

*****

<Lời bạt>

Senpai-nghiêm-túc: [A- Anh lừa tôi! Anh bảo là nếu tôi đứng hạng nhất thì sẽ được cho vào một chương nghiêm túc cơ mà (※ tui chưa từng nói thế)!!! Vậy mà không những tôi bị cái “tên cuồng đồ hóa trang” kia đánh bầm dập, lại còn bị cố tình lôi vào một chương đầy ngọt ngào nữa chứ!?]

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

(⁠≧⁠▽⁠≦⁠)
Xem thêm