Web Novel - Chính Truyện (269 - 414)
403 - Cảm giác này cũng không tệ
7 Bình luận - Độ dài: 2,173 từ - Cập nhật:
Trans: Neph
Edit: Serenin
*****
Với lợi thế lớn nghiêng hẳn về phía mình…… Ozma-san ít nhất sẽ không di chuyển với tốc độ mà mắt tôi không nhìn thấy được, và phạm vi hành động của ông ấy cũng chỉ gói gọn trong vòng tròn đường kính bốn mét. Thế nên, nói thật thì, trong đầu tôi vẫn còn nghĩ mơ hồ rằng “Có lẽ mình thắng cũng dễ thôi nhỉ”.
Thế nhưng, chỉ sau hai mươi phút kể từ khi trận đấu bắt đầu, tôi đã phải nhận ra suy nghĩ đó thật quá ngây thơ.
[……Hahhh…… K- Khó quá……]
[Hmmm. Miyama-kun đúng là di chuyển được nhiều thật đấy~~ Bình thường có tập luyện gì không vậy?]
Trong khi tôi thở hổn hển, thì Ozma-san vẫn đứng ung dung trước mặt, nụ cười thản nhiên không hề thay đổi.
T- Tôi không chạm tới được…… Hoàn toàn không chạm tới được ông ấy. Mà đúng hơn, cái cảm giác mình có thể chạm được còn chẳng có luôn.
Cử động của Ozma-san tuy chậm rãi và thoải mái, nhưng lại cực kỳ tinh tế, trơn tuột như một bóng ma. Quả thật, đúng như những gì ông ấy đã nói, ông ấy chỉ di chuyển ở tốc độ mà tôi có thể phản ứng lại.
Thế nhưng, động tác ấy lại quá khéo léo…… Dù đầu óc tôi kịp phản ứng, nhưng cơ thể chẳng thể theo kịp, hoặc ông ấy lại đánh vào những góc mà tôi khó nhìn thấy nhất, tận dụng triệt để những điểm mù của tôi.
Nó giống hệt như thể một chiếc lá rơi chậm rãi từ cành cây, còn tôi thì vội vàng chụp lấy, để rồi nó lại dễ dàng trượt khỏi tay vậy.
Nghĩ vậy, tôi thử dang rộng hai tay, muốn chặn hết đường thoát của ông ấy rồi lao cả người vào, nhưng ông ấy lại chỉ khẽ bật nhảy bằng một chân và nhẹ nhàng vượt qua.
Có lẽ trong mắt Ozma-san, chuyển động của tôi trông cứ như đang ở chế độ quay chậm, nên việc né tránh với ông ấy đơn giản là quá dễ dàng.
Nhưng không phải là tôi không còn con bài nào để chơi. Có lẽ đã đến lúc tung ra
át chủ bài của mình rồi.
[Ồ, ma pháp trận cơ à…… Trông đáng sợ ghê. Không biết cháu định làm gì đây? Làm chú thấy hồi hộp quá.]
Miệng thì nói vậy, rằng ông ấy sợ, nhưng trên khuôn mặt Ozma-san vẫn giữ nguyên nụ cười hiền hòa. Thế nhưng, thứ ma pháp này…… chắc chắn sẽ làm biến mất nụ cười đó thôi. Hay đúng hơn, nếu đến thứ này mà cũng không làm ông ấy nao núng, thì tôi thật sự chẳng còn cơ hội thắng nào cả.
Là một kẻ ít ma lực, lại chẳng có năng khiếu chiến đấu, tôi chỉ có thể dựa vào con át chủ bài duy nhất của mình, “Tự Động Phản Đòn”. Nhưng đó vốn là loại ma pháp bị động, hoàn toàn không thích hợp để chủ động tấn công.
Thứ tôi định dùng lúc này chính là phiên bản cải tiến của “Tự Động Phản Đòn”…… Một loại ma pháp khiến cơ thể tôi cử động theo những động tác đã định sẵn từ trước, với tốc độ cực nhanh, gần như vượt qua giới hạn chịu đựng của bản thân.
Sau vài phút thiết lập ma pháp trận, tôi kích hoạt nó.
[……Tự Động Điều Khiển!]
[Whoa!?]
Ngay khi câu chú được hô lên như chiếc chìa khóa khởi động, tôi lập tức mất quyền kiểm soát cơ thể.
Đòn tấn công tôi cài đặt sẵn lần này…… chính là điều khiển cơ thể lao về phía Ozma-san bằng con đường ngắn nhất và nhanh nhất, tung cú đánh trực diện.
Khoảng cách vốn đã gần, thế nên tôi nhanh chóng áp sát Ozma-san và tung nắm đấm về phía ông. Thế nhưng, ông ấy chỉ nghiêng người sang một bên, dễ dàng né đi cú đánh đó.
Nhưng đây mới là phần quan trọng. Cơ thể tôi ngay lập tức phản ứng theo chuyển động của Ozma-san, tự xoay nắm đấm sang ngang.
Thế nhưng, cú đấm này cũng bị tránh gọn, khi ông chỉ khẽ xoay phần thân trên về sau.
Trước cả khi tôi kịp nhận ra cú đấm vừa rồi đã trượt, thì cơ thể đã lập tức cúi thấp xuống, tung cú quét ngang nhắm vào chân ông.
Nói cho dễ hiểu, Tự Động Điều Khiển giống như một cơ chế phản xạ siêu tốc. Nó bỏ qua toàn bộ quá trình nghĩ rồi mới hành động, biến mọi thứ thành phản xạ tủy sống, và trực tiếp thi triển những mục tiêu đã định trước.
Đáng lẽ ra…… nó sẽ khiến cơ thể tôi phát huy tối đa khả năng vốn có, nhưng……
Ozma-san chỉ khẽ bật người, tung một cú nhào lộn bằng một chân để né cú quét, rồi dễ dàng lùi lại tránh nắm đấm liên hoàn đang lao tới, thậm chí còn xoay tròn trên mặt đất, chống một tay xuống, uyển chuyển né luôn cả đòn tấn công kế tiếp.
[Ôi chao, nhanh thật đấy. Chắc chú sẽ vất vả lắm mới né kịp mất thôi.]
[……………..]
Miệng thì nói như vậy, nhưng thật ra Ozma-san lại né toàn bộ những đòn đánh của tôi một cách quá dễ dàng, tựa như ông ấy đã biết trước từng cú tấn công sẽ đến từ đâu.
M- Mạnh đến mức này sao…… Không ổn rồi. Tự Động Điều Khiển đúng là dễ dùng hơn Tự Động Phản Đòn, nhưng tôi vẫn chẳng rõ lượng tiêu hao của nó nhiều đến đâu.
Nếu trong vài phút tới…… tôi vẫn không chạm được vào ông ấy……
Hiệu lực của Tự Động Điều Khiển sẽ mất đi, và tôi khụy gối ngã xuống một bên.
[Guhh…… Hahh……]
[Chủ nhân!?]
Tự Động Điều Khiển trong lúc phát huy hiệu lực sẽ bỏ qua sự mệt mỏi của cơ thể, nhưng nhược điểm là khi tác dụng chấm dứt, toàn bộ sự kiệt sức sẽ ập đến cùng một lúc.
Thú thật thì, bây giờ tôi mệt đến mức chỉ muốn nằm bẹp xuống mà thôi……
Nhìn tôi đang nằm vật ra đất, Ozma-san kẹp điếu thuốc nơi khóe miệng, chưa châm lửa, rồi lên tiếng.
[……Miyama-kun, để chú cho cháu một lời khuyên nhé?]
[……Hahh…… Eh?]
[Cái ma pháp vừa rồi không hiệu quả với chú đâu. Có lẽ nó là loại ma pháp giúp cháu tấn công theo cách hiệu quả nhất phải không? Nhưng mà, với đối thủ như chú, một thằng già đã sống vô ích suốt bao nhiêu năm, “không chỉ đoán được cháu sẽ đánh ra sao, ở đâu”, mà còn có thể “cố tình tạo kẽ hở để điều khiển nhịp độ trận đấu” nữa đấy.]
[Ghh……]
Nghe ông ấy nói, tôi cũng bắt đầu hiểu ra…… Tự Động Điều Khiển đúng là giúp tung ra những đòn tấn công hiệu quả nhất. Nhưng chính vì thế, trước một người dày dặn kinh nghiệm như Ozma-san, nó chẳng khác gì mấy cú telephone punch vậy…… Ughhh…… Quả thật là quá khó. [note78853]
[Thôi nào, cháu làm rất tốt rồi. Ai cũng có sở trường và sở đoản hết…… Vậy nên, cố gắng đến đây thôi chẳng phải cũng đủ rồi sao?]
[……Eh?]
[Dù ngài Megiddo có bảo thế, nhưng cháu đâu nhất thiết phải gồng mình làm đến vậy. Ở thế giới này, biết lúc nào nên bỏ cuộc cũng quan trọng lắm. Thua trận này đâu phải lỗi của cháu. Đừng ép bản thân làm việc khó quá, nghỉ ngơi cũng được…… Cứ đi chơi hội với cô bé kia cho thoải mái đi.]
[……Nghe cũng có lý thật.]
Nghe những lời nói nhẹ nhàng như đang khuyên nhủ, chứ không hề có ý chế nhạo của Ozma-san, tôi gật đầu một cái…… rồi chống đôi chân run rẩy “đứng dậy” lần nữa.
[Oya? Cháu vẫn đứng lên à? Không cần phải cố thế đâu. Cháu thật sự muốn đáp lại kỳ vọng của ngài Megiddo đến vậy sao?]
[Cũng có phần là vậy…… Nhưng mà, hơn cả thế nữa……]
Tại sao mình lại liều mạng đến mức này? Lý do…… chắc là có nhiều. Tôi không muốn phụ tấm lòng của những người đã giúp mình đến đây, và tôi cũng muốn xứng đáng với kỳ vọng của Megiddo-san.
Đúng, đó là lý do để không bỏ cuộc. Nhưng tôi vốn không phải loại người cao thượng gì cho cam, nếu chỉ có vậy thôi thì tôi đã không gắng đến thế này rồi.
Ừm, lý do thực sự khiến tôi cố gắng đến vậy…… lại rất đơn giản thôi……
[……Tôi cũng là…… một thằng đàn ông…… nên thỉnh thoảng cũng muốn “ra dáng trước một cô gái dễ thương” chứ……]
[……Hahaha, ra là vậy. Với lý do đó thì đúng là không thể không cố hết sức rồi. Chú sai rồi. Được thôi, vậy cháu đem tất cả còn lại mà đánh tới đi.]
[Được!]
Thú thật, tôi chẳng còn bao nhiêu sức lực hay ma lực nữa. Cho nên…… chỉ còn một cơ hội duy nhất.
Tôi lao đến, tung nắm đấm về phía Ozma-san. Đương nhiên, đòn đó bị né tránh.
Nhưng mục đích của tôi chính là khoảnh khắc này…… Thông qua Thấu Cảm Thuật, tôi truyền đạt trực tiếp cảm xúc của mình. Thứ ma pháp tôi từng dùng để ngăn cuộc chiến giữa Chronois-san và Ein-san.
Truyền đi ý chí mãnh liệt không muốn thua…… tôi lao đến chụp lấy Ozma-san, người đã hơi khựng lại vì bất ngờ.
Đòn này chỉ hiệu quả vì yếu tố bất ngờ. Sẽ không có lần thứ hai…… Nên nhất định phải chạm được!
Dù ông ấy vẫn né được, dù có hơi chậm một nhịp…… Tôi vươn tay ra, cố gắng hết sức…… và đầu ngón tay tôi quả thực đã chạm vào cơ thể ông ấy.
[……Guh!?]
[Whoa, ổn chứ?]
Khi tôi sắp ngã xuống, Ozma-san nhanh tay đỡ lấy.
[Chủ nhân! Ngài có bị thương không!?]
[Anima? K- Không sao…… Chỉ hơi mệt thôi.]
Được Ozma-san đỡ, tôi gượng cười trấn an Anima, người vừa chạy vội tới, khiến cô thở phào nhẹ nhõm.
[Trời đất, tuyệt thật đấy. Cháu đã chạm được vào chú rồi~~]
[T- Tôi…… cảm ơn…… nhiều lắm.]
[Cháu chắc mệt lắm rồi, nghỉ đi. Con dấu chú sẽ đóng cho cháu sau.]
[……Vâng.]
[Thế thì, chú đi pha cà phê đây. Cô bé, ra phụ chú bưng cốc nhé?]
[Được ạ.]
Khi Anima gật đầu nhận lời, tôi ngồi xuống, tựa lưng vào bức tường của đấu trường.
Thưa Bố, Mẹ———— Con đã kịp thời thắng rồi. Toàn thân mệt rã rời, nhưng đồng thời lại dâng lên một cảm giác thành tựu——— Cảm giác này thật chẳng tệ chút nào.
***
Trên đường đi lấy cà phê, cách xa chỗ Kaito đang ngồi nghỉ, Anima lên tiếng hỏi Ozma.
[……Khoảnh khắc cuối cùng đó…… “Sao ngài lại cố ý để chủ nhân chạm vào”?]
[Ôi trời? Cô nói gì thế, ta chẳng hiểu gì cả?]
[Đừng giả vờ. Lúc đó, khi thấy đòn của chủ nhân, ngài đã mỉm cười……]
[Hmmm. Đôi mắt cô bé tinh tường thật đấy.]
Nghe Anima nói, Ozma thản nhiên cười hiền hậu.
[Chú đã nói rồi nhỉ? Chú là kẻ yếu nhất trong Ngũ Đại Chiến Tướng…… Chú cũng chẳng giỏi giang gì. Chỉ là chú có điểm yếu trước những đứa trẻ chịu khó như thế thôi. Nhìn chúng cố gắng, chú chẳng kìm được mà muốn cổ vũ.]
[Vậy nên ngài mới cố ý thua?]
[Nếu Miyama-kun không cố đến vậy thì chú đã không để thua. Nhưng cậu ấy đã dốc hết sức hướng tới mục tiêu ngay trước mắt, vươn tay ra trong tuyệt vọng, nhưng rồi lại bị chặn đứng bởi chênh lệch thực lực…… Chú không thích cái kết kiểu đó. Nói cho cùng thì cũng chỉ là vì chú thấy thế thôi.]
[……Vậy ra vậy. Tôi hiểu rồi, cảm ơn ngài.]
[Không cần cảm ơn. Hãy cứ khen Miyama-kun vì đã làm rất tốt. Hãy bảo với cậu ấy rằng cậu đã cố gắng lắm rồi đi nhé.]
[……Vâng.]
[Trời ạ, đúng là tuổi trẻ đáng ghen tị~~ Chú già rồi…… Nhưng có lẽ, đó cũng là đặc quyền của người đi trước, mỉm cười nhìn những đứa trẻ thẳng thắn nỗ lực.]
Nói xong, Ozma châm điếu thuốc, khẽ nhả khói, trên môi vẫn giữ nụ cười an nhiên.
*****
<Lời bạt>
Tôi thật sự rất thích những nhân vật trung niên hiền hòa như Ozma. Đúng kiểu mấy ông chú đẹp trai ấy.
À mà, cảm ơn mọi người đã chờ! Kết quả bình chọn nhân khí đã được đăng trong Báo cáo Hoạt động rồi nhé.
7 Bình luận
Cơ mà nó cũng dài thật nhưng tôi nghĩ ko cần phải quá trau chuốt vào cái đó đâu
YAAI