Web Novel - Chính Truyện (269 - 414)
363 - Đúng là một thiên tài kinh doanh
19 Bình luận - Độ dài: 1,647 từ - Cập nhật:
Solo: Neph
*****
Có vẻ như Kuro và bác sĩ Vier vẫn còn đang nói chuyện với nhau, nên tôi và Neun-san ngồi trò chuyện giết thời gian.
Một lúc sau, tôi bắt đầu cảm thấy đói bụng.
[Tôi đói quá.]
[Tôi cũng vậy. Hôm nay vận động hơi nhiều…… Nói ra thì xấu hổ, nhưng mà tôi cũng đang đói.]
Giờ chuyện với bác sĩ Vier đã được giải quyết xong, cảm giác căng thẳng cũng biến mất, và dạ dày tôi bắt đầu réo lên.
Tôi thật sự muốn ăn gì đó, nhưng mà cũng ngại đi thẳng đến Thành phố Hữu nghị trong lúc đang có Neun-san ở đây. Mà nói là vậy chứ tôi cũng chưa muốn về nhà ngay đâu.
[Hmmm, không biết ở đây có gì ăn được không nhỉ?]
Tôi đoán ít nhất trong hộp ma thuật chắc cũng còn chút cơm trắng với củ cải muối. Khi tôi vừa làm hộp ma thuật hiện ra trên tay thì đúng lúc đó, Alice xuất hiện.
[……Alice?]
[………………….]
Alice im lặng lấy từ đâu ra một tấm gỗ, và sau khi tay em ấy phát sáng trong chốc lát, một quầy hàng siêu hoành tráng đã được dựng lên ngay tại chỗ.
Phía trên quầy có treo tấm biển ghi dòng chữ “Quầy Ăn Ngon Của Alice-chan”.
[Nhân tiện thì, giá món ăn đặc biệt của chúng tui đã “bao gồm cả phí vận chuyển” rồi nhé!]
[……]
……Cái con nhỏ chết tiệt này. Mới có mấy ngày mà kỹ năng buôn bán lên trình dữ vậy trời…… Thậm chí em ấy còn chuẩn bị sẵn hai chiếc ghế ngồi trước quầy.
Nhìn kiểu gì thì cũng thấy giống như đang bị lừa vậy. Nhưng mà tiếc là đúng lúc lại đang cần thật.
Tôi với Neun-san liếc nhau, rồi chỉ thở dài một tiếng đầy bất lực. Sau đó, chúng tôi ngồi xuống ghế trước quầy.
[Hoan nghênh~~ Đây là thực đơn của quán nè.]
[……Unnn?]
[Errr…… Thưa Huyễn Vương-sama? Cái này là sao vậy ạ?]
[Thì y như trong đó ghi thôi mà?]
Với nụ cười tươi rói trên mặt, Alice đưa cho tụi tôi cái thực đơn chỉ ghi đúng một dòng: “Món gì cũng có: Giá theo thị trường”. Ý là nấu món gì cũng được, còn giá cả thì tuỳ vào món mình gọi sao?
Tôi biết Alice lợi hại lắm…… nhưng em ấy thật sự có thể nấu được bất cứ món gì luôn á?
Có lẽ đoán được sự nghi ngờ trong lòng tôi, Alice mỉm cười đầy tự tin và nói.
[Oya? Đang nghi ngờ em sao? Vậy thì ta cược nhé? ……Nếu em không làm được món mọi người yêu cầu, hoặc nếu ăn không ngon, “bữa đó miễn phí”. Nhưng mà nếu ngon…… thì sao nhỉ, “mỗi phần một đồng vàng” đi?]
[Một đồng vàng…… Em lại định chặt chém anh nữa đúng không?]
[Tôi không có ý nghi ngờ Huyễn Vương-sama…… nhưng tôi kén chọn đồ ăn Nhật lắm đó nha?]
Nếu Alice không làm được món tụi tôi gọi, hoặc làm mà dở thì miễn phí, còn nếu làm ngon thì mỗi phần một đồng vàng…… tương đương cả triệu yên. Mà nhìn bộ dạng thì có vẻ em ấy khá tự tin.
Nhưng tôi thấy lần này có vẻ cơ hội thắng nghiêng về bên tôi hơn. Nếu là món ăn không tồn tại ở thế giới này, thì dù là Alice, cũng không thể nào làm được.
[…..Được rồi. Anh chấp nhận cược.]
[Như mong đợi từ Kaito-san, đúng là người dễ nói chuyện ghê~~ Vậy thì, xin mời gọi món……]
[V- Vậy, cho tôi “sushi” đi.]
Khi tôi nói là tôi sẽ cược, Alice cười tươi hơn nữa rồi ra hiệu cho tôi gọi món.
Theo đó, Neun-san cũng gọi món sushi…… Món đó nghe hợp lý đấy chứ? Vì cơm là món không phổ biến lắm ở thế giới này.
Tôi từng thấy sashimi được phục vụ ở Vương quốc Hydra, nhưng chưa từng thấy sushi bao giờ. Mà để làm sushi ngon thì cũng cần kỹ thuật lắm đó.
Tôi bắt đầu nghĩ chắc lần này Neun-san sẽ được ăn miễn phí rồi……
[Nếu là nigiri sushi thì có loại thường, cao cấp và đặc biệt. Cô muốn loại nào?]
[Mhmm……V- Vậy tôi chọn loại đặc biệt……]
[Vâng vâng.]
Nhưng trái ngược với suy nghĩ của tôi, Alice chỉ hỏi muốn loại nigiri nào thôi. C- Con nhỏ này…… Biết rõ về sushi luôn sao. P- Phải nói là đúng là Huyễn Vương……
Không, chưa chắc đâu. Còn phải xem mùi vị thế nào đã. Tôi nghe nói Neun-san kén ăn đồ Nhật lắm, nên chắc chắn cô ấy sẽ không dễ dãi chấp nhận đâu……
Ngay sau khi tôi nghĩ vậy, một phần nigiri sushi tuyệt đẹp được bày ra trước mặt Neun-san.
Vừa nhìn thấy phần sushi đó…… Neun-san im lặng móc từ túi ra một đồng vàng và đặt lên quầy.
[……Tôi thua rồi.]
[Cảm ơn quý khách đã ủng hộ~~]
[Eh? N- Neun-san!? Nhưng cô còn chưa nếm thử mà!?]
[……Tôi không cần ăn cũng biết nó ngon thế nào. Món này chắc chắn sẽ rất tuyệt……]
Cô ấy bị đánh bại ngay lập tức luôn á!? Neun-san, người cuồng đồ ăn Nhật chính hiệu, chỉ mới nhìn thôi đã khẳng định sushi này tuyệt hảo…… Alice, em đúng là một người đáng sợ thật đấy.
[Vậy thì, Kaito-san sẽ dùng món gì đây~~?]
[Ughh…… Kuhh, a- anh sẽ……]
Sushi là không ổn rồi…… Giờ gọi món gì đây? Món ăn không tồn tại ở thế giới này…… Nghĩ đi nào, tôi đã sống ở đây sáu tháng rồi. Tôi cũng từng đọc kỹ cuốn sổ tay mà Kuro đưa, và tôi biết chắc là “món đó” không có ở đây.
[……“Ramen”……]
Phải rồi, nghĩ đến món mì ở thế giới này thì chỉ có mấy món kiểu mì ống như spaghetti thôi…… Thật lòng thì tôi chưa từng thấy loại mì nào khác ngoài pasta, và tôi cũng đã xác nhận là ở đây chẳng có tiệm ramen nào cả. [note75122]
Tôi nhớ đã từng rất muốn ăn ramen nên mới tra thử trong sổ tay của Kuro, nhưng khi không thấy thông tin gì, tôi còn cảm thấy hơi chán nữa…… Với thông tin đó thì tôi nghĩ mình có cơ hội thắng kèo lần này đấy……
[Anh muốn vị gì? Muối? Miso? Nước tương? Tonkotsu? Paitan? Em cũng làm được tantanmen đấy nha?] [note75121]
[……Wha…… Kuhh…… Cho anh một phần tonkotsu-shoyu……] [note75120]
[Sợi mì muốn mềm hay cứng?]
[……Cứng vừa đủ.]
[Vâng vâng~]
……Xong rồi. Em ấy còn biết cả ramen nữa…… K- Không, vẫn chưa chắc là ngon đâu! Vẫn còn cơ hội là nó không ngon…… dù cơ hội đó chắc là mong manh lắm.
Một lát sau, một tô ramen thơm lừng được đặt ngay trước mặt tôi.
[Mời dùng~~ Em tặng thêm vài lát chashu heo nè.]
[C- Cảm ơn…… Anh xin phép.]
Quan tâm ghê. Đúng là hợp với khẩu vị của một thằng con trai ăn khỏe…… Tiêu rồi. Tôi không thấy chút hy vọng nào trong kèo cược này nữa. Ý tôi là, em ấy còn chuẩn bị cả muỗng renge và đũa dùng một lần……
Tôi cầm muỗng renge lên, nhấp thử một thìa nước dùng…… rồi ăn một đũa mì…… sau đó lặng lẽ lấy một đồng vàng ra, đặt lên quầy.
[…….Anh thua rồi.]
[Cảm ơn quý khách~~]
Bực thật đấy, nhưng tô ramen này ngon không tưởng luôn á!? Nhìn cái mặt cười đắc thắng của em ấy là muốn đấm, mà ngon đến mức không thể phàn nàn gì được luôn!!!
Lâu lắm rồi tôi mới được ăn ramen, nhưng đúng là nước dùng đặc sánh cực kỳ hợp với sợi mì, thịt chashu thái dày cũng mềm thơm, mọng nước. Chẳng có gì để chê cả.
Đây đúng là một thất bại hoàn toàn……. Một thất bại đến mức khiến người ta cảm thấy mãn nguyện dù đã thua.
[……Này, Alice.]
[Có chuyện gì thế?]
[……Có khi nào, em làm được cả gyudon hoặc hamburger steak không?] [note75119]
[Nếu đặt bây giờ, chỉ cần thêm “một xu đồng” để đóng gói bằng hộp ma thuật là có thể mang đi ngay đó nha~]
[……Đắt thật. Nhưng anh sẽ mua.]
[Cảm ơn quý khách~~]
Thêm một món là thêm 10.000 yên…… Đúng là đắt thiệt, nhưng tôi vẫn muốn ăn.
Mấy món như gyudon hay hamburger steak đúng là thứ mà thỉnh thoảng mình sẽ thèm dữ dội lắm.
[À mà, chỗ tui còn có bán cả đồ ngọt Nhật nữa đó, như dorayaki chẳng hạn!]
[Tôi mua!]
Và Neun-san đã cắn câu ngay khi cô ấy vừa chào hàng!
Unnn, thôi chịu luôn rồi…… Tình hình hoàn toàn nghiêng hẳn về phía Alice. Nhưng mà tôi cũng đâu cưỡng lại được…… Tôi cũng sẽ mua hết thôi.
Thưa Bố, Mẹ———— Nói sao cho dễ hiểu nhỉ, hôm nay con lại một lần nữa được nhắc nhở rằng thông số của Alice cao khủng khiếp thế nào…… Con thật sự run rẩy trước năng lực của em ấy. Có vẻ như trước giờ, Alice chỉ đang giả bộ là chủ tiệm tạp hóa, chứ thực chất———– Cô ấy đúng là một thiên tài kinh doanh.
*****
<Lời bạt>
Q: Kaito có thực sự phải trả một cái giá cắt cổ chỉ để mua những món ăn đặc biệt của Alice-chan không?
A: Nếu Kaito chỉ cần nói “Làm ơn làm món đó đi” với Alice mà không bị cuốn theo nhịp độ của cô ấy, có lẽ cô ấy đã làm món đó cho anh ấy miễn phí rồi.
<Note của Sereni (tương lai)>
Đang đói còn đọc phải chap này nữa chứ, đói x2...
19 Bình luận