Web Novel - Main Story
380 - “Kẻ yêu là kẻ yếu” là như này sao?
8 Bình luận - Độ dài: 1,482 từ - Cập nhật:
Trans: Neph
*****
Khi màn mắng chửi nhỏ ngốc kia kết thúc, có vẻ như phần giáo huấn của Sieg-san cũng đã xong, và Rei-san cùng Fia-san, trong bộ dạng tơi tả, lảo đảo đứng dậy.
[Nhưng mà, cũng kinh thật đấy nhỉ? Dù biết đây là lễ hội do Lục Vương tổ chức nên chắc chắn sẽ rất hoành tráng…… mà không ngờ lại hoành tráng đến mức này……]
Rei-san nhanh chóng hồi phục và đổi trạng thái như thường lệ, vừa lẩm bẩm vừa dán mắt vào thành phố lớn, nơi sẽ diễn ra lễ hội.
Tôi hoàn toàn đồng tình với nhận xét ấy. Thật sự thì nơi này lớn hơn rất nhiều so với những gì tôi tưởng tượng, còn cái tháp ở trung tâm thì cao đến mức khiến người ta có cảm giác như nó muốn đâm thủng cả bầu trời.
Tôi cũng không chắc là mình có được ở lại đó không, nhưng mà…… không, cảm giác tôi đúng là nhỏ bé thật, nhưng tôi nghĩ mình chẳng có quyền để từ chối.
[Quả là Lục Vương…… Không biết họ đã đổ bao nhiêu tiền vào chuyện này nữa?]
[Tớ cũng chẳng tưởng tượng nổi.]
Lilia-san lẩm bẩm, còn Lunamaria-san thì đáp lại bằng vẻ mặt đầy hoang mang. Chỉ riêng cái tháp ở trung tâm đó thôi đã tiêu tốn một lượng vật liệu khổng lồ rồi. Mà họ lấy đâu ra từng ấy thứ trong thời gian ngắn như vậy nhỉ……?
Mà thôi, nói gì thì nói, chắc chắn đây sẽ là một lễ hội với quy mô chưa từng có trong đời tôi.
[Mà, với nơi rộng đến mức này…… đi một vòng chắc là vất vả lắm đây.]
[Ừm, đúng vậy…… Xem chừng nó rộng ngang thủ đô Symphonia rồi ấy…… Không biết trong vòng bảy ngày thì có thể đi hết nổi không.]
Tôi đáp lại lời lẩm bẩm nghe rất có lý của Fia-san. Thành phố tổ chức sự kiện lần này thật sự quá rộng. Nếu các quầy hàng đều được bày dọc khắp thành phố này, thì chắc bảy ngày cũng chỉ đi được một nửa thôi.
Đang lúc tôi nghĩ mình cần phải lên kế hoạch trước xem sẽ đi những đâu…… thì Caraway-san lại thả ra một quả bom khiến tôi không tin nổi.
[……Không đâu, Miyama-sama. Không chỉ là bảy ngày. Nếu ngài muốn đi hết tất cả, thì đừng nghĩ theo kiểu dành bảy ngày để đi một vòng. Mà hãy nghĩ theo hướng chỉ có một ngày để đi từng khu.]
[……Hả? Không, ý tôi là, lễ hội Lục Vương kéo dài tận……]
[Tôi chỉ nghe nói lại thôi, nhưng…… hình như lễ hội Lục Vương sẽ “thay đổi toàn bộ các khu vực trừ Tháp Trung tâm và khu lưu trú mỗi ngày”.]
[………………………..]
Lời Caraway-san khiến không chỉ tôi mà tất cả mọi người xung quanh đều chết lặng.
Nói cách khác, toàn bộ quầy hàng sẽ thay đổi mỗi ngày á? Không, không, không, nghĩ thế nào đi nữa thì chuyện đó……
[Nghe thì khó tin thật, nhưng tôi còn nghe nói rằng “cả các tòa nhà cũng sẽ thay đổi”.]
[……C- Cái đó có thể xảy ra được á!?]
[Tôi cũng không biết. Nhưng nếu là Lục Vương…… thì cũng không thể nói là không làm được.]
Lilia-san ngạc nhiên hỏi lại, còn Caraway-san thì trả lời với vẻ mặt do dự, như thể bản thân cô ấy cũng bán tín bán nghi.
Nhưng đúng là như Caraway-san nói. Dù với lẽ thường thì có là bất khả thi đi chăng nữa, nhưng nếu là Lục Vương thì chưa chắc đã là không thể.
Tuy nhiên, điều này lại càng khiến vấn đề mà Fia-san vừa đề cập lúc nãy trở nên nghiêm trọng hơn.
Khi mà một lễ hội quy mô đến mức bảy ngày cũng không thể đi hết lại còn thay đổi hoàn toàn mỗi ngày…… thì rốt cuộc, một người chỉ có thể trải nghiệm được một phần rất nhỏ của lễ hội mà thôi.
Trong trường hợp đó, nếu có thể đi dạo mà biết rõ mình muốn xem gì thì sẽ tốt hơn nhiều…… Mà với cái nơi rộng khủng khiếp thế này, tôi còn chẳng biết cái gì nằm ở đâu nữa……
[………………….]
Ngay khi ý nghĩ đó vừa lướt qua trong đầu, Alice đã lén lút bước lên phía trước, tay ôm mấy miếng gỗ…… Khoan đã, sao cái tình huống này quen quen thế nhỉ?
Quả đúng như tôi dự đoán, Alice lôi ra một cái búa, rồi sau khi đập ba cái lên đống gỗ…… một cái sạp hàng xuất hiện.
Tấm bảng treo phía trên ghi dòng chữ: “Hướng dẫn Siêu Chi Tiết một cách Hoàn Hảo về Lễ hội Lục Vương của Alice-chan ~~ Phiên bản đầy đủ ~~”.
……Cũng không tệ lắm. Nắm bắt đúng nhu cầu, tung ra sản phẩm đúng lúc ai cũng đang cần…… làm tôi chẳng còn đường nào khác ngoài việc móc hầu bao ra mua.
Cơ mà điều khiến tôi lo là cái giá…… Lần này cô ấy định chém tôi bao nhiêu đây……
Tôi nhìn cô ấy đầy dè chừng, thì thấy Alice lần này còn chuẩn bị hẳn một tấm bảng gỗ có ghi giá cả. Và con số được viết trên bảng là…….
Kaito-san: 100R một cuốn
Người khác: 100.000R một cuốn
Tức là tôi phải trả 10.000 yên cho một cuốn, còn người khác phải trả 10 triệu yên…… Cái mức chênh lệch này đúng là khiến người ta rợn gáy.
Không, 10.000 yên một cuốn thì vẫn là đắt đấy, nhưng cái giá dành cho người khác kia thì đúng là bóp cổ người ta luôn rồi còn gì.
[……A- Alice? Dù thế nào đi nữa thì cái giá này nó hơi……]
[Không đâu, Miyama-sama. Giá đó là hợp lý rồi.]
[……Lunamaria-san?]
[Miyama-sama và Huyễn Vương-sama là “cặp đôi tuyệt vời nhất thế giới” mà, nên mức giá đặc biệt đó là điều dễ hiểu thôi. Chưa kể, chỉ riêng việc đây là quyển sách được chính tay Huyễn Vương-sama viết ra đã đủ khiến nó đáng giá rồi. Một bản hướng dẫn hoàn chỉnh về Lễ hội Lục Vương ấy à…… Một đồng bạch kim cũng còn rẻ nữa là. Đó là bởi vì Huyễn Vương-sama là một nhân vật “vĩ đại đến mức đó” đấy.]
[………………………]
[Cho nên, cái bảng giá mà Huyễn Vương-sama dành cho bạn đời của mình, người trong “cặp đôi tuyệt vời nhất”, là Miyama-sama đây, chính là một mức giá siêu đặc biệt.]
Cái gì đây? Tự nhiên tôi cảm thấy Lunamaria-san đang cố tình nịnh Alice ấy. Cô ấy cứ lặp đi lặp lại cái chuyện cặp đôi tuyệt vời nhất thế giới nữa chứ.
Và chỉ vài giây sau, tôi lập tức hiểu ngay dụng ý của Lunamaria-san.
Sau khi nghe hết lời tán dương đó, Alice liền cầm lấy cái bảng gỗ ghi giá ban nãy, viết thêm gì đó lên rồi đặt lại chỗ cũ.
Dòng chữ mới được thêm vào là……
“Lunamaria-san: 1000R”
……Cô ấy thẳng tay giảm 99% giá luôn, từ món đồ trị giá 10 triệu yên chỉ còn 100.000 yên. Xem ra Alice rất vui với lời khen vừa rồi của Lunamaria-san.
Unnn, đúng là Lunamaria-san…… Quá lợi hại. Nhưng mà, tôi chợt nảy ra một ý…… nếu tôi có thể làm được thì…….
[Này, Alice…… Anh có thể mua nhiều cuốn không?]
[Chỉ riêng Kaito-san mới được thôi đấy nhé!]
[……Vậy thì, anh có thể “mua giùm cho mọi người” nhỉ……]
[Cảm ơn quý khách đã mua hàng~~]
Khi tôi thì thầm như vậy, Alice liền cười rạng rỡ, như thể đã biết rõ ý tôi từ đầu.
[……Em tính toán chuyện này từ đầu rồi phải không?]
[……Ai biết được nhỉ?]
……Cái con nhỏ này. Hóa ra từ đầu đến cuối, cô ấy nhắm vào tôi để bán đống sách này à!? Mấy cái giá kia là cho có, chứ khách hàng mục tiêu thật sự chỉ có mình tôi thôi!?
Trình buôn bán của cô ấy ngày càng thăng hạng, cứ nhắm thẳng vào tôi mà bắn…… Tôi đúng là không thể lơ là cảnh giác khi ở cạnh cô ấy được.
Thưa Bố, Mẹ—————- Alice, người chưa bao giờ bỏ lỡ cơ hội làm ăn, cuối cùng cũng ép con mua đồ của cô ấy thêm lần nữa. Mặc dù cảm thấy bản thân thua cuộc, nhưng khi thấy Alice vui vẻ cầm lấy tiền của con…… con lại chẳng thấy phiền gì cả———- Phải chăng, “kẻ yêu là kẻ yếu” là như này sao?
*****
<Lời bạt>
Kaito tuy ba hoa đủ thứ, nhưng vẫn chiều chuộng Alice như công chúa ấy…… Mà khoan, Alice mới là đứa cuồng Kaito nhiều hơn á nha.


8 Bình luận