• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel - Main Story

384 - Ngắm nhìn bầu trời đầy sao cùng anh

8 Bình luận - Độ dài: 1,786 từ - Cập nhật:

Trans: Neph

*****

————–Từ giây phút này trở đi, bắt đầu từ khoảnh khắc này! Hãy làm điều gì đó thật khác biệt nào……!

Nhìn lại, có lẽ, ngày đó chính là khởi đầu tuyệt vời nhất cho mọi thứ.

————–……nơi mà cậu——— là nhân vật chính của câu chuyện này!

Đúng vậy, mọi thứ thật sự đã bắt đầu từ khoảnh khắc đó……

Khi tôi dẫn Kaito-kun đi một vòng quanh khu chỗ ở, lúc nhận ra thì trời đã về đêm. Nơi này đúng là rộng thật nhỉ?

Thú thật, ban đầu tôi cũng chẳng định làm gì cầu kỳ cho lắm, nhưng khi nghĩ rằng tất cả những thứ này là vì Kaito-kun, tôi lại chẳng thể không làm quá tay.

Bình thường thì chúng tôi sẽ đi ăn tối ngay, nhưng lần này có một chỗ tôi muốn đưa Kaito-kun tới trước. Tôi cũng đã nói với anh ấy từ trước là sẽ ghé qua nơi này trước khi ăn, thế nên giờ tôi và Kaito-kun cùng nhau tới đó.

Mặt trời đã lặn hẳn, bầu trời đêm được phủ đầy ánh sao. Nơi chúng tôi đến là sân thượng của Tháp Trung Tâm…… Nơi cao nhất trên hòn đảo này.

[……Không, anh nói này, tại sao trên đây lại trải chiếu tatami vậy chứ?]

[Ahaha, vì “otsukimi” thì tất nhiên phải có chiếu tatami mới đúng phải không!?] [note77066]

[……Nhưng bánh trà thì chắc là bánh bông lan đường phải không?]

[Tất nhiên rồi!]

Nghe những lời quen thuộc ấy, tôi không nhịn được mà mỉm cười.

Tôi bước lại gần tấm chiếu tatami và ngồi xuống, rồi nhìn Kaito-kun, nhẹ nhàng vỗ lên đùi mình.

[Nhưng trước khi ăn bánh…… Kaito-kun, lại đây.]

[……Huhh…… Sao đột ngột vậy……]

Anh ấy mỉm cười gượng gạo, như thể có chút khó hiểu, nhưng cuối cùng Kaito-kun vẫn làm theo, gối đầu lên đùi tôi.

Gối đùi…… tôi thật sự rất thích làm vậy với Kaito-kun. Cảm giác ấm áp từ đùi, và cả cảm giác làn da anh ấy chạm vào tôi, khiến tôi nhận ra rằng chúng tôi thật sự đang ở bên nhau.

Vừa nhẹ nhàng vuốt tóc Kaito-kun, tôi vừa khẽ đưa mắt nhìn lên bầu trời.

[……Này, Kaito-kun.]

[Unnn?]

[Anh còn nhớ không? Đêm đầu tiên khi anh đến thế giới này…… Chúng ta cũng cùng nhau ngắm trăng và sao như thế này.]

[……Ừm, anh nhớ rõ lắm.]

Cơn gió đêm nhẹ nhàng lướt qua má tôi, mang theo một bầu không khí thật yên bình.

Không nói thêm lời nào, tôi cứ thế vuốt ve mái tóc Kaito-kun, còn anh ấy nhắm mắt lại, như thể rất thích cảm giác được tôi xoa đầu.

[……Kaito-kun, anh cứ ngủ luôn cũng được đấy.]

[……Unnn. Đây là nơi Kuro muốn đến sao?]

[Unnn. Anh biết không, em rất thích…… ngồi cùng Kaito-kun và ngắm sao như thế này.]

[……Ra vậy.]

Ừm, chắc một phần cũng là do tôi, nhưng hôm nay Kaito-kun đã trải qua nhiều chuyện, chắc chắn anh ấy mệt lắm rồi.

Nghe tôi nói, Kaito-kun khẽ đáp lại bằng giọng hơi buồn ngủ.

Chỉ là những câu chuyện vu vơ thôi. Thế mà không hiểu sao tôi lại thấy hạnh phúc đến lạ. Tất nhiên, đó là vì tôi đang được ở cạnh Kaito-kun.

Đêm đầu tiên em cùng anh ngắm sao, em chưa từng nghĩ rằng quan hệ của chúng ta sẽ trở nên như thế này.

Khi đó, Kaito-kun chỉ như một chú chim non chẳng biết gì cà, và trông anh cứ như thể sợ hãi không biết rồi sẽ đi về đâu nếu vươn tay ra vậy.

Chính vì thế…… em đã quyết định sẽ nâng niu và chăm sóc anh. Giống như em đã từng làm vô số lần trong quá khứ……

Em từng tự hỏi, một ngày nào đó khi anh có được đôi cánh và bay ra khỏi tổ, đôi cánh ấy sẽ đẹp đến nhường nào…… Em thật sự mong chờ được tận mắt nhìn thấy anh tung cánh bay cao.

Thế nhưng, anh đã vượt xa khỏi những gì em tưởng tượng. Đôi cánh anh dang rộng lớn hơn em nghĩ rất nhiều, và rực rỡ đến mức làm em phải choáng ngợp.

Em đã quá mải mê chăm sóc những chú chim non đến mức “quên mất mình cũng có thể bay”, vậy mà anh vẫn “dẫn em cùng bay lên bầu trời”……

Này, Kaito-kun? Anh còn nhớ chứ?

Em đã từng nói với anh mà, đúng không? Rằng từ đây, sẽ là khởi đầu của “câu chuyện của chính anh”…..

Nhưng giờ thì, em lại nghĩ khác đi. Rằng đó thật ra là khởi đầu của “câu chuyện của chúng ta”.

Ahaha, có lẽ em hơi tự tin quá mức rồi? Nhưng mà, Kaito-kun đã trao cho em nhiều đến mức, em thực sự cảm thấy như vậy.

Đêm thứ hai em cùng anh ngắm sao…… chính là ngày chúng ta cùng ăn tiệc nướng. Khi ấy, anh đã thay đổi. Anh trở nên mạnh mẽ và cuốn hút hơn bao giờ hết.

Không, có lẽ anh vốn dĩ luôn mạnh mẽ hơn bất cứ ai. Chỉ là anh đã quên mất sức mạnh đó thôi. Không biết em có giúp anh nhớ lại điều ấy không nhỉ? Nếu em làm được…… em thật sự rất vui.

Đêm thứ ba em cùng anh ngắm sao…… là vào Linh Thụ Hội, đúng không?

Nhìn lại, em nghĩ đó là lúc anh bắt đầu trở thành một phần ngày càng quan trọng trong cuộc sống của em.

Em chẳng mất nhiều thời gian để phải lòng anh.

Và rồi…… anh đã thách thức em.

Dù em là một con quái vật…… anh vẫn kiên quyết đưa tay về phía em, trao cho em tình yêu của anh. Đến giờ em vẫn không tìm được lời nào để diễn tả niềm hạnh phúc ấy.

Khi quan hệ giữa chúng ta từ bạn bè trở thành người yêu…… em cảm giác thế giới bỗng trở nên tươi đẹp hơn bao giờ hết.

Bầu trời đầy sao mà em từng nhìn thấy hàng nghìn lần…… khi có Kaito-kun bên cạnh, nó bỗng như một khung cảnh hoàn toàn khác.

Chính lúc ấy em mới nhận ra. Không chỉ có anh trưởng thành…… mà nhờ anh, trái tim em cũng mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

Cũng vì thế mà, với em bây giờ…… kể cả là Shiro đi nữa…… Không. Chỉ cần vì Kaito-kun, em có thể đánh bại bất cứ ai. Vì anh, em sẽ mạnh mẽ và rực sáng hơn bất kỳ ai. Em nghĩ là vậy.

Kaito-kun…… anh thật sự tuyệt vời.

Mới chỉ nửa năm kể từ khi em gặp anh, một cái chớp mắt so với quãng đời dài em đã sống. Nhưng khoảng thời gian ngắn ngủi ấy, lại để lại trong em ấn tượng sâu đậm hơn bất cứ điều gì em từng trải qua.

Chỉ cần nhắm mắt và nghĩ đến gương mặt anh, em lại nhớ rõ từng cuộc trò chuyện của chúng ta……

Anh không chỉ cứu em, mà còn cứu cả Vier nữa. Thứ mà em không thể làm được, thứ mà em đã đánh mất…… anh lại dễ dàng nhặt lên, và đưa nó trở lại cho em, như thể đó là chuyện hiển nhiên.

Thật sự rất khó để diễn tả hết tình cảm em dành cho anh. Tình yêu này quá lớn, đến mức em chẳng biết phải nói thế nào cho đủ.

Thỉnh thoảng, em vẫn nghĩ…… ước gì em có thể truyền đạt trọn vẹn những cảm xúc trong tim mình cho anh.

Bây giờ, mỗi ngày với em đều tràn ngập niềm vui. Mỗi lần nhìn thấy nụ cười của anh, mỗi lần trò chuyện cùng anh, em lại càng yêu anh nhiều hơn. Yêu đến mức em tin rằng chẳng có giới hạn nào cho tình yêu này cả.

Không biết cảm giác này gọi là gì nhỉ? Ahh, em chắc chắn…… nó chính là như thế này đây.

[……Kaito-kun, em yêu anh.]

Tôi khẽ thì thầm với Kaito-kun, người đã bắt đầu chìm vào giấc ngủ với nhịp thở đều đặn.

Tình yêu này khác với tình cảm em từng dành cho gia đình. Cảm xúc này không chỉ khiến em muốn dõi theo và bảo vệ anh…… nó còn khiến em khao khát được đi cùng anh, cùng nhau bước tiếp, cùng nhau nâng đỡ.

Yêu người mà mình yêu thật sự là một điều hạnh phúc, phải không? Fufufu, em cứ nghĩ rằng mình đã sống đủ lâu, vậy mà hóa ra em vẫn còn rất nhiều điều phải học nữa~~

Này, Kaito-kun? Anh có nhớ không? Em vẫn nhớ rõ mà, anh biết không? Khoảnh khắc đầu tiên em cùng anh ngắm bầu trời đêm…… và những điều chúng ta từng nói với nhau……

Chỉ cần nghĩ về khoảnh khắc đó thôi, em đã cảm thấy tương lai của chúng ta sẽ còn hạnh phúc hơn bao giờ hết.

Không. Đây không chỉ là một linh cảm, mà là điều em chắc chắn…… Bởi vì khi có Kaito-kun ở bên, em luôn có thể mỉm cười từ tận đáy lòng.

Nhìn kìa, nếu ngước mắt lên, anh sẽ thấy bầu trời sao kéo dài vô tận. Thế giới này thật rộng lớn.

[……Từ đây về sau, hãy cùng nhau nhìn ngắm thật nhiều thứ nhé. Hãy cùng nhau mỉm cười thật nhiều. Với anh, người mà em yêu thương nhất, hơn bất cứ ai, hơn tất cả mọi thứ……]

[……Mmhhh…… Kuro……]

[Unnn. Em sẽ luôn ở đây, ngay bên cạnh anh, Kaito-kun. Đã luôn như vậy…… và sẽ mãi như vậy.]

Tôi khẽ đặt một nụ hôn lên má Kaito-kun đang ngủ say, rồi lại ngước mắt nhìn bầu trời sao.

Unnn, bầu trời đêm nay…… là bầu trời đẹp nhất từ trước đến giờ.

*****

<Lời bạt>

??? : [Này, khoan đã nào…… Giữa lúc đang có cuộc bình chọn yêu thích…… Cô lại có cả một chương đầy cảm xúc, vừa kể chuyện quá khứ vừa nói về tương lai thế này…… Sao lại được ưu ái thế hả!? Với lại, sao chương này không bị xếp vào kiểu “ngoại truyện” chứ!? Đây là thiên vị! Thiên— vị— rõ— ràng! Hai người cứ lả lơi ngọt ngào từ đầu đến cuối!!! Thế còn “phiên bản Alice-chan” đâu!? Chỉ có mỗi Kuro-san thôi à!? Là vì cô ấy là nữ chính hả!? Đúng là đồ gian xảo, Main Heroine! Như tui đã nghĩ, cô thật bẩn thỉu *ping~~ pong~~*…… Oya? Ai tới vào giờ này…… Ah……]

Ghi chú

[Lên trên]
T/N: “otsukimi” – ngắm trăng
T/N: “otsukimi” – ngắm trăng
Bình luận (8)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

8 Bình luận

Sao không biến main bất tử luôn rồi mãi mãi bên nhau luôn
Xem thêm
Kaito bất tử r đó bro:))) bro đọc lướt hay quên thế
Xem thêm
TRANS
Bất tử rồi :v
Xem thêm
Xem thêm 1 trả lời
Thi thoảng có mấy chap này lại hay đấy
Xem thêm
Tôi đi pha cà phê đây
Xem thêm
AI MASTER
Sâu răng 😵‍💫
Xem thêm