• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel - Main Story

368 - Viết tiếp khi về nhà

1 Bình luận - Độ dài: 1,469 từ - Cập nhật:

Solo: Neph

*****

Sau khi tôi giải thích sơ lược tình hình về Eden-san cho Lilia-san và bác sĩ Vier, một bầu không khí nặng nề bao trùm căn phòng.

Một lúc sau, Lilia-san lên tiếng với giọng u ám.

[……Tóm lại…… Vị Eden-sama đó chính là Thần của thế giới Kaito-san, người mà anh từng nhắc đến trước đây…… Và vị Thần đó có tình cảm với Kaito-san…… Vì vậy nên mới ra tay giúp đỡ anh lần này……]

[Ừ- Ừm, đại loại là thế.]

Tôi không nghĩ tình cảm của Eden-san chỉ đơn giản là thích tôi đâu…… Nhưng mà, cứ để mọi chuyện mơ hồ thế này thì có lẽ tốt hơn.

Thật sự thì…… Tôi đâu thể thản nhiên nói “Thần của thế giới tôi là một yandere” được…… đúng không?

[……Em cứ tưởng mình đã gặp hết những nhân vật mạnh mẽ nhất thế giới này rồi…… Thế mà giờ, anh còn nhờ cả sự trợ giúp từ một vị Thần của thế giới khác…… Em chịu thua luôn rồi…… Anh không có khái niệm tiết chế gì à……]

Lilia lẩm bẩm trong mệt mỏi.

[……Thành thật xin lỗi.]

Tôi lại cúi đầu thật sâu trước Lilia một lần nữa. Lúc đó, bác sĩ Vier, người từ nãy giờ vẫn im lặng lắng nghe bắt đầu lên tiếng, ánh mắt như vừa thông suốt điều gì đó.

[Miyama-kun, vậy tức là…… cô ấy giống như Mẫu Thần-sama của thế giới chúng ta đúng không?]

[Ừ- Ừm, chắc là vậy.]

[Ra là thế…… Bảo sao khi đối mặt với cô ấy, em lại cảm thấy bất lực như thế. Em cứ nghĩ mình cũng thuộc hàng mạnh mẽ rồi chứ…… nhưng đúng là đỉnh cao của một thế giới thì hoàn toàn khác biệt thật.]

Bác sĩ Vier ngạc nhiên trước thân phận của Eden-san, nhưng rồi gật đầu như thể đã hiểu lý do mình bị áp đảo đến vậy.

[……Bác sĩ Vier.]

[Unnn?]

[…….Chị có loại thuốc đau dạ dày nào tốt không……?]

[Unnn. Nhưng trước tiên thì chị nghĩ là nên giúp em ngừng phụ thuộc vào thuốc đã. Cái mà em đang gặp phải là vấn đề tâm lý, nên nếu thay đổi nhịp sống một chút thì có thể sẽ khá hơn đấy. Chị nghĩ đi dạo dưới ánh nắng ban mai sẽ tốt cho em đó.]

[……Em biết phải làm gì bây giờ đây……?]

[Hmmmm. Lilia-chan là người rất nghiêm túc, chắc hẳn lúc nào cũng ôm hết mọi thứ vào người. Dù lần này chị cũng là nguyên nhân khiến em rơi vào tình cảnh ấy, nhưng…… chị nghĩ tốt nhất là đừng tự tạo áp lực quá nhiều cho bản thân.]

Khoan, không phải họ đang bắt đầu… một buổi trị liệu tâm lý đấy chứ!? Không, Lilia-san, tôi thật sự xin lỗi mà……

[Việc trút bầu tâm sự, nói ra những điều mình lo lắng sẽ giúp nhẹ lòng hơn đó. Em có thể tâm sự với ai đó như Lu-chan chẳng hạn?]

Unnn. Bác sĩ Vier nói rất đúng, lý thuyết thì hoàn hảo luôn nhưng…… lựa chọn người để trút bầu tâm sự như thế thì sai quá sai rồi!

Mà tôi cũng đâu thể nói kiểu “Anh luôn sẵn sàng lắng nghe mọi lo lắng của em đấy” được. Vì tôi chính là nguồn gốc gây ra nỗi lo của cô ấy mà……

[À phải rồi! Hay là em thử “hẹn hò với Miyama-kun” để thay đổi tâm trạng xem sao?]

[Ehh!? H- Hẹn hò…… hẹn hò á……?]

[Unnn. Hai người là người yêu mà, đúng không?]

[T- Thì đúng là…… đúng là vậy nhưng mà……]

Nghe thấy đề nghị bất ngờ của bác sĩ Vier, vẻ mặt ủ rũ ban nãy của Lilia-san bay biến đâu mất. Cô ấy đỏ mặt như cà chua chín, ánh mắt lúng túng không biết đặt vào đâu.

[N- Nhưng mà…… hẹn hò…… hẹn hò á…… Nếu xét tới tình huống của Kaito-san…… rồi lại hẹn hò với anh ấy…… thì buổi hẹn sẽ trở thành hẹn hò…… mà đã là hẹn hò thì…… K- Không phải là khó lắm sao……?]

[… Chị xin lỗi, chị không hiểu em đang nói gì cả! Bình tĩnh lại một chút đã……]

[V- Vâng……]

[Em không muốn đi hẹn hò với Miyama-kun sao, Lilia-chan?]

[K- Không phải vậy! Không phải như thế đâu! Thật ra là em còn đã từng mơ…… Không có gì đâu!]

Cô ấy vừa nói vừa lấp liếm, mặt thì đỏ rực như sắp bốc cháy tới nơi rồi.

Tôi cảm thấy cuộc trò chuyện đang rẽ theo một hướng khá kỳ quặc, nhưng nếu được đi hẹn hò với Lilia-san thì lúc nào tôi cũng sẵn lòng.

Từ sau chuyến đi chơi trước đó, chúng tôi chưa từng có cơ hội ra ngoài cùng nhau nữa, nên tôi nghĩ sẽ rất tuyệt nếu được dạo quanh thành phố lần nữa.

[……Nếu Lilia-san không phiền, thì ngày mai chúng ta đi mua sắm cùng nhau nhé?]

[K- K- K- Kaito-san!? Đ- Đ- Đó có phải là m- m- m- một buổi hẹn hò không!?]

[Ừm, đúng vậy. Lễ hội Lục Vương cũng sắp đến rồi, nên anh nghĩ mình nên sắm thêm ít quần áo mới.]

[Auu…… auuu……]

[Lilia-san? Nếu ngày mai không tiện thì để hôm khác cũng được mà?]

[K- Không! E- Em đi được!]

……Cô ấy cắn cả vào lưỡi rồi. Thật sự là cô ấy đã cắn mạnh lắm luôn. Mỗi phản ứng của cô ấy đều đáng yêu quá mức.

Nhìn Lilia-san nhận lời đi chơi với gương mặt đỏ bừng, tôi mỉm cười hạnh phúc. Lúc ấy, bác sĩ Vier vỗ tay một cái như vừa sực nhớ ra điều gì đó.

[Ahh, đúng rồi! Chị có cái này hay lắm muốn tặng hai người đây.]

[Cái gì vậy?]

[Unnn. Cái này chị được người khác tặng…… Là vé xem kịch đó. Errr, để chị tìm xem…… Đây rồi! Cầm lấy đi.]

[Eh? Ờm, thật sự em có thể nhận nó sao?]

[Tất nhiên rồi. Chị thật sự rất cảm kích tấm lòng người đã tặng chị, nhưng thời gian này chị không tiện đi lắm…… Hình như vé sắp hết hạn trong vòng 10 ngày nữa, nên hai người tranh thủ đi xem nhé.]

[……Cảm ơn.]

[Không có gì đâu…… À mà chị chỉ có một vé thôi, nên phải mua thêm một vé nữa cho người đi còn lại đấy…… chị nghe nói vở diễn đó đang rất hot.]

Kịch à…… Tôi biết là ở thế giới này có thể loại đó, nhưng ngay cả ở thế giới cũ của mình tôi cũng chưa từng đi xem lần nào.

Trong lòng đầy cảm kích, tôi nhận vé từ tay bác sĩ Vier rồi hỏi ý Lilia-san xem có muốn đi không. Đáp lại là cái gật đầu liên tục kèm theo gò má ửng hồng đáng yêu của cô ấy.

Sau đó, bác sĩ Vier nói rằng cô ấy sẽ quay lại phòng khám. Trước khi đi, cô ấy lại cảm ơn và xin lỗi chúng tôi một lần nữa rồi rời khỏi căn phòng.

Tôi cũng rời đi sau khi bàn bạc sơ sơ với Lilia-san về kế hoạch cho buổi hẹn hò ngày mai.

Sau bữa tối và tắm rửa xong, tôi trở về phòng, vừa viết nhật ký vừa ngẫm lại chuyện hôm nay. Và như thường lệ, Kuro xuất hiện.

[Kaito-kun! Em đến rồi đây~~]

[Chào mừng.]

[Nè, Kaito-kun. Nghe thì có vẻ đột ngột…… nhưng anh có muốn đi “hẹn hò” với em không?]

[Ehh? Hẹn hò á? Giờ luôn sao?]

Kuro xuất hiện trong phòng tôi, với nụ cười rạng rỡ như mọi khi, nhưng lại đưa ra một lời đề nghị chẳng hề bình thường chút nào.

Hiện tại là 9 giờ tối…… Vẫn còn sớm nếu định đi ngủ, nhưng cũng hơi muộn để lang thang bên ngoài.

[Unnn…… Em muốn đi đến một nơi cùng với Kaito-kun. Không được sao?]

[Không đâu, được mà…… Đợi anh lấy áo khoác cái đã.]

[Unnn!]

Khi tôi gật đầu đồng ý lời mời hẹn hò, Kuro mỉm cười thật tươi, nụ cười rạng rỡ và đầy hạnh phúc.

Thưa Bố, Mẹ——— Chỉ mới vài tiếng trước thôi, con vừa hứa sẽ hẹn hò với Lilia-san, và bây giờ thì Kuro cũng rủ con đi chơi. Con đang định viết lại toàn bộ mọi chuyện hôm nay vào nhật ký…… nhưng có vẻ như con sẽ còn nhiều chuyện để ghi thêm——— Con sẽ viết tiếp khi về nhà.

*****

<Lời bạt>

Q: Serious-senpai: [Anh từng nói buổi hẹn là vào Lễ hội Lục Vương mà! Đây là chơi xấu! Phạm quy!]

A: Là vì độ ngọt hiện giờ vẫn chưa đủ!

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

Paisen còn sống cơ à?
Xem thêm