Web Novel - Main Story
399 - Không tận hưởng thì uổng mất thôi
2 Bình luận - Độ dài: 1,651 từ - Cập nhật:
Solo: Neph
*****
……Lại thêm một sự kiện chẳng dễ chịu gì.
[Pandora-san! Dừng lại ngay! Cái này chiếu trên TV không nổi nữa đâu!]
[……Em là người dạy dỗ cô bé đó đấy.]
[Cái vẻ đắc ý đó là sao!? Mau bảo Pandora-san dừng tay đi chứ!]
[……Rồiiiiiiii. Pandora, dừng lại đi. Đừng để Kaito-san phải thấy cảnh máu me.]
[Hahh! Tuân lệnh.]
Nghe xong lời Alice, Pandora-san cuối cùng cũng dừng lại. Trước mặt cô ấy là Kong-san đang gục xuống, toàn thân bị trói chặt bằng vô số sợi xích to tướng xuất hiện từ hư không.
Pandora-san đáng sợ thật. Cực kỳ đáng sợ…… Ý tôi là, lúc tra tấn Kong-san cô ấy còn vui vẻ hẳn lên…… Có khi còn đáng sợ hơn cả Eden-san nữa.
Dù sao thì, nhờ mệnh lệnh của Alice, Pandora-san mới chịu dừng lại, và chẳng bao lâu sau, Kong-san được Alice chữa trị bằng ma thuật nên đã hồi phục.
Tôi hơi lo về tinh thần của ông ấy sau màn tra tấn vừa rồi, nhưng xem ra vẫn ổn, vì ông ấy còn vui vẻ bảo “Lần sau tôi sẽ không thua đâu”.
Sau khi nhận được con dấu thứ hai từ Kong-san, tôi cảm thấy đau bụng khi bước ra khỏi đấu trường.
[……P- Pandora-san. Cảm ơn vì đã giúp đỡ tôi.]
[Không có gì đâu ạ. Xin lỗi, nhưng thần phải quay lại làm việc rồi. Nếu cần thần làm người đại diện lần nữa, xin hãy gọi thần bất cứ lúc nào.]
……Xin thôi. Thật sự xin thôi. Cái dạ dày tôi chịu không nổi nữa rồi.
Chia tay Pandora-san xong, tôi đi về phía một quầy hàng cách đấu trường một đoạn.
Tôi biết rõ là đi lung tung khi đang chờ Lilia-san và mọi người không phải ý hay, nhưng giờ tôi cần cái gì đó để xoa dịu tâm trạng.
Dù gì thì, hai lần liên tiếp, người đến giúp tôi đều là những nhân vật cực kỳ nguy hiểm…… Tôi bắt đầu lo là lần tới cũng sẽ lại xuất hiện một người nguy hiểm nữa mất.
Làm ơn đi, lần tới cho tôi gặp một người tử tế thôi……
[Chủ nhân!]
[……Eh?]
Nghe thấy một giọng quen thuộc, tôi quay lại thì thấy Anima đang chạy về phía tôi từ xa.
Cô ấy mặc chiếc áo khoác đen có họa tiết bầu trời sao, cùng quần đồng màu, bộ đồ tôi chuẩn bị cho cô ấy trong Lễ hội Lục Vương. Anima vừa chạy vừa mỉm cười dịu dàng.
[Xin lỗi vì em tới trễ. Thật may là em có thể gặp đượ——– Fueehh!?]
[Anima!]
[C- C- Chủ nhân!? C- C- C- Cái gì……]
Tôi cũng chẳng ý thức gì nhiều, nhưng vừa thấy mặt Anima, tôi theo bản năng ôm lấy cô ấy.
Khuôn mặt đỏ bừng của Anima hiện rõ trong tầm mắt tôi, nhưng cô ấy không chống cự, mà ngoan ngoãn dựa vào vòng tay tôi. Trông cô ấy lúc này thật đáng yêu, khiến trái tim tôi được xoa dịu sau bao căng thẳng.
Một kẻ nghiện chiến đến mức tôi bảo chạy mà cũng không nghe, cộng thêm vị Thần của Trái Đất suýt nữa đã xóa sổ ông ấy khỏi thế giới này. Một con khỉ đột không thể nói chuyện cho ra hồn, và một thuộc hạ của Huyễn Vương đánh nhau tàn bạo đến mức ác quỷ cũng phải tái mặt……
Và rồi, Anima xuất hiện, mang đến làn gió mát cho trái tim tôi……
[……Ờm, Anima. Xin lỗi nhé. Anh hơi bị cuốn theo cảm xúc……]
[K- Không sao! Chủ nhân mệt mà, nên cũng là lẽ tự nhiên thôi. M- Mà, đừng bận tâm về em.]
Tôi không rõ là do cái ôm vừa rồi làm cô ấy mất bình tĩnh hay sao, nhưng tôi vẫn xin lỗi Anima đang đỏ lựng như bạch tuộc luộc, miệng thì mấp máy nhưng chẳng nói thành lời.
Nghe tôi nói xong, Anima lập tức lắc đầu, nhưng khuôn mặt vẫn đỏ hồng.
[……E- Errr…… Mà, Lilia-san và mọi người không đi cùng em à?]
[……Không, em tới đây một mình.]
[Vậy à?]
[Vâng. Lilia-dono và mọi người vẫn đang thu thập đủ mười con dấu.]
Fumu, có vẻ như Lilia-san và nhóm vẫn chưa hoàn thành việc lấy dấu.
[Em định đi ngay khi thấy chim ruồi của Chủ nhân, nhưng…… Lilia-dono và mọi người trông như muốn thử sức với Ngũ Đại Tướng của Chiến Vương, nên em đề nghị là mình sẽ đi trước một mình.]
[Fumu…… khoan, arehh? Anima, em thấy vậy ổn chứ?]
[Vâng. Em không hứng thú với việc đánh nhau với bọn họ. Ban đầu em nghĩ phải lấy đủ mười con dấu để giúp Chủ nhân, nhưng sau khi thấy chim ruồi của Chủ nhân, em nhận ra mình không cần dấu nữa, chỉ cần làm người đại diện cho Chủ nhân là được, nên em tới đây luôn.]
Ra là vậy…… Thì ra trên đời vẫn còn thiên sứ đi bằng chân sao…… Tôi thật sự mừng vì Anima luôn nghĩ cho tôi như thế.
[Ra vậy, cảm ơn em nhé.]
[K- Không đâu, là thuộc hạ của Chủ nhân thì đây là chuyện hiển nhiên thôi! À mà, Eta với Theta cũng định tới đây, nhưng…… Họ vốn là thuộc hạ cũ của Bacchus-sama. Em nghĩ chắc họ sẽ có chuyện muốn nói với ông ấy, nên đã tự ý bảo họ ở lại……]
[Unnn. Anh cũng đồng ý vậy.]
Nói sao nhỉ…… Ừm, nhìn cô ấy tự nhiên chấp nhận vị trí thuộc hạ của tôi thế này, cũng thấy đáng yêu thật.
Tôi đưa tay lên xoa mái tóc bồng bềnh của Anima, cô ấy nheo mắt lại đầy mãn nguyện.
Xoa đầu Anima một lúc, khi tôi rút tay về thì cô ấy gật nhẹ một cái, rồi lại mở miệng nói.
[……Giờ thì, chúng ta làm gì đây ạ? Chắc còn lâu Lilia-dono và mọi người mới tới. Hay là mình vào luôn đấu trường thứ hai?]
[Ah, không cần đâu, anh xong cái đó rồi.]
[T- Thật sao!? Đ- Đánh bại liền hai Quỷ nhân cấp Bá tước trong thời gian ngắn như vậy…… Quả nhiên là Chủ nhân!]
[K- Không, thật ra đâu phải anh trực tiếp đánh……]
Không chịu nổi ánh mắt tôn kính của Anima, tôi đành kể lại mọi chuyện từ đầu tới giờ.
Rồi sau đó mới quay lại bàn tiếp chuyện nên làm lúc này.
[……Hmmm. Anh cũng không muốn thúc ép Lilia-san và mọi người, nên giờ Anima đã ở đây rồi, hay là mình tới đấu trường kế tiếp luôn đi?]
[Vâng! Không sao đâu ạ! Là người đại diện của Chủ nhân, em nhất định sẽ giành chiến thắng!]
[U- Unnn, anh trông cậy vào em đấy. Mà tiện đây, trên đường mình ghé qua mấy quầy hàng một chút nhé.]
Lại một lần nữa bị dáng vẻ chào nghiêm của Anima làm xoa dịu tâm trạng, tôi mở sách hướng dẫn tìm vị trí đấu trường kế tiếp rồi bắt đầu đi.
Tôi cũng gửi một con chim ruồi cho Lilia-san và mọi người để báo là mình sẽ cùng Anima tới đấu trường tiếp theo, vậy nên chắc cũng không có vấn đề gì.
Mà thật ra, nói thẳng ra thì tôi chỉ muốn ghé xem mấy quầy hàng thôi. Dù sao đây cũng là lễ hội, nên trên đường tới đấu trường, cứ thong thả một chút cũng chẳng sao. Nhất là khi cả ngày nay tôi toàn gặp cảnh bạo lực.
[……À mà, Anima này. Em nói Lilia-san và mọi người vẫn đang lấy dấu, tức là họ đang đấu với ai đó à?]
[Không hẳn, cũng có nhiều hình thức khác nhau…… nhưng phần lớn là mấy trò thể thao. Em không rõ lắm, nhưng có trò đánh bóng gọi là “squash”, rồi còn trò “bowling” nữa.]
[……Nghe hay vậy trời……]
Sao kỳ vậy nhỉ? Mấy chuyện tôi vừa trải qua đúng là có đổi gió thật, nhưng nếu được chọn thì tôi vẫn muốn chơi mấy trò kia hơn đó!?
K- Không, chưa cần hoảng đâu. Lễ hội Lục Vương mới bắt đầu mà…… Giờ mình vẫn có thể đi thử mấy chỗ đó.
[Anima.]
[Vâng!]
[Từ đây tới đấu trường tiếp theo…… mình đi hẹn hò nhé.]
[Vâng! ……Hwoehh?]
[Rồi, đi thôi!]
[C- C- Chủ nhân! N- Nói gì vậy ạ!? Đ- Đi hẹn hò…… A- Ahh, k- khoan đã!]
Từ đây tới đấu trường tiếp theo cũng khá xa, nên tôi định ghé chơi ở mấy quầy và khu trò chơi dọc đường, vừa có thể kiếm thêm dấu.
Có Anima đáng yêu như vậy đi bên cạnh, mà chỉ lẳng lặng đi thẳng tới đấu trường thì phí quá.
Có lẽ do dư âm của những gì đã xảy ra từ trước, mà giờ tôi thấy phấn chấn hẳn khi vừa đi vừa nắm tay kéo Anima đang cuống quýt.
Thưa Bố, Mẹ———— Giữa chuỗi sự kiện toàn bạo lực này, cuối cùng cũng xuất hiện một luồng gió mát…… đó chính là Anima. Nhờ cô ấy, tâm trạng con đã khá hơn nhiều và quyết định đi hẹn hò với cô ấy. Unnn, chuyện phải đối đầu với Ngũ Đại Tướng của Chiến Vương thì con đã bỏ qua rồi…… Nhưng dù sao đây cũng là lễ hội———— Không tận hưởng thì uổng mất thôi.
*****
<Lời bạt>
Tôi nói rồi mà. Lễ hội Lục Vương thực chất là bảy buổi hẹn hò liên tiếp…… Và người hẹn hò trong ngày đầu tiên chính là Anima.
Lúc mới xuất hiện, cô ấy vốn được định hình là kiểu yandere (?). Nhưng chẳng hiểu từ khi nào, cô đã biến thành một chú chó (hoặc gấu) trung thành đúng nghĩa.


2 Bình luận
YAAI