• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel - Main Story

375 - Một bữa ăn hạnh phúc

2 Bình luận - Độ dài: 1,434 từ - Cập nhật:

Solo: Neph

*****

Sau khi mua quần áo xong, bọn tôi ghé vào một nơi trong thành phố để ăn trưa. Chỗ này là do Kuro gợi ý trong quyển sách hướng dẫn, bảo rằng “rất được các quý cô yêu thích”.

[……Mnhh, em thấy hình như em chỉ toàn nhận được đồ từ Kaito-san thôi á.]

[Đừng bận tâm chuyện đó. Anh mua vì anh thích mà.]

[Cảm ơn anh…… Ei.]

[Huh? Gì cơ!?]

Tôi nhắc lại với Sieg-san, người vẫn còn chút ngại ngùng khi thấy tôi cứ mua đồ cho cô ấy, rằng tôi thật sự không thấy phiền chút nào. Sau đó, Sieg-san nở một nụ cười rạng rỡ và, với một tiếng hô cực kỳ dễ thương, cô ấy ôm lấy cánh tay trái của tôi.

[S- Sieg!? C- Cậu đang làm gì vậy chứ……?]

[Lili, nghe này nhé? Bọn mình là người yêu của Kaito-san đó. Nên chuyện đi dạo khoác tay thế này là điều rất đỗi tự nhiên.]

[……K- Không, anh nghĩ cái đó hơi khoa trương quá thì phải……]

[Hiểu rồi, v- v- v- vậy thì…… như vầy……]

[Cả Lilia-san nữa!?]

Tin vào lời nói có phần khoa trương của Sieg-san, Lilia-san như thể đã hạ quyết tâm, khuôn mặt đỏ bừng khi cô ấy ôm lấy cánh tay phải của tôi.

Một cuộc tấn công kẹp chặt hai bên, khi cả hai tay của tôi bị giữ lại trong vòng tay của hai người đẹp…… Chỉ trong khoảnh khắc, nhiệt độ cơ thể tôi tăng vọt, mặt thì nóng ran.

Cảm giác mềm mại từ cả hai phía. Dù Lilia-san đang ngượng đến đỏ mặt, cô ấy vẫn ép sát cơ thể lại gần tôi, khiến cánh tay tôi bị kẹp giữa hai quả đồi mềm mại đáng sợ ấy, một tình huống cực kỳ nguy hiểm.

Không rõ có phải Sieg-san vẫn giữ được bình tĩnh hơn Lilia-san không, nhưng trong lúc tựa vào tôi, cô ấy còn đan tay với tôi, ngón tay đan chặt lấy nhau.

T- Thật sự quá nguy hiểm…… Tôi không hiểu tại sao tình huống lại thành ra thế này nữa, nhưng rõ ràng là nó nguy hiểm cực kỳ.

Lilia-san, Sieg-san…… Cả hai đều vừa mềm mại, vừa ấm áp, lại còn thơm nữa.

Cơ thể cao ráo, mảnh mai của Sieg-san dính sát lấy tôi, không để lại khoảng trống nào, và khuôn mặt cô ấy cứ cọ cọ vào vai tôi, khiến mặt tôi kề sát mặt cô ấy.

Lilia-san thì không cao như Sieg-san, nhưng bộ ngực của cô ấy thật sự có thể xem là vũ khí giết người, ép lấy cánh tay tôi, thay đổi hình dạng theo từng chuyển động.

Cái cách mà cô ấy giấu mặt vào tay tôi như thể đang xấu hổ, vừa đáng yêu, lại vừa như đang bào mòn lý trí tôi từng chút một.

Tình huống lúc này đúng nghĩa là mỗi tay ôm một bông hoa, hai mỹ nhân giữ chặt tay tôi, mỗi người đều có nét quyến rũ riêng. Chắc tôi trông chẳng khác gì một gã riajuu thứ thiệt lúc này. [note76164]

Nhưng mà tôi chẳng có tâm trí đâu mà tận hưởng cái tình huống này cả. Bị bao vây bởi hương thơm và hơi ấm tỏa ra từ cả hai bên, tất cả những gì tôi có thể nghĩ lúc này là cố giữ cho cái đầu đang quay cuồng của mình tỉnh táo lại.

Khi lý trí của tôi bị tấn công nặng nề một cách bất ngờ, chúng tôi tiến về phía nhà hàng, giữa lúc tôi không ngừng cảm thấy ánh nhìn từ những người đi đường.

Tới nơi rồi, Sieg-san và Lilia-san cuối cùng cũng chịu buông tay tôi ra. Nguy hiểm thật đấy…… theo nhiều nghĩa khác nhau. Tình huống giống như người yêu lúc nãy thực sự là một đòn sát thương tinh thần không nhỏ với tôi.

Nhà hàng mà chúng tôi đến nằm hơi xa khỏi con đường chính, diện tích không lớn lắm, nhưng sạch sẽ và được trang trí rất có gu, bàn ghế trông cũng đẹp mắt.

Chỉ có điều khiến tôi hơi để ý là, dù đang giờ ăn trưa mà khách lại khá vắng.

Sau khi ngồi xuống bàn, tôi mở menu mà phục vụ mang ra…… Tôi hiểu rồi, đúng như cái tên dành cho quý cô, thực đơn ở đây có nhiều món trứng, rau củ, và rất nhiều loại salad khác nhau.

Có thể tôi hơi thành kiến, nhưng đúng là thực đơn trưa ở đây nhắm vào phái nữ thật…… Unnn, cảm giác này đúng là hợp với hình ảnh của Sieg-san.

Chỉ có điều, Lilia-san ấy…… phải nói sao nhỉ…… Nhìn cô ấy giống người thích ăn thịt hơn thì phải……

[Kaito-san? Vừa nãy anh đang nghĩ chuyện gì kỳ lạ phải không?]

[K- Không có đâu!]

……Suýt nữa thì nguy to. Tôi mém chút bị dạy dỗ một trận rồi.

Tôi có hơi hoảng trong chốc lát, nhưng cũng kịp bình tĩnh lại để gọi món, sau đó cả ba đợi đồ ăn ra trong lúc trò chuyện rôm rả với nhau…… Vì chẳng có khách nào khác nên đồ ăn được đem ra gần như ngay lập tức.

Tôi gọi phần ăn được quán gợi ý, gồm có món trứng cuộn đặt trên bánh mì, salad và súp. Kiểu món đơn giản thôi, nhưng có vẻ cũng ngon miệng đấy.

Ừm, nhưng với một đứa con trai như tôi thì bữa trưa này hơi bị nhẹ đô một chút…… Thôi thì không no thì gọi thêm sau cũng được, trước mắt cứ thử đã.

Tôi thong thả chắp tay rồi định bắt đầu bằng món salad, đưa nĩa tới gần…… nhưng rồi lập tức rụt tay lại.

……Trong đó có thứ rau mà tôi ghét nhất.

Một vật thể màu xanh tươi sáng, lấp lánh như muốn phô bày sự hiện diện chói chang của nó…… được cắt thành sợi mảnh và trộn lẫn trong salad, mang đến cho tôi một cảm giác bất an không tên.

……Có ớt chuông trong đó…… Tôi phải lặp lại lần nữa vì chuyện này rất quan trọng. Có ớt chuông trong đó.

Hết cách rồi. Tiếc thật, nhưng tôi đành phải từ bỏ món salad này thôi. Tôi thật sự không chịu nổi ớt chuông. Ớt chuông đúng là ác mộng. Ước gì tất cả ớt chuông trên đời này biến mất hết cho rồi……

Ngay lúc tôi định bỏ cuộc với món salad, một bàn tay từ bên cạnh vươn tới, cầm lấy đĩa salad của tôi.

[……Xin lỗi nhé, Kaito-san. Thật ra em “rất muốn ăn món salad này” cơ, mà lại gọi nhầm món mất…… Em biết hơi đường đột, nhưng… anh có thể đổi cho em được không?]

[Eh? Được chứ……]

[Cảm ơn anh.]

Sau đó, Sieg-san mỉm cười rồi đổi đĩa salad của mình với tôi. Cô ấy đã gọi riêng phần salad, chứ không phải chọn suất ăn đề xuất như tôi…… Và đĩa salad được đặt trước mặt tôi bây giờ là một phần salad caesar rất bình thường.

Sau khi đổi đĩa xong, tôi quay sang nhìn Sieg-san thì thấy cô ấy nháy mắt tinh nghịch với tôi. Rồi cứ thế, cô ấy bắt đầu ăn phần salad mới của mình như chẳng có chuyện gì xảy ra.

Lilia-san cũng không hề nhắc gì đến chuyện ớt chuông, chỉ cười tươi rồi vừa ăn vừa trò chuyện vui vẻ.

Họ không chê bai khẩu vị có phần trẻ con của tôi, mà chỉ nhẹ nhàng quan tâm đến tôi…… Điều đó lại một lần nữa khiến tôi nhận ra họ thật dịu dàng và tốt bụng biết bao.

……Unnn, tôi lại cảm thấy mình yêu họ nhiều hơn rồi. Cả Sieg-san và Lilia-san đều là những người phụ nữ tuyệt vời, và nghĩ đến việc mình là người yêu của họ khiến tôi thấy tự hào vô cùng.

Lạ thay, món salad hôm đó…… lại có vị ngon hơn hẳn mọi khi.

Thưa Bố, Mẹ———— Quan tâm và được quan tâm…… nhận lấy sự yêu thương rồi hồi đáp lại…… Con lại một lần nữa cảm nhận được niềm hạnh phúc của việc có người yêu là như thế nào. Có thể gọi đó là sự ấm áp chăng? Khi ở cạnh họ, con thấy lòng mình thật nhẹ nhõm———— Chúng con thật sự đã có một bữa ăn rất vui vẻ.

*****

<Lời bạt>

Sieg-san là người chị hàng xóm tốt bụng.

Ghi chú

[Lên trên]
riajuu là từ lóng chỉ những người sống một cuộc sống tình cảm viên mãn ngoài đời thật.
riajuu là từ lóng chỉ những người sống một cuộc sống tình cảm viên mãn ngoài đời thật.
Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

AI MASTER
Thực ra ăn ớt chuông cũng ngọt mà nhỉ :)
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
Cũng tùy người mà, như mị thì không ăn nổi mỡ ấy, mỗi lần lỡ ăn xong là một lần buồn nôn :v
Xem thêm