• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel - Main Story

370 - Không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa

2 Bình luận - Độ dài: 1,773 từ - Cập nhật:

Solo: Neph

*****

Khi tôi trở lại phòng mình và nhìn đồng hồ, kim đã chỉ 11 giờ đêm…… Đã khá muộn rồi.

Cảm nhận dư âm còn đọng lại trên môi, tôi cởi áo khoác rồi định treo lên móc để thay đồ thì…… khung cảnh xung quanh tôi bất chợt thay đổi, thành một nơi giống như “vườn treo”.

[……Eh?]

Phòng ngủ ban đêm đáng lẽ ra phải hiện hữu xung quanh tôi, vậy mà chỉ trong chớp mắt đã biến thành một khu vườn lơ lửng trên nền trời xanh thẳm…… U- Unnn. Nơi này trông quen quen, nhưng chuyện gì thế này?

Không lầm được nữa, đây chính là tầng cao nhất của Thần Giới, Thánh địa. Tôi biết đây là nơi Shiro-san sinh sống, nhưng tôi hoàn toàn không hiểu tại sao mình lại bị gọi đến đây đột ngột thế này.

Khi tôi còn đang ngơ ngác đứng đờ ra đó, thì một giọng nói quen thuộc, lạnh nhạt như thường lệ, vang lên.

[Thần Giới không có ban đêm. Mà nếu muốn thì tôi có thể tạo ra ban đêm.]

[……Tôi hiểu rồi. Mà, Shiro-san nè? Sao tự dưng tôi lại bị dịch chuyển đến đây vậy……]

Tôi quay lại, và dĩ nhiên rồi, Shiro-san đang đứng đó với khuôn mặt không cảm xúc thường thấy.

Tôi thử hỏi lý do vì sao cô ấy lại triệu hồi tôi một cách đột ngột và không báo trước, nhưng cô ấy chỉ quay đi và tạo ra một cái bàn với vài chiếc ghế.

[Tôi đi pha trà.]

[……Eh?]

[Tôi đi pha trà.]

[K- Khoan đã…… Giờ tôi sắp đi ngủ mà……]

[Tôi đi pha trà.]

[T- Tôi nói rồi mà……]

[Tôi đi pha trà.]

[……Được rồi.]

Bị vòng lặp vô hạn áp đảo, tôi chỉ còn biết thở dài, vai rũ xuống rồi ngồi phịch xuống ghế.

Ngay sau đó, trước mặt tôi liền xuất hiện một tách trà và một ít bánh quy…… Thế nhưng, có một điều khiến tôi thấy băn khoăn hơn nhiều.

[……Ummm, Shiro-san nè? Không biết có phải do tôi tưởng tượng không chứ…… hình như cô đang “khó chịu” đúng không?]

Tôi không thể đọc được cảm xúc của Shiro-san bằng Thấu Cảm Thuật. Thế nên, tôi chỉ có thể đoán tâm trạng cô ấy thông qua những thay đổi cực kỳ nhỏ trên nét mặt, và dựa trên kinh nghiệm tiếp xúc từ trước đến nay…… và lần này, tôi có cảm giác như cô ấy đang không vui chút nào.

Chỉ là cảm giác thôi, nhưng tôi nghĩ chính vì tâm trạng không tốt nên cô ấy mới đột ngột muốn uống trà thế này…… Shiro-san đúng là kiểu người hay hành động đột ngột thật, nhưng bình thường, nếu tôi hỏi thì ít ra cô ấy cũng sẽ đưa ra lý do.

Còn lần này thì lại không. Cô ấy chỉ một mực khăng khăng “pha trà” mà không giải thích gì, nên tôi nghĩ lý do thật sự có lẽ chính là do tâm trạng.

[Đúng vậy. Hiện tại tôi đang rất khó chịu.]

[……T- Tôi hiểu rồi.]

Shiro-san thẳng thắn thừa nhận là cô ấy đang khó chịu. Dù nét mặt thì vẫn dửng dưng và giọng điệu vẫn vô cảm như mọi khi, tôi cũng khó mà phân biệt được lúc nào cô ấy thật sự đang tức giận nữa……

N- Nhưng mà, đúng là cô ấy đang không vui thật rồi…… C- Có khi nào là do tôi làm gì sai mà không nhận ra không?

[Không, không phải do anh.]

[V- Vậy à…… Nghe vậy thì tôi cũng nhẹ cả người.]

Tôi cứ nghĩ chắc do mình lỡ làm điều gì khiến cô ấy phật ý, nhưng khi nghe cô ấy phủ nhận thì tôi cũng thấy nhẹ nhõm phần nào.

Thế nhưng cảm giác nhẹ nhõm đó lại nhanh chóng bị thổi bay đi…… bởi những lời Shiro-san nói ngay sau khi nhấp một ngụm trà.

[……Tôi cũng làm được mà.]

[……Eh? C- Cô đang nói gì vậy?]

[……Tôi cũng có thể “dịch chuyển Kaito-san và Ma Vương đến chỗ Kuro”.]

Arehh!? Tự dưng tôi cảm thấy lo lắng tột độ…… K- Kỳ lạ thật. Sao tự dưng lưng tôi lại đổ mồ hôi lạnh vậy chứ?

Cảm nhận được một luồng áp lực khủng khiếp không sao diễn tả được, tôi chỉ biết lặng lẽ chờ cô ấy nói tiếp.

[Tôi hoàn toàn không quan tâm đến chuyện đó đâu, dù chỉ là một chút, hay thậm chí là một phần nghìn…… Thế nhưng, Kaito-san lại “chọn tin tưởng Thần của Trái Đất, chứ không phải tôi”.]

[…………………]

C- Cô ấy đang dỗi à!? Không thể sai được nữa! Shiro-san đang dỗi đó! Mà cái cách cô ấy nói cũng rõ rành rành là cô ấy có để tâm lắm mà!?

[Không, tôi không để tâm mà…… Kaito-san, lần anh bị Gấu Đen tấn công ở Linh Thụ Hội, lần anh bị thuộc hạ của Chiến Vương tập kích, lần anh bị bắt cóc, cả chuyện liên quan đến Kuro, vụ điều tra quá khứ của nữ công tước đó, vụ bị đưa sang nước khác bởi Số Mệnh Thần, rồi đến vụ bị Thần của Trái Đất tấn công, và cả chuyện lần này nữa…… Anh chưa từng một lần nhờ đến tôi.]

[…………………]

V- Vậy ra cô để bụng chuyện này lâu đến thế à!? Tôi có cảm giác như tất cả những ấm ức dồn nén bấy lâu của cô ấy đều bùng phát ra trong một lần thế này.

K- Không phải là tôi không muốn dựa dẫm vào Shiro-san đâu…… chỉ là do Shiro-san quá mạnh, nên tôi ngần ngại, nghĩ rằng nếu cứ tùy tiện nhờ vả thì sẽ thành gánh nặng cho cô ấy mất……

[Nhưng cả Kuro lẫn Thần của Trái Đất cũng mạnh chẳng kém gì tôi.]

[Ughh…… C- Cái đó thì……]

[Kaito-san không chịu dựa vào tôi.]

[K- Không phải đâu! Như tôi nói rồi đấy, chuyện lần này là do……]

[Kaito-san không chịu dựa vào tôi.]

[E- Errr……]

[Kaito-san không chịu dựa vào tôi.]

[…………………]

[Kaito-san không chịu dựa vào tôi.]

[Thật ra thì tôi cũng có chuyện muốn nhờ Shiro-san giúp đây!]

[Không còn cách nào khác. Hôm nay tôi đang rất vui nên anh có thể hỏi bất kỳ điều gì.]

Đ- Đáng sợ quá đi!…… Tôi có cảm giác là cô ấy sẽ lặp lại câu đó mãi cho đến khi tôi nói ra điều gì đó mất.

Thực tế thì, ngay khi tôi phản xạ mà nói là mình có chuyện muốn nhờ, tôi còn thấy khóe môi của cô ấy hơi nhếch lên một chút nữa kìa.

Tạm thời thì, hôm nay nhiệm vụ chính là đưa ra một yêu cầu với cô ấy…… Nghĩ nhanh lên! Có gì mà tôi có thể nhờ cô ấy giúp không? Chuyện gì đó đơn giản cũng được…… Đ- Đúng rồi!

[……Thật ra, lần này tôi được Shea-san giúp đỡ rất nhiều…… nên tôi muốn chuẩn bị một món quà cảm ơn cô ấy, nhưng mà tôi không hiểu rõ về Shea-san cho lắm…… T- Tôi hy vọng Shiro-san có thể giúp tôi chuyện này~~]

[Tôi hiểu rồi. Vị Thảm Họa Thần đó rất thích món cay.]

[À, đúng là vậy nhỉ…… Vậy tôi sẽ đi mua món siêu cay là đư——]

[Tuy nhiên, cô ấy than phiền rằng mấy món cay hiện nay “quá ngọt”.]

[…………………..]

Tôi đã có linh cảm về chuyện này từ hồi ở Vương quốc Hydra rồi, nhưng có vẻ như Shea-san thật sự là một người cuồng cay.

……Đến mức xem mấy viên kẹo cay khiến tôi phun ra cả lửa như là “kẹo ngọt”…… Vị giác của cô ấy có còn bình thường không vậy?

[Khó ghê…… Nếu cô ấy đã thích món cay đến mức đó, thì có khi cũng khá kén chọn về mùi vị nữa…… Hmmm.]

[Cứ để tôi lo.]

[……Eh?]

[……Đây.]

[Đây là gì vậy?]

Nếu để nói thì tôi thuộc tuýp thích đồ ngọt hơn đồ cay, nên chuyện chọn quà cay gì cho hợp lại khiến tôi càng thêm bối rối…… đúng lúc đó, Shiro-san làm xuất hiện một thứ trông giống như trái cây.

Nó to cỡ trái cam, và có màu đỏ ruby sẫm, rất đẹp mắt.

[Tôi đã “tạo ra” một loại quả có độ cay gấp một nghìn lần bất kỳ gia vị cay nào từng tồn tại. Trồng hạt của nó thì chỉ cần “ba ngày” là thu hoạch được.]

[………………………]

Cô ấy vừa sáng tạo ra một loại thực phẩm mới luôn rồi!?

[Hôm nay tôi đang rất vui, nên đây chỉ là món quà đặc biệt.]

[C- Cảm ơn cô……]

Shiro-san…… Không phải cô vừa bảo vài phút trước là mình đang rất bực sao? C- Có thật cô muốn tôi dựa vào cô đến vậy không?

[Phải.]

……Từ giờ trở đi, tôi sẽ nhớ thường xuyên hỏi ý kiến cô ấy. Nếu để sự bất mãn tích tụ nữa, có khi cô ấy bóp méo cả quy luật thế giới cũng nên……

[……M- Mà này, nếu tôi ăn cái quả này thì sẽ thế nào vậy?]

[Anh sẽ ngất xỉu vì đau đớn, và “không cảm nhận được mùi vị gì trong suốt một ngày”.]

[………………….]

Thứ này thực sự là thực phẩm chứ không phải vũ khí đấy chứ? T- Thật sự an toàn khi đưa thứ này làm quà cho Shea-san à? M- Mà cô ấy đã nói là mình cuồng cay rồi…… nên chắc cũng sẽ chịu được mức này ha?

Tôi sẽ nhớ kỹ phải cảnh báo trước với cô ấy về độ cay trước khi đưa món quà này.

[Thôi thì, tiếp tục uống trà nào.]

[Ah, ừm.]

Dù sao đi nữa, tâm trạng của Shiro-san có vẻ cũng đã khá hơn sau khi cô ấy giúp tôi hoàn thành mong muốn. Khóe môi cô ấy khẽ cong lên, và tôi gật đầu, tiếp tục uống trà.

Sau đó, chúng tôi ngồi trò chuyện và uống trà thêm một tiếng nữa…… Và khi tôi trở lại phòng mình thì ngày đã bước sang hôm sau.

Thưa Bố, Mẹ————— Ngày hôm nay khép lại bằng màn xuất hiện của Shiro-san. Unnn, biết nói sao đây nhỉ…… Con đã học được một bài học quý giá. Nếu cứ để cho sự bất mãn của Shiro-san tích tụ quá mức————— Thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa đâu……

*****

<Lời bạt>

Mẫu Thần-sama thật ra chỉ muốn được người khác dựa vào.

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

Shiro đáng sợ không thua kém gì Eden.
Xem thêm