Web Novel - Main Story
393 - Đừng có biến mọi thứ thành castella chứ?
3 Bình luận - Độ dài: 1,581 từ - Cập nhật:
Trans: Sereni
Từ chương này, bánh bông lan đường sẽ trở về thành bánh castella nhé mọi người, có vẻ như tên của nó là tên riêng nên không dịch được.
*****
Ánh nắng ban mai khẽ chiếu rọi qua đôi rèm cửa sổ, tôi nheo mắt lại cốt để hạn chế bớt chúng chiếu vào mắt mình. Cũng chẳng rõ tại sao trong tháp lại có sáng với tối nữa, cơ mà, quanh tôi toàn những cô nàng xài cheat nên chắc mấy chuyện như này cũng dễ ẹt thôi ấy mà.
Thiên đường sao… Hay là địa ngục nhỉ? Tôi cũng chịu… Nhưng mà, có một điều tôi chắc chắn, đó là tôi vừa đón chào ngày đầu tiên của Lễ Hội Lục Vương dẫu không tài nào chợp mắt được đây…
Ờm, thành thật mà nói, tối hôm qua tôi đã tưởng mình sẽ có được chút thoải mái khi các cô gái trở mình khi ngủ… nhưng hiện thực lại quá tàn khốc.
Kuro thì nằm ngủ một cách dễ thương trên người tôi, không nhúc nhích một ly, Isis-san cũng vậy nữa. Alice thì thi thoảng có trở người vài lần, nhưng cái tay tôi thì nhỏ nhất quyết không buông tha.
Kết quả là, tôi đã phải chiến đấu cho cái lý trí của mình không sụp đổ. Vì vậy, việc tôi mất ngủ cũng là hệ quả cho cuộc chiến ấy.
Thế nhưng… nhắc lại nhé, thế nhưng! Trời cuối cùng cũng sáng… và tôi sẽ được giải thoát khỏi chốn thiên đường pha lẫn địa ngục này.
Trong khi đang nghĩ về điều đó, Kuro là người thức giấc đầu tiên.
[... Umyuu.] [note77543]
[C-Chào buổi sáng, Ku—Hahh!?]
Việc em ấy khẽ mở đôi mắt vàng kim của mình kèm tiếng ngáp đáng yêu kia đã khiến tôi tạm thời “quên mất chuyện đó” và bất giác gọi tên em ấy.
Thế rồi, Kuro hướng đôi mắt khẽ mở ra ấy và mỉm cười đầy ngọt ngào với tôi.
[Ahh~~ Là Kaito-kun kìa~~]
Đến lúc này tôi mới sực nhớ ra cái lần Kuro ngủ lại khi trước… Toang rồi! M-Mình phải trốn ng—Ớ, không thoát được!?
Ký ức cũ đã trở về. Tôi cố gắng trốn đi càng nhanh càng tốt, nhưng hỡi ôi, hai cánh tay đang bị Isis-san và Alice khóa chặt thì tôi thoát kiểu gì giờ.
Và thế là hết, bàn tay của Kuro huớng đến mặt tôi và nắm lấy hai bên má.
[Kaito-kun~~ Sụppp~~ Chuuu~~]
[Hnnn!?]
Bằng tông giọng đầy gợi cảm, em ấy không chút do dự ấn môi mình vào môi tôi. Trước khi để tôi kịp tận hưởng hương vị của đôi môi mềm mại lại ngọt ngào ấy, chiếc lưỡi dính đầy nước bọt của Kuro cưỡng chế xông vào miệng tôi.
[Chuuu… Nhaaa… nnnhhhhnn… chuppaaa, chuuuu…]
[~~!?!?]
Chiếc lưỡi của em ấy đảo khắp miệng cứ như để nước bọt mình dính đầy trong miệng tôi vậy. Sau đó, em ấy tìm thấy lưỡi tôi và dùng lưỡi mình quấn chặt lấy nó, tạo thành âm thanh nhớp nháp của nước bọt.
Nụ hôn xém chút nữa khiến tôi ngất này kéo dài thêm rất lâu, rất lâu nữa… Ngay khi ý thức tôi sắp bốc hơi, em ấy tách rời khỏi môi tôi.
Kuro nhìn tôi bằng ánh mắt đờ đẫn, nhưng một lúc sau, ánh sáng trở về đôi mắt của em ấy.
[... Hmm? À rế? Là Kaito-kun à, chào buổi sáng~~]
[... C-Chào… buổi… sáng…]
Ựa, tôi sắp ngất đến nơi rồi… Nụ hôn này còn “nhiệt” hơn cả khi trước nữa.
***
Bị Kuro nửa tỉnh nửa mê và sự cú đêm ngày hôm qua hành ra bã, tôi gượng cơ thể nặng trịch này dậy. Trước khi ăn sáng, tôi len lén đớp một quả Trái cây Thế Giới để hồi sức.
Đúng là nó đỡ mệt thật, nhưng cơn buồn ngủ với tổn hại tinh thần thì không. Lễ Hội Lục Vương mới bắt đầu thôi mà tôi đã cảm thấy lo lắng rồi.
Mặc dù bây giờ vẫn còn khá sớm, cả nhóm phải giải quyết bữa sáng nhanh nhanh một chút, bởi vì Kuro và mọi người là chủ trì, cần phải chuẩn bị cho lễ hội nữa.
Bữa sáng mà Ein-san đã làm cho bọn tôi… khiến tôi khá bất ngờ. Là một bữa thuần Nhật đấy, có súp miso này, cơm kèm củ cải trắng ngâm chua, trứng cuộn dashi và cả cá nướng nữa… Tuyệt cà là vời.
[... Khoan, anh ổn với bữa sáng kiểu Nhật, nhưng còn mọi người thì sao?]
Gạo không thực sự phổ biến ở thế giới này lắm, và có khá nhiều người quen của tôi như Lilia-san sẽ nói rằng “Ăn cơm cho bữa sáng có hơi…” khi tôi hỏi. Thế nên tôi mới hỏi trước như vậy. [note77544]
[Unnn? Đây là bữa sáng “bình thường” đó anh?]
[Ế? Thật á?]
[Unnn, dù sao thì tụi em có Neun mà~~ Nên đó giờ bữa sáng toàn ăn cơm thôi.]
[À, anh hiểu rồi…]
Kuro xem ra có vẻ khá quen ăn đồ Nhật, chắc là do ảnh hưởng từ Neun-san, một fan bự của ẩm thực Nhật Bản. Em ấy thậm chí dùng đũa cũng rất thành thạo nữa.
[... Em thì… không hay ăn… nên cũng không quan trọng lắm.]
Còn Isis-san thì hiếm khi dùng bữa nên chẳng kén gì bánh mì hay cơm cả.
[Em thì…]
[Riêng má thì nín.]
[Ế? Sao lại vậy!?]
Alice tôi không lo lắm, do nhỏ hốc được mọi thứ mà. Hồi đi yakiniku Alice hốc cơm cũng nhiều ác ấy chớ…
Tưởng rằng mình đã khống chế được nhỏ, tôi bỗng thấy Alice cười toe toét chẳng biết vì lý do gì.
[Fufufu, đáng lý vai đó phải do em đảm nhận cơ… Dẫu sao thì, một lát nữa Kaito-san sẽ phải khen em và nói “Quả không hổ là Alice!” cho mà xem.]
[Em đang lảm nhảm gì thế hả…]
[Chà, thôi được, anh hãy nhìn cái này đi này.]
[Wha!? Cái gì… K-Không lẽ…]
[Đúm zị! Đây chính là “Rong biển Tsukudani Đặc biệt của Alice-chan”!]
K-Không thể nào như vậy được… Em ấy mang ra thứ nhất định phải ăn cùng cơm đối với tôi, Rong biển Tsukudani sao!? A-Alice… Em tuyệt vời thật đấy.
Kinh ngạc với phần rong biển đưa tới trước mặt mình, tôi dùng đũa gắp nó lên và thử… Hương vị tươi mát của rong biển lan tỏa trong miệng tôi, và hương vị ấy thậm chí còn được nhân lên gấp bội khi ăn cùng với cơm.
[... Ư-Ựaaaa… Q-Quả không hổ là Alice…]
[Fufufu, em biết mà!]
Đáng buồn thay, tôi hoàn toàn thất bại trước em ấy. Mà công nhận nó ngon thật.
Dù tôi vẫn hơi dỗi vì nói y như Alice đoán trước khi nãy, nhưng độ ngon của tsukudani át hết cái cảm xúc đó luôn rồi.
[Ngon thật đó. Này, Ali…ce?]
Cùng với niềm hứng khởi đang dâng trào trong tim, tôi quay mặt về phía Alice… chỉ để thấy em ấy cầm một tờ giấy trước ngực và cười rất tươi.
Trên tờ giấy đó ghi “Rong biển Tsukudani Đặc biệt của Alice-chan: Ngũ vị Rong biển… 1 đồng vàng. Set Rong biển… 5 đồng bạc.”
Đạ mấu… đấy chỉ là “bẫy” thôi à!? Cho thử trước một miếng miễn phí, khiến họ nhận ra em ấy nấu ngon đến cỡ nào để dễ xuống tiền mua hơn. Chiêu trò ghê phết đấy.
[... Cho anh mỗi thứ 4 phần.]
[Cảm ơn quý khách~~]
Được, tôi thua toàn diện rồi, cơ mà tôi cũng muốn Hina-chan và Aoi-chan thưởng thức nữa nên chốt đơn luôn.
Hay đấy, kinh doanh giờ giỏi hơn nhiều rồi. Mặc dù nhắm có mỗi tôi thôi…
[Nè, Shalltear. Cho tôi mua luôn với.]
[Ehh? Vâng, cứ tự nhiên.]
[Cám ơn~~]
Cùng lúc tôi thanh toán xong và nhét hàng của mình vào Hộp Ma Thuật, Kuro ngừng đũa và yêu cầu Alice bán cho em ấy.
[... Nè, Kuro. Anh hỏi cho chắc thôi nhé. Em mua về để làm gì vậy?]
[Ế? Tất nhiên là để làm loại bánh castella mới rồi…]
Ồ quao, giờ tôi nên làm gì đây? Bánh castella vị rong biển hử… không biết vị của nó sẽ như nào nhỉ? Tôi chịu, tôi không muốn tưởng tượng đến đâu.
Cơ mà chắc nó sẽ không hợp với vị ngọt của bánh đâu, hy vọng em ấy ngừng cái thí nghiệm này lại vậy.
[Ahh, đúng rồi ha! Em chắc chắn sẽ cho Kaito-kun “nếm thử đầu tiên”!]
[... Ơ-Ờm…]
Tôi tưởng tượng thôi nhỉ? Chắc em ấy chỉ khách sao thôi nhỉ? Nghe cứ như muốn tôi thành chuột bạch vậy cà… Do tôi tưởng tượng thôi ha?
Thưa Bố, Mẹ—Con đã tận hưởng một bữa sáng hết sức ngon miệng sau khi bị hành cho ra bã vào đêm hôm trước Lễ Hội Lục Vương. Sau đó, con còn được tận hưởng món rong biển tsukudani cực hao cơm của Alice nữa, cơ mà… còn Kuro thì, con nên nói sao ta—Đừng có biến mọi thứ thành castella chứ?
*****
<Lời bạt>
~~~ Đào thải ~~~ [note77545]
Serious-senpai: [Fuhahaha! Đám độc giả kia, mị đã qua—Gafuaaahhh!? *nhìn thấy đường* (ho ra máu)]
<Sereni’s note>
Câu hỏi đáng suy ngẫm… Umapyoi là cái quần què gì?


3 Bình luận
Còn cái nghĩa ... kia thì...
Ae đu thuyền hiểu vs nhau nhé
YAAI