Web Novel - Chính Truyện (269 - 414)
413 - Đấy là đi ngược lại chủ ý của người tạo ra nó rồi!
6 Bình luận - Độ dài: 2,130 từ - Cập nhật:
Trans: Sereni
*****
50 phút đã trôi qua kể từ khi phần thi Nặn tượng với Megiddo-san bắt đầu.
Có vẻ như phần bàn chế tác của bọn tôi được thiết kế để không ai có thể nhìn thấy sản phẩm, thế nên cả Megiddo-san lẫn tôi đều không biết đối phương đang làm gì.
Bên trong đấu trường, hàng loạt những tiết mục được thêm vào để khuấy động khán giả cũng như giết thời gian.
Bức tượng đất sét mà tôi đang làm hiện tại, vì chủ đề là “sinh vật sống”, là một con “chó”.
Thực lòng mà nói, nếu tôi nặn cái gì đó quá cao siêu thì dễ thất bại lắm. Thế nên là, tôi chọn chủ đề dễ làm dễ trúng thưởng, và tập trung cố gắng nâng cao chất lượng thành phẩm nhất có thể.
Ừ thì tôi nghĩ mình đã chọn lựa khá khôn ngoan đấy.
Chỉ còn lại 10 phút nữa, tôi nhìn lại thành quả của mình, và nghĩ…
…Cái đ*o gì đây? “Đống hổ lốn” này… là cái quần què gì…
“Lớp da thì vón cục như đá”, “chân trông chả khác gì trái cây dập”, “mặt thì xém đụng đất không rõ nguyên nhân”, “một cái đuôi… không giống đuôi, giống một cái gậy kỳ quặc cắm thẳng vào tượng sét hơn”... Mình đang làm cái giống gì thế? Nhìn kiểu gì cũng thấy nó hoàn toàn không thuộc về Trái Đất…
Unnn. Ờ, tôi thừa nhận… tôi dở khoản làm mô hình ba chiều cực kỳ. Tôi còn chả biết mình đã nghĩ cái khỉ gì khi tạo ra thứ tạo vật báng bổ này nữa…
Chắc việc “nặn thêm đất sét lên thành phẩm” để sửa đổi tạo hình là một ý tưởng tệ nhỉ. Lúc đầu nó chỉ cỡ khoảng 20 xăng-ti-mét thôi, nhưng giờ cái kích cỡ ấy đã “gấp năm” lần lên rồi… Đúng là việc thêm mấy thứ không cần thiết là sai lầm mà. Maa, đúng thật, tôi là một tên nghiệp dư… nhưng nếu tôi biết mình phải làm gì thì giờ chẳng phải đau khổ thế này.
Và kết quả cho mớ sai lầm chồng chất ấy của tôi… là một con “khá giống mấy cục đá ép lên nhau”. Ok, trừ khi mắt của giám khảo bị mù hết thì tôi không thể nào thắng được.
<Được rồi, chúng ta còn 5 phút nữa. Alice-chan đáng yêu của mọi người đã quay lại rồi đây. Thành thật thì, vẫn còn một người vô cùng đáng sợ đang quan sát tui từ sau lưng nên từ giờ sẽ bình luận nghiêm túc nha. Vậy thì, phân tích viên Fate-san, cậu có đoán được ai sẽ chiến thắng không?>
<Hmmm. Chiến Vương vốn nổi tiếng với các tác phẩm của ông ấy. Có tin đồn rằng các tượng điêu khắc của ông ta vô cùng tinh xảo, nên có thể Chiến Vương sẽ có lợi thế hơn trong cuộc chiến này nhờ kinh nghiệm sẵn có của mình… A-À mà, cậu không thể làm gì… với cô nàng đáng sợ sau lưng chúng ta à?>
<Tui chịu chết. Cô ấy còn đang dùng ánh mắt như muốn nói “lần sau tui quậy nữa thì sẽ bị xé thành trăm mảnh” thế kia thì chúng ta buộc phải làm cho thật nghiêm túc mới được.>
Alice, người đã quay trở lại sau màn mắng mỏ của Kuro, thông báo thời gian còn lại cho hai chúng tôi. Biết được Kuro đang đứng gác sau hai cô nàng kia làm tôi an lòng ghê.
Nhưng mà, um… 5 phút nữa thôi à… Chắc mình cũng không làm thêm được gì đâu. Tôi giờ chỉ thấy một tương lai xám xịt đang chực chờ phía trước thôi, không thắng nổi nữa.
Trong khi đợi và suy ngẫm về điều đó, tiếng chuông báo hiệu thời gian kết thúc vang bên tai.
<Hết~~ giờ~~ rồi~~! Cảm ơn vì sự cố gắng của mọi người. Giờ thì cùng bày thành phẩm của mình ra cho mọi người chiêm ngưỡng nào!>
…Nè, thằng này nhận thua luôn nha, không ấy mình tha cho nhau mà sống được không?
<Đầu tiên sẽ là bức tượng của Megiddo-san!>
[Ô!]
Cùng lời hô hào của bình luận viên Alice, Megiddo-san chuyển tấm bảng che khuất tác phẩm của mình đi chỗ khác. Và xuất hiện ở đó, chính là…
<Whoa!? Đẹp thật đó! Bộ vảy đen bóng loáng, móng vuốt sắc nhọn…>
<… Là Dạ Kim Long sao. Mhmmm, rất tuyệt. Nhìn cứ như thật vậy.>
…một tượng rồng dài khoảng 30 xăng-ti-mét… Cả bức tượng như rực sáng, có lẽ là vì bộ vảy được đánh bóng kỹ lưỡng, khiến cho tôi, một người chưa từng nhìn thấy hàng thật bao giờ, cũng phải choáng ngợp vì vẻ đẹp của nó.
Ây da, không ổn rồi… Thật luôn, ông có thể tạo ra một bức tượng cầu kỳ đến cỡ này dù mang cơ thể cuồn cuộn cơ bắp kia á!? Thật sự, Megiddo-san quá đỉnh. Làm sao tôi thắng nổi một cao nhân cơ chứ.
[Ngươi thấy sao, Kaito!? Ta hơi bị tự tin đấy!]
[Q-Quá tuyệt vời…]
Ơ không không, làm sao coi đây là một trận đấu được!? Làm vậy thì khác nào so sánh giữa sản phẩm học tập của trẻ mẫu giáo với bậc thầy về nghệ thuật đâu!? Mình đúng là không nên trưng bày phần của mình ra mà…
<Vậy thì, chúng ta hãy chuyển hướng qua người thách đấu, Kaito-san nha! Hãy cho mọi người thấy thành quả của anh đi!>
<……>
Tôi thực sự không muốn cho mọi người xem thứ tạo vật báng bổ này ở đây tí nào… Cơ mà, Alice đã nói vậy rồi, tôi không thể cứ giấu giếm như vậy được.
Bằng đôi tay run rẩy, tôi dời tấm màng chắn đang che giấu sản phẩm của mình… và cho mọi người nhìn thấy sự thảm họa, hoặc có thể là, buồn cười.
<Oh? Hmmm? Đây là…>
Giọng của bình luận viên nghe hết sức hoang mang… Ừ đó, cứ giết anh luôn đi.
Cảm nhận sự xấu hổ tột độ đang dâng trào, tôi sợ sệt nhìn đối thủ của mình, Megiddo-san… và thấy ông ấy đang lườm mình bằng đôi mắt mở to.
Ông ấy bất ngờ vì độ xấu xí của nó sao? Ngay lúc những suy nghĩ ấy bủa vây trong đầu, không hiểu sao Megiddo-san lại sụp một bên đầu gối xuống, hai tay chống đất.
[... Là… “thất bại” của ta.]
…Hả? Hể? Ủa? Tại sao?
[M-Megiddo-sama!? G-Giám khảo vẫn chưa…]
Vì lý do nào đó, Megiddo-san lại thừa nhận thua cuộc, và vài Quỷ nhân, có lẽ là giám khảo, lao đến chỗ ông ấy. Ờm, họ hỏi đúng đấy. Ý tôi là, tôi cũng chả hiểu ý ông ấy là gì sất.
[Lũ ngu! Nhìn thành phẩm của Kaito đi!]
[... Eh? C-Có lẽ nào… là!?]
[... Vỏ ngoài thô ráp như đá, đặc biệt là chiếc “cổ dài” ấy…]
[K-Không thể nhầm được! Đây chắc chắn là…!]
[ [ [ Rồng Súng Đá!!! ] ] ] [note78864]
…Nhầm rồi, đấy là con chó…
[T-Thật đẹp làm sao! Cái cổ dài này trông cứ như đang gầm lên đến tận thiên đàng vậy. Quá dũng mãnh!]
…Nhầm rồi, đấy là cái đuôi…
[Cả “cái đuôi tròn” này cũng được khắc họa một cách vô cùng xuất sắc!]
…Nhầm rồi, là cái đầu của nó đấy…
[N-Nhưng mà, ngài không nghĩ rằng nó có quá nhiều “chi tiết thừa” so với một con Rồng Súng Đá không?]
[Ngu à!? Nhìn kỹ đi, đó không phải là cơ thể của nó! Đó là “phông nền” cơ!]
[R-Ra vậy! Phần chi tiết không tự nhiên đó hóa ra là đang mô tả lại “khe núi” sao!!!?]
…Đấy là chân của con chó!!! Megiddo-san nữa, ông đang nói cái quái gì vậy hả!? Nó thực sự trông như vậy với ông à!?
[N-Nhìn kìa! Đ-Đây không phải là “cánh” sao!?]
[Q-Quá vô lý! Rồng Súng Đá không thể nào có cánh được.]
[...nếu là một con Rồng Súng Đá “thật” thì ừ, đúng là vậy.]
[ [ [!?] ] ]
Ơ kìa, mắc gì ông trông tự mãn thế kia hả, Megiddo-san? Với lại, sao mặt ban giám khảo cứ như đang nói “Ừ ha, sao mình không nghĩ đến nhỉ” vậy!? Nếu con rồng thật không có cánh… thì chẳng phải sẽ bị trừ điểm sao?
[... Đây là một cuộc thi nghệ thuật. Nói cách khác… bức tượng của cậu ta…]
[Vâng, tôi rất hiểu. Bề tôi này cuối cùng cũng đã nhận ra… tại sao Megiddo-sama lại tuyên bố thua cuộc của ngài ấy rồi…]
[Khe núi hùng vĩ, cùng với một con Rồng Súng Đá có đôi cánh mạnh mẽ, nhìn thẳng lên trên thiên đường… Thứ cậu ấy đã làm…]
[ [ [Chính là một con Rồng Súng Đá đang bay lên trên Bầu Trời!!!] ] ]
…Mắt mấy người hỏng hết rồi à? Mấy người thậm chí còn không biết tôi đang làm ra cái gì cả!
Ơ-Ờ, câu chuyện dần đi theo hướng kỳ quặc rồi… Mình nên bẻ lái nó kiểu gì đây…
[N-Nhưng mà tượng của Megiddo-san nhìn rất thật!]
[Fuuu, Kaito này. Ta không cần nhà ngươi an ủi. Đúng, ta quả thật đã tạo ra một con Dạ Kim Long nhìn rất giống bản thật. Thế nhưng, “chỉ bắt chước bản thật” thôi… thì ta không thể nào thắng được cậu, người đã nảy ra ý tưởng vô cùng táo bạo, “vượt xa cả bản thật”.]
[.....]
Không không không, tại sao ông lại chấp nhận thất bại như vậy chứ!? Chuyện quái gì đang diễn ra thế này!?
[K-Không, thực ra là…]
[Quả đúng là Kaito. Tâm tư mà cậu truyền tải hết qua bức tượng này… Chúng đã thực sự làm lay động trái tim ta! Trao đôi cánh đầy hy vọng cho giống loài Rồng Súng Đá vốn không thể nào có đôi cánh của riêng mình và giúp nó bay về phía bầu trời xanh thẳm… Cậu đã đặt “giấc mơ và cơ hội” vào trong tác phẩm của mình… Ta đã hoàn toàn thảm bại rồi.]
Không có, tôi nào có thông điệp ý nghĩa gì cho nó đâu!? Má, tôi còn chả nghĩ gì khi làm ra nó cơ! Ế? Thế là… kết quả đã được định đoạt rồi á? Tôi thực sự sẽ thắng theo cách bản thân không muốn sao?
<Nghệ thuật đúng là khó hiểu ha? Tui vốn tưởng cậu đang “cố làm một con chó, nhưng thất bại” á…>
Fate-san! Đúng, đúng, đúng rồi!!!
<Nghệ thuật có nhiều loại hình cảm xúc lắm. Ví dụ như Megiddo-san, sẽ dồn hết công sức để tạo ra một tác phẩm y như bản thật, trong khi những người khác, như Kaito-san, “người thách thức giới hạn để phá vỡ vỏ bọc của chính mình” để truyền tải những thông điệp và lời nhắn nhủ vô cùng ý nghĩa.>
<Hehh~~ Nghe thâm sâu thật đó.>
<Vâng, những việc như thế này vốn rất khó nhằn, nhưng có vẻ như Kaito-san đã diễn tả sự hùng vĩ của nó bằng cách tăng kích thước lên. Quả đúng là Kaito-san.>
<Fumufumu.>
Oi này, đừng có nói linh tinh coi, em càng khiến anh thêm xấu hổ rồi đây này. Nhưng mà, tôi không thể nào chỉ ra lỗi sai của họ trong bầu không khí này được…
Nếu như tôi nói ra sự thật, Megiddo-san hẳn sẽ ngượng lắm. Nếu ông ấy đã thỏa mãn với thất bại của mình, xong té ra đó là hiểu lầm thì ắt lòng tự trọng của Megiddo-san sẽ tổn thương sâu sắc… M-Mình không thể nào nói được…
<Và, người thách đấu, Kaito-san, đã dành chiến thắng ngoạn mục đầu tiên! Mọi người hãy cho anh ấy một tràng pháo tay đi nào!>
…Cho tôi thoát khỏi đây đi mà…
Thưa Bố, Mẹ—Con từng nghe ai nói rằng, Nghệ thuật được quyết định bởi con mắt của độc giả, và sẽ có những người phân tích nó theo cách người bình thường không tài nào hiểu nổi. Nhưng mà, với trường hợp này thì—Đấy là đi ngược lại chủ ý của người tạo ra nó rồi!
*****
<Lời bạt>
Serious-senpai: [Ní thực sự thắng kiểu đó được luôn à!?]
***
Ván đầu tiên trong tổng số ba ván, Thi đấu Nghệ Thuật
Người thắng: Kaito
Lý do chiến thắng: Tác phẩm của cậu nhìn xấu đến mức trông nó lại củ nghệ vl
<Trans’s note>
Đm đang dịch ban đêm đấy, cho mị nín cười coi =)))))))


6 Bình luận