• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel - Chính Truyện (269 - 414)

404 - Một ước nguyện thật dễ thương

3 Bình luận - Độ dài: 1,637 từ - Cập nhật:

Trans: Neph

Edit: Sereni

*****

Sau khi uống xong tách cà phê mà Ozma-san pha cho tôi, tôi đứng dậy khi cảm giác mệt mỏi trong người đã vơi đi phần nào.

Ngay lúc chuẩn bị rời đi sau khi cảm ơn ông ấy…… thì Ozma-san lại lên tiếng.

[Ah~~ Miyama-kun.]

[Vâng?]

[Chú biết chuyện này vốn không liên quan gì đến chú, nhưng chú có thể cho cháu một lời khuyên với tư cách người đi trước được không?]

[V- Vâng, tôi rất sẵn lòng ạ.]

Ozma-san vừa đưa tay vuốt mái tóc rối bù của mình, vừa nhìn tôi bằng ánh mắt hiền hậu rồi tiếp tục nói.

[Cháu là một chàng trai tử tế, khiêm nhường và thân thiện. Nhưng chú muốn cháu nhớ rằng, trong một vài trường hợp, khiêm nhường chưa chắc đã là một đức tính tốt.]

[……Eh?]

[Miyama-kun, đâu đó trong lòng cháu…… cháu vẫn luôn cảm thấy áy náy khi nhờ người khác giúp đỡ, đúng không? Không phải là chú nói điều đó xấu đâu nhé. Chú biết rõ là cháu cũng đang “cố gắng ý thức để sửa đổi” mà.]

[……………….]

Điều này trước đó Shea-san cũng từng chỉ ra rồi. Rằng sức mạnh tôi có được còn là sức mạnh từ những mối dây liên kết mà tôi xây dựng……

Đúng như Ozma-san nói, sau khi Shea-san bảo thế, tôi đã cố gắng thay đổi suy nghĩ của mình một cách có ý thức. Chỉ là, unnn…… có lẽ vì bản tính vốn đã như vậy, hoặc có lẽ do tôi quen rồi…… nên lúc nào trong lòng tôi cũng còn sót lại một phần cảm giác có lỗi khi nhờ ai đó giúp.

[Chú nghĩ là cháu đang suy nghĩ nhiều quá đấy, Miyama-kun. Sẽ tốt hơn nếu cháu thoải mái hơn một chút.]

[Thoải mái hơn?]

[Ừm. Những người giúp cháu, họ làm vậy vì họ quý cháu. Cháu không cần phải nghĩ ngợi quá nhiều. Họ quý cháu nên họ giúp thôi. Cháu cũng đâu thấy phiền phức khi giúp một cô gái mình thích, đúng không Miyama-kun? Người khác khi giúp cháu cũng có cảm giác y như thế đấy.]

[……Tôi hiểu rồi.]

[Ai trong đời cũng từng nhận sự giúp đỡ từ người khác. Dù là chú, là Lục Vương, hay thậm chí là cả Mẫu Thần-sama…… chỉ cần sống hết mình, sẽ luôn có người ở bên giúp đỡ cháu. Và khi điều đó xảy ra, cháu chỉ cần nói một tiếng “cảm ơn” là đủ rồi.]

[Vâng!]

Ozma-san mỉm cười hiền hậu, rồi đưa tay xoa đầu tôi có phần hơi thô bạo.

[Cháu sẽ còn nhiều chuyện phải đối mặt sau này. Sẽ còn nhiều người cháu có thể giúp, và cũng sẽ có nhiều người cháu cần nhờ cậy nữa.]

[Vâng.]

[Chắc chắn cháu sẽ còn nhiều lo lắng, thậm chí có lúc sẽ thấy khổ sở. Nhưng thế cũng chẳng sao cả…… thử rồi thất bại cũng được. Cháu vẫn còn trẻ mà. Tích lũy nhiều trải nghiệm, cháu sẽ càng trở nên cuốn hút hơn. Còn mấy chuyện phiền phức như “thỏa hiệp” ấy, đến khi bằng tuổi chú rồi học cũng chưa muộn.]

Đó thật sự là những lời khuyên không hề châm chọc, chỉ đơn thuần xuất phát từ một bậc tiền bối.

Ông ấy đã cho tôi những lời động viên dịu dàng…… nói rằng “lo lắng cũng được, thất bại cũng chẳng sao, vì đó là cách để cháu trưởng thành.”

[……Hay kiểu vậy đấy. Cơ mà mấy lời nghiêm túc thế này có vẻ cũng chẳng hợp với tính cách của chú nhỉ~?]

[Không đâu, tôi thật sự cảm ơn! Sao nhỉ, umm…… tôi lại càng thấy mình nên cố gắng nhiều hơn nữa.]

[Vậy à. Nghe thế chú cũng mừng rồi.]

Nói xong, Ozma-san lại xoa đầu tôi thêm lần nữa, rồi rút tay về, mỉm cười bình thản.

Sau đó, ông ấy lại làm cái động tác quen thuộc như thể đang ngậm điếu thuốc trên môi. Phải nói sao nhỉ…… lúc ấy trông ông giống hệt một người lớn ngầu thật sự.

Có lẽ vì vậy chăng? Ngay cả khi hơi vô lễ, tôi cũng không kìm được mà buột miệng hỏi.

[……Nếu sau này tôi có thêm vấn đề gì, tôi có thể tìm chú để xin lời khuyên được không?]

[Đi hỏi chú xin lời khuyên á…… cháu không thấy là chọn sai người rồi sao?]

[Không đâu, tôi nghĩ là đúng người đấy.]

[Hmm. Thật sao? Thôi được. Nếu cháu không ngại tâm sự với một ông chú giã cỗi này, thì lúc nào cũng có thể đến tìm chú…… chắc chắn chú còn có thể đãi cháu một tách cà phê.]

[Vâng! Tôi cảm ơn chú rất nhiều!]

Khi Ozma-san mỉm cười gượng gạo và nói rằng tôi có thể đến tìm ông bất cứ lúc nào để xin lời khuyên, tôi lại cúi đầu thật sâu cảm ơn ông một lần nữa.

[Ừm. Thế thì, điểm đến tiếp theo của cậu chắc là chỗ Agni-chan nhỉ? Cố gắng lên nhé~~]

Khẽ gật đầu với Ozma-san, người đang vẫy tay đầy thoải mái, tôi cùng Anima rời khỏi đó, hướng đến đấu trường kế tiếp.

Cùng với Anima, tôi bước vào đấu trường thứ năm.

Trên tấm thẻ tích điểm trong tay, đã có bốn con dấu thật to, minh chứng rằng tôi đã lần lượt đánh bại Ngũ Đại Chiến Tướng của Chiến Vương. Còn những con dấu thu được từ các trò chơi dọc đường thì không tính, vì Megiddo-san cũng không coi chúng là một phần thử thách…… Vậy nên, dấu thứ năm, cũng là dấu cuối cùng, chính là điều tôi cần lúc này.

[Chủ nhân, có một con chim ruồi vừa đến……]

[Unnn? À, là từ Lilia-san.]

Đang trong lúc tôi lâng lâng vì sắp gom đủ bộ dấu, thì một con chim ruồi từ Lilia-san bay tới.

Trong thư viết rằng Lilia-san và mọi người đã vượt qua thử thách ở đấu trường của Bacchus-san, và họ đi theo thứ tự ngược lại với tôi…… Sau khi hoàn thành ở chỗ Bacchus-san, hiện tại họ đang hướng tới đấu trường của Agni-san. Cuối thư, cô ấy hỏi có nên gặp nhau ở đó không.

Thời điểm thật sự vừa khớp, thế là tôi gửi lời đáp, bảo rằng chúng tôi cũng đang trên đường tới chỗ Agni-san và đồng ý hội ngộ ở đó.

Vì đã hẹn gặp, tôi định bước nhanh hơn một chút, nhưng rồi cảm thấy có ai đó khẽ kéo vạt áo mình.

[……Eh? Anima?]

[Ahh, x- xin lỗi chủ nhân! Em chỉ là……]

[Không sao, nhưng…… có chuyện gì thế?]

[K- Không, ummm……]

Khi tôi nghiêng đầu hỏi, Anima đỏ mặt, quay đi chỗ khác, giọng nhỏ nhẹ hiếm thấy vang lên.

[……Em… em biết làm vậy là hơi đường đột, nhưng…… ừm…… umm……]

[Unnn?]

[E- Em muốn…… được ở “một mình”…… với chủ nhân…… m- mấy phút thôi…… X- Xin lỗi! Thật ra chẳng có gì đâu!]

[……………..]

Chuyện này quá đỗi lạ kỳ. Không, có lẽ phải nói rằng…… đây là lần đầu tiên từ khi tôi gặp Anima, em ấy mới bày tỏ một mong muốn ích kỷ nho nhỏ của riêng mình.

Dù lời chưa nói hết, tôi vẫn hiểu ý Anima…… và thành thật mà nói, điều đó khiến tôi thấy vui.

Vì vậy, tôi khẽ bảo Anima ngẩng đầu lên, rồi mỉm cười dịu dàng hết mức có thể.

[……Thực ra thì, đi lại từ nãy đến giờ cũng làm anh hơi đói rồi. Anh muốn kiếm gì ăn chút. Anh sẽ nhắn cho Lilia-san là chúng ta đến muộn một chút, nên em có thể chiều theo sự ích kỷ của anh chứ?]

[Chủ nhân…… V- Vâng! Em rất sẵn lòng!]

[Thế thì, hình như bên kia có mấy hàng quán ăn uống, chúng ta sang đó đi.]

[Vâng! À, ummm…… Chủ nhân.]

[Unnn?]

[……Cảm ơn anh ạ.]

Mỉm cười trước lời cảm ơn nhỏ nhẹ ấy, tôi cùng Anima bước về phía dãy quán ăn đầy hương vị.

Thưa Bố, Mẹ———– Nói thế nào nhỉ…… Ozma-san là một người đàn ông chín chắn, khiến người ta cảm thấy rất đáng tin cậy…… Con thật sự thấy may mắn vì đã gặp được ông ấy. À, còn chuyện khác, giờ con sẽ chiều theo mong muốn nho nhỏ của Anima. Dù sao thì, con cũng không nghĩ…… có thể gọi đó là ích kỷ đâu. Bởi vì…… đúng vậy. Điều mà cô gái vốn chưa từng đòi hỏi điều gì cho riêng mình, lần đầu tiên cất lời mong muốn———– lại là một ước nguyện thật dễ thương.

*****

<Lời bạt>

<Chúc mừng Serious-senpai đã giành hạng nhất trong hạng mục Lời bạt>

Serious-senpai: [F- Fufufu, hạng nhất…… Đúng vậy, mị đây đã đạt hạng nhất! Thời đại đã gọi tên mị (sự nghiêm túc)! Bao ngày nỗ lực cuối cùng cũng đơm hoa kết trái…… Từ nay, chính là kỷ nguyên của sự nghiêm túc!]

??? : [Không đâu, cái mà thời đại cần là sự xui xẻo của bồ thôi, nên chẳng bao giờ đến kỷ nguyên nghiêm túc cả.]

Serious-senpai: [Ngươi đã tới rồi sao, kẻ thù truyền kiếp ???…… Nhưng hôm nay ngươi sẽ không còn là kẻ thù của ta nữa! Ta hạng nhất! Ngươi hạng nhì! Nói cách khác, ta hơn ngươi!!! Nếm trải vị đắng mà ta từng chịu đi! Chuẩn bị nhận lấy đi!!!]

??? : [……Ờ thì, cái bảng xếp hạng này chẳng liên quan gì đến sức mạnh chiến đấu của bồ cả.]

Serious-senpai: [Eh? Ahh…… M-Mị xin lỗi, hơi phấn khích quá…… Đợi, đợi đã…… Bình tĩnh lại…… Chúng ta nói chuyện ——– Gyaaaaaahhhhhhh!?]

Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận

Ơ kìa senpai ms ra viện chiến thế=))
Xem thêm
Tội sé ri út paisen vcl
Xem thêm