Web Novel - Main Story
350 - Cứ thế mà xông thẳng vào thôi
2 Bình luận - Độ dài: 2,172 từ - Cập nhật:
Trans: Serenin lệch Bladudu
*****
Không để tôi gặp bác sĩ Vier, không để tôi đi xa hơn nữa… Mặc dù nói vậy, nhưng Neun-san lại không trong tư thế chiến đấu, kể cả mũ cũng chẳng đội nốt… Cô ấy chỉ đặt thanh katana ở bên cạnh rồi đặt ba ngón tay của cả hai bàn tay xuống đất.
[Cô đang làm gì vậy…?]
[Tôi xin cậu, Kaito-san. Xin cậu đừng dính líu đến chuyện này nữa.]
Cúi đầu trong tư thế dogeza, Neun-san van xin tôi bằng tông giọng đau buồn.
Tất nhiên, mọi chuyện đâu phải cứ thế mà “Ờ, tôi biết rồi” đâu, nhưng tôi cũng chẳng thể nói gì trước hành động như đang chà đầu xuống đất của Neun-san được.
[... Tôi có thể hỏi lý do không?]
[... Nếu cậu tiếp cận Vier… cậu ấy sẽ đau đớn lắm.]
[... Ý cô là sao?]
[Cậu là người đã cứu lấy Kuromu-sama… Tôi rất biết ơn vì điều đó, nhưng đồng thời… “cậu cũng là người đã làm được điều mà Vier không thể”.]
Tôi không cãi lại được. Không phải tôi cố gắng cứu cô ấy vì tôi muốn vậy, chỉ là điều đó vô tình thay cũng giúp cô ấy thoát khỏi lời nguyền đã đeo bám mình suốt thời gian dài.[note72989]
Tôi tưởng người thân của Kuro sẽ vui lắm chứ… À, ra vậy. Đối với bác sĩ Vier… Sự tồn tại của tôi chẳng khác nào đang chứng tỏ cho sự bất lực của cô ấy sao…
[... Vier đã luôn đau khổ… trong hàng trăm năm qua rồi. Cậu ấy đã khóc, xin lỗi những nạn nhân đã chết do hành động của mình và tiếp tục hành trình chuộc tội của mình đến tận bây giờ.]
[.....]
[Đáng lý cậu ấy nên được tha thứ từ lâu. Ấy vậy mà, Vier vẫn không buông bỏ con đường ấy. Vier sẽ mãi mãi không tha thứ cho chính mình mà tiếp tục dằn vặt… Vậy nên là, đừng dồn cậu ấy vào chân tường nữa. Xin cậu, hãy để cậu ấy một mình đi.]
[.....]
***
“Tôi bước ra khỏi con đường nơi mà nhà thờ đang tọa lạc” cùng với tâm trí rối ren, không biết phải làm gì.
Tôi chẳng thể nào ngừng nghĩ về cuộc trao đổi giữa tôi và Neun-san khi nãy được.
… Mình ngây thơ quá rồi sao.
Tôi nghĩ rằng nếu bản thân thành công thuyết phục bác sĩ Vier gặp mặt Kuro thì… vấn đề sẽ được giải quyết.
Tuy vậy, điều đó sẽ làm cô ấy tổn thương lắm. Thậm chí còn có khả năng cô ấy sẽ càng đau khổ hơn nữa.
Tôi muốn giải quyết chuyện này trong yên bình nhất có thể. Nhưng mà, Neun-san lại canh gác ngay trước cổng vào. Nếu tôi muốn tiếp xúc với bác sĩ Vier thì việc giao tranh là không thể tránh khỏi… và chắc chắn là mọi chuyện sẽ không êm xuôi nổi đâu.
Thôi thì, đằng nào mình cũng chỉ là người ngoài, muốn bác sĩ Vier và Kuro gặp nhau do sự ích kỷ của bản thân mình thôi mà, đúng không?
Cả Kuro và bác sĩ Vier đều bảo rằng không thể gặp mặt đối phương nên mình cũng đâu có lý gì phải chui đầu vào làm gì cho mệt.
Tôi biết bản thân nên không dính dáng gì nữa… và ừ, thế méo nào mà tôi vẫn thấy bận tâm thế nhể?
Tôi nên làm gì bây giờ đây hả trời…
[Vâng! Phần “Bánh quy Siêu cay” của quý khách đây ạ. Cảm ơn quý khách~~]
[...Hmm.]
Lê bước với cái đầu cúi gằm xuống, tôi bất giác ngước lên khi nghe thấy một giọng nói khá quen thuộc.
Vừa ngước lên cũng là lúc tôi mắt chạm mắt với người ấy… còn mặt đằng ấy thì cau lại vì cảm thấy cực kỳ không thoải mái.
*****
Bản dịch này chỉ được đăng duy nhất tại docln.net, các trang web khác đều là ăn cắp. Xin hãy ủng hộ bản dịch của mình bằng cách tìm đọc trên docln.net nhé.
*****
Cô ấy là người quen của tôi, cơ mà cô nàng này phản ứng dữ dội quá… Đúng là Thảm Họa Thần Shea-san ha.
[... Shea-san.]
[... Chậc.]
Cô ấy vừa tặc lưỡi ngay trước mặt tôi luôn kìa.
Shea-san sau đó vừa lườm tôi vừa gay gắt nói.
[... Cái bản mặt ngươi trông vô vọng thế kia… nhìn thôi đã thấy khó chịu rồi. Nếu nhà ngươi có lý do cho cái bản mặt ấy thì cứ nói đi… có thể nghe nó đần nhưng ta vẫn sẽ lắng nghe.]
[.....]
Giọng cổ nghe rất cọc luôn, nhưng mà… à rế? Sao nghe ý của cổ đang nói giống kiểu “Cậu trông không được tốt lắm, có chuyện gì à? Cậu có thể tham vấn từ tôi đó?” vậy cà?
L-Lòng tốt của cô ấy đúng là vẫn khó hiểu như mọi khi ha…
[E-Errrr… Vậy thì, tôi thỉnh giáo cô chút chuyện được không?]
[... Chậc.]
[... Eh? À không không, tôi không định ép buộc gì cô đâu…]
[Ngươi đang nói nhảm cái gì đấy, nhanh cái chân lên coi nào. Ở quảng trường kia có cái ghế dài kia, ta không có nhiều thời gian đâu nên nhanh lên.]
U-Unnn. Có vẻ như cô ấy vẫn sẽ ngồi tiếp chuyện tôi dẫu đang phàn nàn cực kỳ nhiều ha.
Shea-san dẫn tôi tới ghế ngồi và cả hai ngồi xuống bên cạnh nhau. Và rồi, tôi bắt đầu đi vào trọng tâm chính.
Tôi không biết Shea-san biết được bao nhiêu nên tôi quyết định kể cho cô ấy về “một bác sĩ tên là Vier” để cho nó mơ hồ tí chút, cơ mà cô ấy sau đó đáp lại rằng “Ahh, ngươi đang nói đến cựu Quỷ Vương hử.”, vậy nên tôi nói toạc hết ra luôn cho nó nhanh.
Tôi kể Shea-san nghe về bác sĩ Vier, Kuro, Neun-san,... và cả việc tôi không biết nên làm gì nữa.
Sau khi kể hết xong, trông cô ấy chán kinh khủng khiếp.
[... Ngươi bị đần hử? Đệ Nhất Anh Hùng đã đần lắm rồi mà ngươi còn hết cứu hơn nữa chứ.]
[Ughhhh… K-Không phải, tôi đâu có suy nghĩ ngốc nghếch nào đâu chứ…]
[Ta không có nói chuyện đấy. Ý ta đang nói là, ngươi đang cố chứng tỏ cái gì vậy hả? Là một con người yếu ớt mà ngạo mạn kinh khủng.]
[Wha!?]
Lườm tôi bằng ánh mắt sắc lạnh, Shea-san nghiêm khắc cảnh báo tôi.
[Ngươi là tên có suy nghĩ cứu lấy mọi người đấy… Ngươi tưởng ngươi có thể cứu lấy tất cả mọi người à? Tự phụ vừa thôi. Ngươi chỉ là một sinh vật nhỏ bé, tự thân chẳng làm được cái trò trống gì nên hồn cả.]
[... Nhưng mà… tôi cũng đang cố gắng…]
[Nếu ngươi nghĩ ngươi nhận thức được chuyện mình đang làm thì hà cớ gì ngươi lại ở đây “một mình”?]
[Eh?]
[... Ngươi chỉ là một tồn tại nhỏ bé. Nhưng ngươi lại có thứ sức mạnh có thể làm đảo lộn thế giới này như ý ngươi mà. Tại sao lại không dùng nó?]
[... Đ-Đó là…]
Hiểu theo cách khác thì Shea-san đang muốn hỏi tôi rằng “Tại sao tôi lại không sử dụng sức mạnh của Lục Vương hay các Tối Thượng Thần tôi quen thân?”... hoặc là “Tại sao tôi không nhờ vả mọi người xung quanh vậy?”, kiểu kiểu thế...
Thực lòng mà nói thì… Toàn bộ Lục Vương đều liên quan mà, tất cả họ đều là gia đình của bác sĩ Vier hết… Thế nên là tôi không muốn họ phải dính dáng đến chuyện này.
Tại sao vậy? Àaa, đúng rồi ha… Bản thân tôi tự biết rằng dù có làm gì đi nữa thì cô ấy vẫn sẽ bị tổn thương, và tôi cũng không cần Neun-san phải nói chuyện đó, tự thân tôi đã biết rồi.
Giữa lúc lạc trôi trong suy nghĩ của bản thân… Cổ áo tôi bị Shea-san túm lấy, đôi mắt thì đang lườm tôi.
[... Đừng có làm mấy cái hành động đấy. Ngay từ đầu ngươi đã là người ngoài cuộc rồi, và hơn nữa vấn đề ngươi chúi mũi vào cũng nhạy cảm ra phết đấy… Không có giải pháp hòa bình nào ở đây đâu.]
[!?]
[Thế thì, ngươi nên làm gì? Gì cơ, ngươi muốn gọn ghẽ giải quyết nó trong yên ổn á? Bớt đạo đức giả lại đi! Kể cả khi ngươi bị vấy bẩn đi nữa, ngươi định bướng bỉnh giương nanh của mình chỉ vì chuyện đó cơ á? Nghĩ đi, nghĩ kỹ vào!]
[... Shea-san.]
[Ngươi là Thánh Nhân Thuần Khiết à? Hay là, một con thú ích kỷ, khó coi?]
Nói xong, cô ấy thả cổ áo tôi ra và đứng dậy khỏi ghế.
Vô hồn nhìn chằm chằm vào cảnh tượng ấy… chẳng hiểu sao, sương mù bủa vây lấy tâm trí tôi cứ như đã được xua tan vậy.
Ừ ha, đúng như Shea-san nói… Tôi vốn dĩ là kẻ ngoài cuộc mà, còn mọi sự là do sự ích kỷ của chính tôi hết… Tôi muốn Kuro và bác sĩ Vier làm hòa với nhau, âu là vì tôi không muốn thấy Kuro phải buồn nữa. Tất cả đều từ tôi mà ra hết mà.
Thế thì, tôi nên làm gì đây? Bởi vì đó là thứ mà tôi ích kỷ muốn có, và còn có những chướng ngại trên công cuộc giành lấy nó nữa, vậy thì câu trả lời không phải đã quá rõ ràng rồi sao?
[... Chúng ta nói chuyện hơi lâu rồi. Sân khấu còn lại là của ngươi đấy.]
[Shea-san!]
[Unnn? Lại thêm chuyện gì à?]
Shea-san chuẩn bị rời đi, nhưng tôi đã kịp lớn tiếng gọi cô ấy lại.
Lúc cô ấy quay đầu về phía mình, tôi ngay lập tức đứng lên và cúi đầu xuống.
[Cảm ơn cô nhiều lắm!]
[... Fumu, vậy là ngươi đã được giải tỏa rồi hử?]
[... Vâng. Có vẻ như tôi đúng là một con thú ích kỷ, khó coi thật. Tôi muốn bác sĩ Vier và Kuro đoàn tụ với nhau… À không, “Tôi sẽ ép họ phải đoàn tụ với nhau” mới đúng!]
[Vậy thì ngươi sẽ nhờ Lục Vương trợ giúp à?]
[... Không, tôi đã quyết ngay từ ban đầu là không nhờ đến họ rồi. Còn với các Tối Thượng Thần thì tôi không biết họ có liên quan gì đến bác sĩ Vier không nên tôi cũng định nhờ họ trợ giúp.]
[Uầy, ngươi ích kỷ thật đấy… Thế thì ngươi định vượt qua Đệ Nhất Anh Hùng kiểu gì đây?]
Giọng điệu cô ấy nghe như đang muốn thử tôi ấy, cơ mà tôi vẫn cảm nhận được sự dịu dàng trong giọng điệu đó.
Cứ như cổ biết trước tôi đang định nói gì vậy á…
[Tôi không thể tự thân vượt qua Neun-san và đến chỗ bác sĩ Vier được… Vậy nên là, tôi cầu xin cô! Hãy cho tôi mượn sức mạnh đi!]
Tôi ngước nhìn lên rồi lại cúi thấp đầu xuống một lần nữa, trước khi nhờ vả cô ấy.
Tôi vừa nghe được rằng Shea-san hầu như không có quan hệ gì với bác sĩ Vier mà chỉ biết đến danh tính của cô ấy nên cổ là lựa chọn hoàn hảo luôn.
Nghe lời thỉnh cầu từ tôi, Shea-san im lặng một lúc… rồi bằng tông giọng có chút vui vẻ, cô ấy nói.
[... Hmph, ngươi trông tốt hơn một lúc trước rồi đấy.]
[... Thế thì…]
Đánh ánh mắt lên trên, tôi nhìn thấy nụ cười khẽ trên môi Shea-san cùng với bàn tay đang vươn tới.
[Được rồi, “Kaito”. Ta dù sao cũng là một nữ thần nhân từ mà… Nếu ngươi cúi đầu và mượn sự giúp sức từ ta, ta sẽ đáp ứng mong ước đó của ngươi!]
Và rồi, gọi tên tôi lần đầu tiên từ trước giờ, cô ấy đồng ý sẽ giúp đỡ tôi.
Thưa Bố, Mẹ— Có vẻ như con không phải là một vị thánh thuần khiết và ngay thẳng, cũng không phải là một người chỉ biết nghĩ đến bỏ cuộc. Con sẽ trở nên ích kỷ và kéo bác sĩ Vier ra đến trước mặt Kuro… Vâng, kế hoạch cũng đơn giản lắm ạ. Nếu như Neun-san chặn đường đi của con— Con chỉ việc cứ thế mà xông thẳng vào thôi.
*****
<Lời bạt>
Shea-senpai, một nữ chính hay cáu gắt với Kaito, cũng là một nhân vật có đất diễn trong truyện đó nha. Mà, trông vậy chứ cô ấy tốt bụng lắm đó.
<Trans’s note>
Mai nếu chạy deadline văn kịp thì thêm 1-2 chap nữa nhá


2 Bình luận
Thanks~
Shi~
Tsun thần có khác, ko bt đến lúc yêu nhau thì như nào